TÔI HY VỌNG MỌI NGƯỜI THỨC TỈNH CHO NHANH, NHANH, NHANH. SỐNG THUẦN CHAY ĐỂ DÙNG NĂNG LƯỢNG TỪ BI, BÁC ÁI, BỀN VỮNG NÀY HẦU CỨU LẤY CON NGƯỜI [VÀ] THẾ GIỚI CHÚNG TA.
Được, tôi sẽ đọc cho quý vị nghe. Chú tắc kè đã nói vậy với tôi, đó là vào ngày 24 tháng 6. Và ngày 25 tháng 6, có gì ở đây? Thứ Năm, ngày 25 tháng 6. Đó là hôm qua, phải không? (Hôm qua, dạ.) Tôi đã viết ở đây. Đôi khi tôi quên là thứ mấy. Điều này đến từ Minh Sư Tối Thượng. Vì tôi hơi buồn. Tôi nghĩ: “Mình đang giúp thế giới, mà con người cũng chẳng biết”. Chẳng hạn vậy. Và đối với tôi, sự việc không đủ nhanh. (Dạ.) Tôi nghĩ: “Mình có thể làm gì khác đây?” Lúc đó tôi buồn và nghĩ: “Ồ, không biết mình có muốn tiếp tục nữa không, nói chuyện với những cái tai điếc”. (Dạ hiểu. Vâng.) Mọi người chịu khổ như vậy, và tôi cảm thấy chán nản. Mặc dù cũng có hiệu quả, nhưng tôi muốn nó phải nhanh và trọn vẹn. Nên tôi tự trách, có lẽ mình làm không đủ tốt. Vì vậy, Minh Sư Tối Thượng nói với tôi trong một thông điệp.
Hôm qua tôi có ba thông điệp. Thông điệp số một tôi viết ở đây: “Ngài là Tình Thương, Đấng Được Yêu Thương”. Đó là lời của Ngài. (Dạ, Sư Phụ.) Và tôi nói: “Cảm ơn Ngài, Minh Sư Huy Hoàng. Cũng thương Ngài”. Rồi, số hai: Đấng Bảo Hộ của tôi nói với tôi: “Xin đừng tha thứ người này, người này. Người đó bất kính”. Và hành động khác nữa v.v., v.v. Bên trong. (Dạ, Sư Phụ.) Ngay cả tôi cũng không thấy. Rồi tôi nói: “Nhưng mà anh ta vẫn còn làm phiền tôi”. Tôi vẫn còn nghĩ về anh ta, liệu anh ta sẽ ổn hay không. Có nên xảy ra như vậy với anh ta hay không. Và Đấng Bảo Hộ Ihôs Kư nói: “Ồ, ba ngày sau Ngài sẽ không bị làm phiền nữa, bởi vì anh ta sẽ ở rất xa, và rồi anh ta có việc phải làm. Rồi anh ta sẽ không làm phiền Ngài”. (Dạ, Sư Phụ.) Chỉ trong tâm trí. (Dạ, Sư Phụ.) Bởi vì tôi không bao giờ ghét ai cả. Cho dù Thiên Đàng nói với tôi anh ta làm điều này điều kia và bất kính, tôi cũng không bao giờ ghét ai cả. Tôi cảm thấy tiếc. Tôi nghĩ một người như vậy, đúng ra tôi nên dạy dỗ nhiều hơn. Nhưng Thiên Đàng nói: “Không, không. Anh ta cần phải đi. Vậy tốt hơn cho Ngài”. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Dù sao cũng không có ai ở gần, chỉ là sống gần đó thôi. Không phải sống với tôi. Cũng như quý vị vậy. Như một người trong quý vị. Chỉ ở gần đó, không gặp tôi. Tôi cũng không gặp anh ta. Nhưng rồi anh ta đã làm điều gì đó mà Thiên Đàng không tha thứ vào lúc này. (Dạ, Sư Phụ.) Những chuyện A-tu-la. Thôi kệ. Tôi không muốn nói thêm. Dĩ nhiên, tôi cũng cảm ơn Thượng Đế. Ồ, trước tiên tôi quên cảm ơn Họ ở đây. Thôi kệ, vì điều Họ nói với tôi nó phủ định, nên tôi quên cảm ơn. Và số ba… Ai nói với tôi điều này? “Xin hãy vui lên. Tất cả ma quỷ đều đi hết rồi”. Đây là từ Thiên Đàng. Từ Đấng Bảo Hộ tôi. Không phải từ tắc kè nữa, không. (Dạ hiểu.) Ai cũng đến nói với tôi. Giờ thì cả tắc kè cũng nói. Tôi chưa bao giờ nghe họ nói trước đây. (Đó là một tin kỳ diệu.) Chú đã đến bên cạnh cửa chờ tôi đi ra ngoài và nói với tôi những điều như vậy. Và chú nhện rón rén vào trong nhà tôi và nói với tôi điều đó. Và [Đấng Bảo Hộ] Ihôs Kư nói với tôi thông điệp này. (Thật tuyệt vời.)
Bởi vì lúc đó tôi đang nghĩ: “Tại sao thế giới vẫn chưa tốt hơn?” Ý là, không như cách tôi mong muốn. Không như tốt hơn trọn vẹn. Không như Thiên Đàng và hòa bình cho mọi người. (Dạ, Sư Phụ.) Lúc này vẫn còn rất hỗn loạn. Không chỉ đại dịch thôi, mà còn hàng trăm ngàn động vật chết bởi vì họ không thể bán. Họ giết hàng trăm ngàn động vật. Heo, bò hoặc gà, chồn. Và rồi cả thế giới bị thiếu hụt. Vì đại dịch, người ta không làm việc, năng suất ít hơn, nhưng trả tiền nhiều hơn. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi còn nghe nói người Mỹ nợ khoảng 30 ngàn tỷ Mỹ kim, đại khái vậy. Dù sao cũng vài ngàn tỷ. (Dạ, Sư Phụ.) Và rồi có virus Ebola. Nhưng bây giờ có lẽ đã tốt hơn. Và vi khuẩn salmonella trong gà, v.v., v.v. Và cúm mùa vẫn chưa bao giờ biến mất. Cứ trở lại thăm chúng ta hoài, và bệnh đó đôi khi cũng chết người, hoặc rất khó chịu và rất có hại cho thân thể. (Dạ, Sư Phụ.) Bởi vì nếu uống kháng sinh, thì cũng không tốt cho thân thể. Rồi thậm chí những bệnh trước đây, như SARS và MERS, những bệnh như thế, chúng vẫn còn rình rập, đâu đó. Có lẽ những bệnh này không lây lan quá nhanh như COVID-19, nhưng chúng vẫn lan truyền. (Dạ, Sư Phụ.) Chỉ vì COVID-19 hiện giờ lấn át hết mọi thứ. Nhiều bệnh nhân ung thư cũng không được chú ý đến. Người ta phàn nàn, và báo chí đăng tin về họ. Và bệnh lao cũng bị bỏ quên. Và bệnh sốt rét, những người mắc các loại bệnh mãn tính hoặc bệnh nguy hiểm khác, nhiều người bị bỏ quên vì tình trạng COVID-19. (Dạ, Sư Phụ.) Cách ly, và bệnh viện đầy ngập, và đại dịch này thì mới và khẩn cấp hơn. Cho nên, nhiều bệnh nhân không thực sự được chăm sóc, và qua đời. (Dạ, Sư Phụ.) Nhất là những người cao niên. Vì vậy, không những đại dịch gây chết người, mà còn có những thứ khác nữa. Những bệnh dịch/đại dịch cũ vẫn đang tiếp diễn. Và bây giờ lại còn có lũ lụt, mưa lũ, và sạt lở đất ở nhiều nơi, và thảm họa châu chấu ở nhiều nơi, số ong bị suy giảm, rồi hạn hán ở khắp nơi, và nông dân – bất lực; không ai có thể giúp họ. Đáng lo ngại cho thế giới này, một số người lo lắng là vì tất cả những điều này, chúng ta sẽ thiếu lương thực. Dù sao thì cũng đang thiếu rồi. TÔI HY VỌNG MỌI NGƯỜI THỨC TỈNH CHO NHANH, NHANH, NHANH. SỐNG THUẦN CHAY ĐỂ DÙNG NĂNG LƯỢNG TỪ BI, BÁC ÁI, BỀN VỮNG NÀY HẦU CỨU LẤY CON NGƯỜI [VÀ] THẾ GIỚI CHÚNG TA.
Và còn căng thẳng tinh thần nữa. Ngay cả một số bác sĩ đã tự sát, vì tình trạng này và có lẽ virus đã tấn công não bộ của họ, nên họ không thể nào suy nghĩ thông suốt. Chuyện là vậy đó. Tôi còn thấy một bác sĩ, rất đẹp, người Mỹ, cô tự sát như vậy đó. Còn nhiều nữa. Nhiều bác sĩ, nhân viên bệnh viện và y tá chết vì nhiễm bệnh. (Dạ, Sư Phụ.) Bởi vì lúc đầu không ai chuẩn bị cho bệnh này, vì thế họ không có đủ thiết bị bảo vệ, nên họ cứ chết như vậy. Tưởng tượng coi, những người hùng này. Và rồi ở Anh quốc, như bác sĩ và y tá đã nghỉ hưu, họ cũng trở lại làm việc. (Dạ, Sư Phụ.) Chỉ để giúp đỡ bởi vì người ta cần họ. Và bệnh viện gọi họ, họ trở lại hy sinh, và họ chết. Nhiều người trong số họ. (Ôi, trời ơi.) Chỉ như vậy! Tưởng tượng coi? (Thật kinh khủng, thưa Sư Phụ.) Ờ, kinh khủng! Nếu là người nhà của họ, quý vị sẽ cảm thấy thế nào? (Dạ, rất đau buồn.) Bình thường họ làm việc vất vả cả đời rồi. (Dạ, Sư Phụ.) Và bây giờ họ vui hưởng chút ít thời gian còn lại của họ trên Địa Cầu, mà họ phải hy sinh và chết như vậy đó! Tôi cảm thấy bất công. (Dạ không công bằng.)
Chỉ vì miếng thịt đó! Chỉ buông bỏ miếng thịt và thay thế nó bằng loại chất đạm ngon, bổ khác, mà khó đến thế sao? Đâu phải là không ngon. (Dạ, Sư Phụ.) Quý vị ăn chất đạm thuần chay mỗi ngày. Có cảm thấy gì tệ chăng? (Dạ không, thưa Sư Phụ.) (Thật sự ngon.) Không, hả? (Dạ. Ngon ạ, thưa Sư Phụ.) Quý vị cảm thấy gì khi ăn? (Chúng con rất thích.) Thích, ngon, phải không? (Thích ạ. Dạ, Sư Phụ.) Ờ! Tôi biết vậy. Tôi biết là ngon bởi vì, trước khi chúng ta mở như là Loving Hut hoặc Công ty Loving Food, nhiều năm về trước, họ bắt tôi phải ăn quá nhiều thứ, chỉ để nếm. (Dạ hiểu.) Ôi, Trời ơi! Một số dở, một số ngon, nhưng tôi phải ăn rất nhiều tới khi không ăn nổi nữa. Tôi nói: “Làm ơn mang nó đi. Làm ơn, quý vị ăn đi. Quý vị biết rõ hơn. Quý vị ăn mỗi ngày, phải biết rõ hơn chứ. Quý vị nếm đi”. Nhiều người cùng nếm thì tốt hơn là chỉ có tôi nếm, [chỉ] một người. Cho nên nếu tất cả quý vị, nhiều người quý vị thấy được, nghĩa là thức ăn ngon, thì mình có thể sản xuất. Tôi trở thành như vật thí nghiệm. Họ dùng tôi để thử nghiệm thức ăn. Thậm chí trong lúc bế quan, tôi cũng phải nếm những thứ này. Kỳ bế quan ở Thái Lan, họ mang đến rất nhiều và tôi phải ăn, dù ngon hay không ngon. Nhưng rồi sau đó, tất cả đều ngon, nếm ngon. Những món ngon, tôi nói chúng ta sẽ sản xuất. Tôi cũng đã ăn. (Dạ, Sư Phụ.)
Tôi nghĩ không có gì [để nói] nữa, không chắc lắm. Chú nhện cũng nói như vậy. “Xin hãy vui lên. Tất cả ma quỷ hung hăng đi hết rồi”. Nên tôi nói: “Cảm ơn”. Tôi đã nói gì ở đây này: “Hôm nay không có thông điệp. Làm việc quá sức, hãy nghỉ ngơi”. Tôi tự nhủ. Rồi hôm qua, thông điệp thứ ba nói: “Xin hãy vui lên. (Dạ, Sư Phụ.) Tất cả ma quỷ đều đi hết rồi”. Từ các Thiên Đế Ihôs Kư. Nên tôi nói: “Phải. Quý Vị nói vậy. Tôi thật sự muốn thấy thế giới sống trong hòa bình và tình thương, giống như trên Thiên Đàng Cao. Không phải Thiên Đàng A-tu-la, mà cao hơn nữa”. Đó là lời tôi nói. Tôi thật sự muốn thấy điều đó. Không phải cứ nói, cứ hứa hoài. Bởi vì từ trường của ma quỷ hung hăng và tà ác và tất cả những thứ đó, vẫn còn trong thế giới. (Dạ, Sư Phụ.) Dù cho ma vương đã đi rồi, nhưng từ trường vẫn còn đó vì chúng thâm nhiễm loài người và loài vật trên Địa Cầu từ lâu, lâu lắm, đã bao nhiêu thời đại rồi. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ. Vâng ạ.) Vì vậy, dù chúng đi hết rồi, cũng phải mất nhiều năm mới tẩy sạch từ trường này. Thành ra tôi bực bội. Đó là lý do tôi nói với Họ: “Tôi thực sự muốn thấy thế giới trong hòa bình, hòa hợp và tình thương, chứ không nói [suông] về điều đó nữa”. Bởi vì tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Tôi mất kiên nhẫn rồi, vì chờ đợi quá lâu.
Cái gì ở đây? Ghi gì đó về mật mã máy điện toán. Quá nhiều căng thẳng bởi vì đệ tử, v.v., người làm việc. Tôi không muốn nói ra. Chỉ là rắc rối. “Nhưng tất cả sẽ tốt thôi”, tôi tự nhủ. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi phải luôn luôn khẳng định. Tôi chỉ viết về việc đã nhận thông điệp của Chief Lane, và tôi đã hồi âm. Thứ Năm, ngày 18 tháng 6, tôi mệt, và như thường lệ, đau khổ, khi nhìn thấy chúng sinh đau khổ bên ngoài thế giới của tôi. Vì vậy, tôi phàn nàn, rằng: “Quý Vị cứ nói hòa bình sẽ đến. Đừng nói vậy nữa, tôi không muốn nghe. Và rồi Quý Vị cứ nói tình thương của tôi sẽ thắng. Loài người có thể cảm nhận được tình thương này không? Cả loài vật có cảm nhận không?” Cho nên tôi hỏi Thiên Đàng: “Vậy thì, có ích gì khi nói tình thương của tôi sẽ thắng? Họ không cảm thấy gì hết. Thành ra họ vẫn tiếp tục làm những gì họ đang làm”. Nếu họ thật sự cảm nhận được tình thương của tôi, họ sẽ cảm thấy thay đổi ngay lập tức. (Dạ, Sư Phụ.) Họ sẽ thay đổi. Họ sẽ biết đó là gì. Họ thật sự sẽ biết năng lượng mà tôi mang đến là gì, và họ sẽ thay đổi. Vì thế tôi nói: “Vậy thì tại sao? Tại sao họ không cảm nhận được tình thương của tôi, nếu Quý Vị cứ nói tình thương của tôi sẽ thắng?” Nên, Họ nói với tôi ở đây… Tôi quên vị nào nói rồi, nhưng trong dấu ngoặc đơn ở đây. Câu này tôi trích dẫn. Trong dấu ngoặc kép: “Tình thương Thuần Khiết Tối Cao thì không có dấu vết”. “Các vị Thiên Đế OU (Vũ Trụ Nguyên Thủy)”. Tôi nói: “Tôi còn không cảm nhận được tình thương của chính mình”. Bởi vì trong thân người, chúng ta bị giới hạn. (Dạ, Sư Phụ.) Cũng bận rộn nữa. Đôi khi hướng ngoại quá nhiều và hướng nội ít hơn, đó là lý do. Nên Họ nói: “Tình thương Thuần khiết Tối cao thì không có dấu vết”. Tôi tưởng Họ sẽ nói điều gì khác. Nhưng vì chữ “không có dấu vết” tôi đã không dùng, không biết là bao nhiêu chục năm rồi, tôi không nhớ từ này. Tôi tưởng Họ sẽ nói cái gì khác, nhưng đây là những gì Họ đọc cho tôi viết, “không có dấu vết”. “Tình thương Thuần Khiết Tối cao thì không có dấu vết”. Và tôi rất vui với từ đó. Vì Họ dùng từ hay. (Dạ, Sư Phụ.) Rất khó cho nhà văn hoặc ký giả tìm được một từ ngữ hay. (Dạ.) Từ thích hợp, đó là một niềm vui. Một điều thú vị. Vậy Họ tìm được từ đó.
Ngày 16, thứ Ba… Không phải dành cho quý vị. Và rồi một chú nhện cũng đến nói với tôi, một chú khác. Chú đó là trước nữa, không phải chú hôm qua. Chú khác đó nói: “Xin hãy vui lên. Hòa bình sẽ đến”. Bao lâu, bao nhiêu lâu nữa đó, nhưng tôi không muốn cho quý vị biết. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi nói: “Được rồi. Trời ơi, cảm ơn. Hôm nay tôi bệnh”. Ban đầu, tôi tưởng mình không làm được, và tôi nói gì đó, như là: “Làm ơn, kiểm tra lại điều này trong máy vi tính”. (Dạ, Sư Phụ.) Cho quý vị, một người trong quý vị có lẽ có lời đó từ tôi, từ một trong các chương trình. Đó không phải là chương trình khó lắm. Một chương trình hay, nhưng không mạo hiểm lắm hoặc cần rất nhiều sự chú ý. Vì vậy tôi viết mấy chữ này: “Làm ơn kiểm tra lại”. Đó là ngày hôm đó, nhưng sau đó tôi cảm thấy khỏe hơn, bởi vì tôi nói tôi không thể bị bệnh. Tôi nói: “Ngồi dậy, đi làm việc. Hết rồi. Không đau ốm nữa!” Từ trường hung hăng vẫn còn trên Địa Cầu cho tới năm 2000 gì đó … v.v., v.v. Ngày 17 tháng 12. Tôi không muốn cho biết năm nào. (Dạ hiểu.) Nhưng ngày 17 tháng 12, năm 2000 gì đó, gì đó, biết vậy là nhiều lắm rồi. (Dạ, Sư Phụ.) Thành ra kiến, muỗi, thây ma vẫn còn hoạt động. Như thế đó. Một sư tỷ quý vị hỏi có thể đem trái cây đến cho tôi không. Tôi nói không. Tôi muốn hòa bình, không muốn trái cây.
Và rồi kế tiếp, đó là ngày 15 tháng 6. (Dạ, Sư Phụ.) Kế tiếp, tôi viết gì đó về ánh sáng ở Bắc Cực, về ánh sáng ở Bắc Cực, Bắc Cực quang. chỉ ngẫu nhiên viết ở đây, bởi vì tôi thấy nó trên truyền hình [Vô Thượng Sư], trong một chương trình của chúng ta. (Dạ, Sư Phụ.) Đôi khi họ giới thiệu quốc gia, rồi họ chiếu lên Bắc Cực quang này. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi thấy nó, nên tôi viết ở đây. “Ánh sáng xanh, Bắc Cực quang, là kỹ thuật của người sống dưới lòng đất (Ôi chao!) để làm rối phương hướng của các nhà thám hiểm. Lỡ như có ai muốn đi đến đó, họ sẽ lạc đường và không tìm được lối vào nơi cư ngụ của người dưới lòng đất”. Thành ra họ đặt cực quang ở đó, bởi vì nó không chỉ là ánh sáng, nó còn có năng lượng nữa. (Dạ hiểu. Thưa Sư Phụ.) Làm rối đầu óc mình. Rất ít người có thể tìm thấy người sống dưới lòng đất, bởi vì tại lối vào, họ đặt một thứ gì đó để khiến mình, cho dù có tìm thấy lối vào, cũng không thể đi vào được. (Dạ, Sư Phụ.) Mình không thể tìm thấy lối vào; mình có thể bị rối mù. Giống như một số khí sẽ làm cho mình buồn ngủ, hay thư giãn. (Dạ, Sư Phụ.) Một số văn phòng nha sĩ có nhiều loại khí khác nhau để giúp mình thoải mái. (Dạ, Sư Phụ.) Tương tự vậy. Loại cực quang này là thứ ngăn chặn những kẻ xâm nhập. Tôi không trách họ. Với cách chúng ta sống trên mặt Địa Cầu, tôi cũng sẽ không muốn ai đến thăm viếng tôi. (Dạ hiểu, vâng.) Chỉ mang đến rắc rối hay bệnh tật, đau buồn, tranh chấp và chiến tranh, và đủ thứ. (Dạ, Sư Phụ.) Ai cũng sợ chúng ta. Tôi không trách họ. Họ thà sống dưới lòng đất. Tôi không nghĩ rằng sống dưới lòng đất vui thú cho lắm. (Dạ không, Sư Phụ.) Quý vị nghĩ sống dưới lòng đất tuyệt hả? (Dạ không.) Có thể tối tăm hơn. Nhưng họ tạo ánh sáng riêng, mặt trời riêng, và tạo ra năng lượng riêng của họ, nên cũng đủ sáng. Có điều khi nghĩ về việc sống vùi sâu dưới lòng Địa Cầu, thì cũng hơi đáng sợ. (Dạ, Sư Phụ.) Nhưng lên đây, sống chung với chúng ta thì còn đáng sợ hơn. Thành ra họ không muốn lên đây sống chung với chúng ta. (Dạ thật vậy.) Tôi không trách họ. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.)