Và giữa mỗi cảnh giới, có một vùng đệm mênh mông và rộng lớn, và không thể đến được. Nếu quý vị ở đó mà không có ai cả, quý vị sẽ bị lạc. Quý vị sẽ không bao giờ tìm được đường ra. (Ồ.) Cho nên, nếu quý vị muốn đến Cảnh giới Thứ Năm, thí dụ vậy, quý vị cần một vị Minh Sư để dẫn quý vị đi qua Cảnh giới Thứ Tư.
Thành ra nếu tôi có thể làm... Biết không, bây giờ tôi tự dọn dẹp nhà cửa. Tự giặt đồ bằng tay (Ôi, Sư Phụ.) vì tôi không muốn nhờ thợ điện của chúng ta đến lắp máy giặt cho tôi. Tôi không thích nhờ, thứ nhất. Thứ hai, tôi đang bế quan; tôi không muốn ai đến gây nhiễu loạn từ trường của tôi. Ngay cả những người mang thức ăn, hầu hết họ phải để thức ăn ở ngoài cổng rất xa, thí dụ vậy đó. Có khi họ mang lại gần, [trong] trường hợp đặc biệt nào đó. Nhưng hầu hết, họ phải để ở rất xa. Trước đó, các vị Thần còn nhắc tôi phải cách xa họ đến chín mét (Ồ, chà.) cách xa bất cứ ai, bất cứ nhân viên nào của tôi. Gồm cả quý vị. (Dạ, Sư Phụ.) Xin lỗi nếu có làm buồn lòng quý vị. Ngay cả Thiên Đế cũng nhắc tôi vậy. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi biết nhưng cũng hỏi họ tại sao. Tôi biết, nhưng thường thì tôi biết một cách đại khái, cũng không đi vào chi tiết. Chuyện như vầy mình biết chứ. Thậm chí không cần tìm tòi nghiên cứu xem tại sao.
Năng lượng khác, từ trường khác, nó quấy nhiễu. Rồi phải bắt đầu lại từ đầu, ít nhất là mất vài ngày để ổn định năng lượng quanh mình. (Ồ.) Nhưng đôi khi họ đến vì họ hiểu lầm hay đại khái vậy, làm tôi giật mình, và rồi mọi chuyện tệ đi. (Ôi, không.) Rất khó để tập trung trở lại, và đủ thứ chuyện. Rắn đến và kiến vào cả đống thay vì trước đó chỉ vài con. Côn trùng chạy và cắn, đủ thứ chuyện xảy ra. Hoặc cái này bể, cái kia bể. (Ôi, Sư Phụ.) Rồi tôi phải bắt đầu thanh tẩy lại. Thành ra chẳng thà tự giặt đồ bằng tay. Và tự mình làm mọi thứ, tự dọn phòng của tôi.
Nhưng bây giờ tôi ở một nơi nhỏ, nhỏ hơn là nhà kho lúc trước. Nhỏ hơn nhiều, cho nên dễ xoay sở hơn, dù có kiến. (Ôi, Sư Phụ.) Tôi thích những thứ nhỏ, nhà nhỏ, vì tự mình làm hết. Tôi không muốn có phòng lớn rồi phải lau chùi, quét dọn cả ngày, mỗi ngày. Đây chỉ có một phòng với mọi thứ trong đó. Ăn trong đó, ngủ trong đó, có một ghế sô-pha và điện thoại, có phòng tắm nhỏ và cầu tiêu. Như vậy là hoàn hảo rồi. Ở Pháp, tôi cũng sống như thế đó, dù tôi có một căn nhà. (Dạ.) Tôi cũng sống trong hang động, hoặc trong nhà kho nhỏ, còn nhỏ hơn ở đây nữa. Ồ, tôi nghĩ quý vị thấy rồi. (Dạ, Sư Phụ.) Ở Pháp, ở SMC, phía sau SMC, có một nhà kho. Bề một mét, bề một mét rưỡi, khoảng cỡ đó. Hoặc bề một mét, [bề hai mét] hoặc mỗi bề hai mét, bề một mét, bề hai mét, khoảng đó. Vậy là đủ cho tôi rồi. Tôi nhỏ người mà. Dù tôi có cao hơn, thì cũng đâu được nằm xuống ngủ, vậy nên có vấn đề gì đâu?
Lý do tôi có một cái sô-pha và không thiền trên sàn nhà là vì kiến. Ít ra chúng không bò lên trên sofa nhiều vậy. Dễ xử lý. Nếu tôi ngồi trên sàn nhà, chúng sẽ bò lên khắp người tôi, hoặc tôi có thể làm chúng bị thương. (Dạ, Sư Phụ.) Khi tôi thiền, thì không thể quét nhà. Khi không thiền thì tôi mới quét. (Dạ, Sư Phụ.) Và nhờ cái sô-pha, nó đã cứu mạng tôi một lần trong căn nhà kho đó, trước đây. Nếu tôi không ngồi trên ghế sô-pha, thì con rắn đã cắn tôi rồi. (Ôi!) Vì nó nằm dưới ghế sô-pha, (Ôi!) ở dưới chỗ tôi ngồi. Lý do tôi đứng lên là vì muốn viết gì đó, tôi muốn đến bàn giấy ở góc phòng để lấy cây bút. Cho nên tôi dùng điện thoại di động, mở đèn pin lên rồi đi đến chỗ công tắc để bật đèn. Trong lúc đó, tôi nghe: “Không tắt đèn. Tránh xa ghế sô-pha”. (Ồ!) Đó chính xác là những lời chú nhện đã nói với tôi. Ồ, chú lớn lắm! Lớn bằng bàn tay tôi xòe ra. (Ồ!) Hiếm khi tôi gặp nhện lớn như thế.
Mấy chú nhện đưa tin khác nhỏ hơn. Đó là công việc của họ. Có lúc tôi rất cảm động vì họ phải ở cái chỗ mà quý vị có thể thấy họ, để họ truyền thông điệp. Nhưng hầu hết con người, họ đã điếc rồi, họ không nghe được gì cả. Bây giờ thần giao cách cảm chỉ là giấc mơ. Mất từ lâu lắm rồi. Nhện là loài đưa tin. (Dạ.) Họ chuyển thông điệp để giúp đỡ con người. Nhưng con người, khi thấy họ, thì cứ đập bẹp họ thôi. (Ồ.) Tôi không làm như thế. (Dạ không.) Hồi trước tôi không biết nhện là loài đưa tin. (Ồ.) Cho tới khi gần đây. Ngay cả khi tôi cho nhện ăn ở ngoài căn phòng nhỏ của tôi trước đây, (Dạ.) tôi cũng không biết rằng họ là loài đưa tin. (Thần kỳ.) Ý nói là, lúc đó tôi không liên hệ với họ nhiều lắm. Chỉ khi nào để ý tới họ, thì tôi mới nghe thấy họ. Chỉ vào giây phút khẩn cấp đó thì chú ta mới nói rất to, và phải cần nhện to đến thế mới đánh thức sự chú ý của tôi. (Chà.)
Rồi từ đó trở đi, tôi lắng nghe mỗi khi họ đến, và bây giờ họ đến nhiều lần kể tôi nghe nhiều chuyện. Có lúc là chuyện tốt, có lúc là chuyện cần lưu ý. “Đừng ra ngoài. Con rắn đang chờ để cắn Ngài”. Tôi hỏi: “Thật sao? Vậy nếu nó cắn thì tôi sẽ ra sao?” Chú nói: “Ngài sẽ chết”. (Ôi!) Nếu nó là rắn độc, có lẽ không đủ thời gian để đối phó. Nội trong một giờ, nếu không có ai đưa đến bệnh viện, thì sẽ chết. (Ôi!) Rắn độc là thế đó. Và tôi không luôn có sẵn điện thoại gần bên để gọi cho ai, thứ nhất. Thứ hai, có thể nó làm mình tê đi, nó làm mình tê liệt. Tùy theo rắn cắn mình ở chỗ nào. (Dạ.) Và rồi mình sẽ không bao giờ có cơ hội để gọi cho ai hết. Mình chết như vậy thôi, chết âm thầm. Buổi tối, quý vị đừng đi loanh quanh nhiều quá, nhé? (Dạ, Sư Phụ.) Mình không bao giờ biết. (Rắn) lẽ ra chúng sợ tất cả quý vị, nhưng tôi không muốn mạo hiểm vậy. (Dạ, Sư Phụ.)
Không phải rắn nào cũng muốn cắn tôi. Tôi đã thấy hai con rắn, chúng chạy rất nhanh để tránh tôi. Nhưng tôi không cảm thấy chúng có ý định xấu gì hết. Tôi cảm thấy chúng rất đáng yêu. Cảm thấy chúng rất dễ thương và giống như người trong gia đình. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi cảm thấy chúng cũng giống như chó của tôi thôi. Nếu họ ở quanh tôi, tôi sẽ vuốt ve họ, hoặc họ sẽ muốn tôi vuốt ve họ. Cảm giác như vậy đó. (Dạ, Sư Phụ.) Cho nên tôi không bao giờ để tâm.
Tôi đã cứu rất nhiều rắn trước đây. Chúng không bao giờ muốn hại tôi. (Ồ!) Có khi chúng bảo tôi: “Chúng con không muốn. Xin lỗi, xin lỗi. Chúng con thậm chí không muốn làm Ngài sợ”. Sau khi quỷ hung hăng đi khỏi, chúng nói với tôi: “Xin lỗi, xin lỗi”. Con rắn đó. dù sao tôi cũng đã thả nó ra, và nó nói: “Xin lỗi, xin lỗi”. Con rắn đó suýt nữa đã cắn tôi. Còn con này thì tôi không thấy cho tới khi chú chim mổ chết nó. Không còn gì, biến mất hết rồi. Phần còn lại của con rắn đó cũng bị mấy sâu bọ khác ăn hết. Mỗi khi đi ngang qua đó, tôi không thấy nữa. Trước đó, tôi còn thấy phần nào đó. Bây giờ không thấy gì nữa. Hết rồi. Có lẽ mưa cũng cuốn nó trôi đi mất hồi nào rồi, hoặc sâu bọ khác, chúng chia nhau.
Nếu tôi không ngồi trên ghế sô-pha, thì tôi đã ra đi rồi vì nó ở dưới ghế sô-pha của tôi, ở ngay dưới chỗ tôi ngồi. Và đầu nó đã ngẩng lên rồi. Tôi đã nhìn thấy. Sau đó khi mở đèn lên, tôi thấy nó. Và rồi tôi hiểu tại sao chú nhện nói với tôi: “Không tắt đèn”. Chú không nói: “Đừng tắt đèn”. Mà nói: “Không tắt đèn. Rời khỏi ghế sô-pha”. Vì tôi muốn trở lại ghế sô-pha để viết nhật ký của tôi ở đó. (Dạ.) Thường thì tôi cài một cây bút vào cuốn nhật ký. (Dạ, Sư Phụ.) Nhưng hôm đó, nó rớt mất đâu đó, cho nên tôi đứng lên và định đến bàn giấy để lấy cây bút [khác]. Và đó là tại sao tôi mở đèn lên, và ôi chao, may là tôi đã làm vậy. Nếu tôi ngồi yên ở đó thêm vài giây nữa, thì con rắn có thể vươn đầu lên và kết liễu tôi, (Ôi, Trời ơi!) một cách êm đềm. ( Cảm ơn Trời là có chú nhện giúp. ) Phải. Chú nhện đó, chú thật là lớn, và ôi chao! Mắt chú như là hai cái đèn pin nhỏ. (Chà!) Hai cái, như có vài điểm sáng. Có người bán loại đèn pin này, nhưng chỉ chiếu ra một điểm. ( Ồ, dạ. Cái bút la-de. )
Có lần, cái bút la-de đó cũng đã cứu mạng tôi. Có một người kia đang rình núp bên ngoài nhà tôi, vào lần khác ở Pháp. Và tôi thấy có gì đó sang sáng, như cây súng hay gì đó, một lưỡi dao hay gì đó. (Ôi, Trời ơi.) Và nó phản chiếu ánh trăng. Cho nên, tôi dùng cái này... Có ai đó mới đưa cho tôi, không biết vì lý do gì. À, chắc là để chơi với chó của tôi. (Ồ, dạ.) Vì Goody, nhớ không, chú thích chơi với cái bóng và bất cứ gì mà di chuyển vòng vòng? (Dạ.) Cho nên thỉnh thoảng tôi dùng bút la-de này để chơi với chú.
Tối hôm đó, cũng gần nửa đêm rồi, tôi dùng cây bút la-de đó bấm soi thẳng vào cái nơi mà tôi thấy lờ mờ gì đó đang loáng lên và lấp lánh. Rồi cái xe, không mở đèn. Vậy nên tôi bấm cái bút la-de rọi thẳng vào đó, và cái xe đó lập tức nổ máy và chạy. (Ôi, Trời ơi.) Nếu là người tốt, thì họ không làm như vậy. (Dạ.) Đúng không? (Dạ đúng. Vâng ạ.) Có lẽ người đó nghĩ tôi có cây súng la-de hay gì đó. Có loại súng nào mà có tia la-de để nhắm như cây súng không? (Dạ có. Có ạ.) Phụ nữ hang động mà; đâu biết gì về súng đâu. Có lẽ, phải, bởi vì ngay lập tức cái xe rồ máy và chạy vụt đi. Tôi không nghĩ đó là người tốt. Anh ta ở đó một mình để làm gì? (Dạ.) Trong bóng tối, ngay cạnh nhà tôi, trong vườn, chỗ góc tối như thế. Và chạy đi ngay lập tức. (Dạ đúng.) Và chạy nhanh nữa. (Ồ.)
Tôi có thể viết vài cuốn sách. (Dạ, Sư Phụ.) Và Hollywood sẽ mua sách của tôi. Để sản xuất như, cái gì, phim hồi hộp, quý vị gọi là gì? (Dạ đúng, Sư Phụ.) Cái gì? (Như phim ly kỳ ạ.) Ly kỳ, phải! Ly kỳ hay hồi hộp. Ừ, và tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền. (Dạ.) Nếu tôi có tiền để viết chuyện này. Hoặc có lẽ quý vị chỉ chắp nối các chuyện kể với nhau rồi viết lại cho tôi, rồi chúng ta chia nhau tiền. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi hứa sẽ chia với quý vị. Tôi sẽ không lấy hết đâu. Chúng ta có vài dự án. Phụ nữ chúng ta thích tiền. Có phải không? Thành ra quý vị mới bỏ việc, để đến đây, làm việc vì thức ăn. Thành ra tôi trả tiền cho việc của chính mình, (Ồ, dạ phải.) và còn nữa. Trả tiền cho truyền hình của mình, và không kiếm được tiền gì hết. Chúng ta không thể làm kinh doanh, chúng ta sẽ lỗ vốn thôi. Chắc chắn sẽ lỗ vốn.
Được rồi. Bây giờ nói tôi nghe, quý vị muốn gì khác nữa? Vì tôi có thể nói. Hôm nay quý vị vui. Làm tôi rất có cảm hứng, nên nói nhiều. (Cảm ơn Sư Phụ, đã gợi cảm hứng cho chúng con.) Chắc chắn là quý vị còn câu hỏi nữa, hay là không? (Ồ, chúng con còn, Sư Phụ. Dạ.) Ừ, được rồi. Nói tôi nghe.
( Sư Phụ tạo Cõi Tâm Linh Mới của Tim Qo Tu hơn 63 triệu năm trước rồi. Vậy Ngài đã tạo ra Cảnh giới Thứ Tư và Thứ Năm khi nào ạ? Có phải là trước khi Cõi Mới được tạo ra không? )
Cảnh giới thứ Tư và thứ Năm đã hiện hữu rồi. Hai cảnh giới này được lọc xuống, của lực lượng từ Cảnh giới Hội đồng Thứ Mười trước kia. (Dạ, đúng rồi.) Còn nhớ tôi nói với quý vị ở Hungary không? (Dạ nhớ, Sư Phụ.) Hơn sáu mươi ba triệu năm trước, Cõi Mới được tạo ra. Nhưng Cảnh giới Thứ Tư và Thứ Năm thì không [phải vậy]. Hai Cảnh giới này đã hiện hữu rồi. Cảnh giới Thứ Tư và Thứ Năm, cũng như các Cảnh giới khác, đã có ở đó rồi. Các Cảnh giới đó đã được tạo ra từ lâu, lâu, lâu lắm, không ai có thể nhớ trước đó; trước khi Cõi Mới được tạo, dĩ nhiên rồi. Thành ra chúng ta mới gọi là Cõi Mới. Những nơi khác là Cõi Cũ. Nhưng vào lúc tôi nói với quý vị ở Hungary, tôi cũng không nhớ về Tim Qo Tu và Cõi Mới của tôi nữa. (Ồ.) Vì lúc đó tôi chưa lên [tới đó]. Tôi chỉ biết những gì tôi biết ở cảnh giới tôi lên tới. (Dạ, Sư Phụ.) Cho nên vài năm trước nếu quý vị hỏi tôi: “Ngài có biết Tim Qo Tu không? Có họ hàng gì với Ngài không?” Tôi sẽ nói: “Không. Không biết. Chưa từng nghe tên đó. Một người lạ hoàn toàn!”
( Thưa Sư Phụ, cũng liên quan đến việc tạo ra Cõi Tâm Linh Mới, theo các khoa học gia, giống khủng long đã bị diệt chủng cách đây khoảng 65 triệu năm và 60% các giống loài đã biến mất. ) 65 triệu năm trước. ( Thưa Sư Phụ, 65 triệu năm trước Ngài có ở đây không ạ? )
Ở tinh cầu khác. Thật ra, tôi có ở trên Địa Cầu này, và ở trên những tinh cầu khác. Đôi khi ở Địa Cầu này. Đôi khi ở những tinh cầu khác. Đến rồi đi, đến rồi đi. Tùy hoàn cảnh, tùy theo nhu cầu vào lúc đó.
( Thật thú vị. Và điều gì khiến Sư Phụ tạo ra Cõi Tâm Linh Mới vào lúc đó ạ? )
Vì tôi đã biết một số chúng sinh. Tôi đã bắt đầu sửa chữa tinh cầu [này] và các vũ trụ, các tinh cầu khác. (Ồ.) Họ không có ai khác, cho nên nếu họ chết, họ sẽ đi địa ngục hoặc lại phải làm con người hay thú vật chịu đau khổ hoặc bất cứ gì khác. Cho nên tôi phải giúp họ. Và rồi chúng tôi tạo ra Cõi mới đó. (Ồ!) Chỉ cho người của tôi thôi. Quý vị phải biết, nhiều Minh Sư đã làm thế hoặc sẽ làm như thế.
Ở giữa mỗi thế giới đã được thiết lập có một vùng đệm. Cũng như tôi đã bảo quý vị là giữa Tam Giới và Cảnh giới Thứ Năm, có một vùng đệm gọi là Cảnh giới Thứ Tư. (Dạ, Sư Phụ.) Chỗ đó có thể dùng như một miền tự do, miền vô chủ. Có vài vị Phật, vài vị Bồ Tát, tạo ra Cõi nào đó ở đó cho đệ tử của chính họ, các tín đồ. Và giữa mỗi cảnh giới, có một vùng đệm, rộng lớn khổng lồ, và không thể đến được. Nếu quý vị ở đó mà không có ai [hướng dẫn], quý vị sẽ bị lạc. Quý vị sẽ không bao giờ tìm được đường ra. (Ồ.) Cho nên, nếu quý vị muốn đi đến Cảnh giới Thứ Năm, thí dụ vậy, quý vị cần một vị Minh Sư để dẫn quý vị đi qua Cảnh giới Thứ Tư. Nơi đó quá rộng lớn cho bất cứ ai thậm chí biết chỗ nào là chỗ nào. Không có ánh sáng của chính quý vị, thì vùng đó sẽ tối tăm. (Ồ.) Không có ánh sáng của tất cả chúng sinh ở đó, vùng đó rất tối tăm. Chỉ là vùng đệm.
Vậy thì, cũng như giữa Cảnh giới Atula (thứ nhất) và Cảnh giới Thứ Hai, cũng có một vùng đệm. (Dạ.) [Vì] có một số chúng sinh tốt, [nên] một số vị Minh Sư tạo ra vài Thiên Đàng ở đó cho người của các Ngài, cho một số người tốt, tín đồ của các Minh Sư này hoặc những chúng sinh tốt này. Điều đó nhắc tôi nhớ, có một bộ phim mang tên “Thành Phố Atula”. (Dạ. “Thành Phố Atula”.) Phải, đó là một câu chuyện thật. (Dạ, dạ.) Ngoại trừ [sự thật] đẹp hơn [phim], huy hoàng hơn, lộng lẫy hơn, rực rỡ hơn, sáng ngời và rạng rỡ hơn trong phim nhiều. Và chúng sinh ở đó đẹp lắm. Không có người già. Khi đến đó, quý vị thành trẻ lại. (Ồ.) Và quý vị được chữa lành lại, dù trước đó có bị khuyết tật hay bị bệnh nan y, quý vị sẽ trở nên trẻ, mạnh khỏe và vui vẻ ở đó. Đó là một vùng đệm khác mà Minh Sư nào đó tạo ra để cứu một số linh hồn có thể cứu được từ Địa Cầu này. (Ồ!) Cho nên, tất cả các vùng đệm đã được dùng để tạo nên những loại Thiên Đàng khác nhau cho những người khác nhau, ngoài những Thiên Đàng mà đã hiện hữu rồi, từ các Minh Sư. Từ các Minh Sư với đẳng cấp khác nhau. Họ tạo ra các Thiên Đàng khác nhau. Nếu không cao quá, thì Họ tạo ra một cảnh giới thấp hơn. Nhưng cũng tùy theo duyên hoặc ai đó, và chúng sinh ở đẳng cấp nào mà sẽ được cứu. (Dạ, Sư Phụ.)