Đừng nghĩ rằng tôi không biết quý vị nghĩ gì bên trong. Và cho dù tôi không biết, thì Thiên Đàng biết. Quý vị, tôi, tất cả chúng ta đều rõ ràng dưới mắt của Vũ trụ, dưới mắt của Thượng Đế và [dưới mắt] các Thiên Đàng. Ngay cả Thiên Đàng thấp, Thiên Đàng A-tu-la, họ biết chúng ta nghĩ gì. Và nhất là Thiên Đàng cao hơn, họ biết mọi thứ về chúng ta. Thành ra họ mới có thể giúp chúng ta.
Ngay cả không có học vấn, chúng ta cũng có thể sống bằng đôi tay, bằng công việc, sức lao động của chính mình. Cho nên, không cần phải phụ thuộc vào người ta. Càng phụ thuộc, quý vị càng cảm thấy không dễ chịu. Sẽ cảm thấy thấp kém; cảm thấy như không phải chính mình, không phải phẩm giá của mình.
Tôi không nói các bà nội trợ hoặc các bà mẹ, họ vẫn phải chăm sóc con cái ở nhà. Không. Các bà cũng làm việc chứ, bởi vì làm nội trợ thì rất nhiều việc, làm 24/7. Tôi không nói [đội ngũ] Truyền Hình Vô Thượng Sư, đang làm việc ở đây hoặc bất kỳ nơi đâu, bởi vì họ đang làm công việc của họ. Cho dù không kiếm được tiền, họ cũng đang làm công việc của họ. Họ kiếm bằng một cách khác. Tôi chỉ nói những người tìm cách lợi dụng lòng tốt và sự rộng lượng của người khác. Như vậy là không, không, không được. Quý vị tự hạ thấp mình, quá sức hạ thấp và tệ hại. Quý vị không có lòng tự trọng, không tự trọng khi làm vậy. Phải luôn luôn làm việc gì đó để kiếm tiền tự chăm sóc bản thân.
Tôi không nói những người sống trong đạo tràng, chăm sóc đạo tràng và không có thu nhập từ bên ngoài. Tôi không nói những người này. Họ cũng làm việc; họ giữ cho đạo tràng sạch sẽ hoặc ngăn nắp, hoặc làm bất cứ việc gì trong đạo tràng. Đó là khác. Mặc dù không có thu nhập, nhưng họ đang chăm sóc đạo tràng, chăm sóc nơi mà mọi người khác đến để cảm thấy dễ chịu, được chào đón và được thoải mái để thiền, như những người dự bế quan tuần này.
Tôi không nói những người ở trong nhà bếp và chỉ nấu ăn mỗi ngày cho mọi người. Mặc dù họ không có thu nhập chính thức nào, nhưng họ đang làm việc. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Tôi cũng không nói người chồng, thay vì đi ra ngoài kiếm tiền, thì người vợ ra ngoài kiếm tiền, còn người chồng ở nhà chăm sóc con cái hoặc nhà cửa – rửa chén đĩa, giặt quần áo, chăm sóc vườn tược, dọn dẹp nhà cửa. Đó cũng là công việc. Việc nhà không loại trừ nam giới. Họ làm việc của họ, đó là nếu họ làm giỏi, ý nói, tận tâm làm hết sức mình, thì đó cũng là công việc.
Chỉ là tất cả chúng ta phải làm gì đó. Chứ không cố tình sống nhờ vào sự rộng lượng và lòng tốt của người khác. Như vậy là không tốt. Điều đó tạo nghiệp xấu cho chính mình. Và kiếp sau chúng ta phải trở lại, dù có thọ Tâm Ấn hay không, để làm nô lệ, làm việc ngày đêm, làm ba, bốn, năm công việc mà không kiếm được nhiều tiền, v.v. Và người ta sẽ không tôn trọng quý vị vì nghiệp quý vị tích lũy trong kiếp này, hoặc bất cứ kiếp nào. Không tốt.
Nếu phải dựa vào người khác, quý vị thật sự sẽ cảm thấy rất hung hãn bên trong. Còn bên ngoài, quý vị phải nói ngọt ngào và đôi khi nói dối, chỉ để làm người khác cảm thấy – người mà quý vị dựa dẫm – cảm thấy vui và hãnh diện để họ tiếp tục giúp quý vị hay nuôi quý vị hoặc bất cứ gì, và điều đó không tốt cho phẩm giá, cho lương tâm của quý vị. Quý vị sẽ cảm thấy tồi tệ, dù biết hay không. Hầu hết, quý vị sẽ cảm nhận được, sẽ biết được, và điều đó không tốt chút nào cho một người có phẩm giá, khi quý vị có thể tự mình làm việc.
Tôi không nói những người thật sự tàn tật không thể làm bất cứ việc gì nữa. Tôi không nói họ. Đó là nghiệp của họ mà họ phải gánh chịu. Nhưng nếu vẫn có thể làm việc, thì chúng ta phải làm việc. Ý nói [làm việc] một cách tập trung, tận tâm, thật sự trân trọng công việc đó, và làm mỗi ngày, như thể là việc cuối cùng chúng ta làm trước khi chết, hoặc việc đầu tiên chúng ta làm và không bao giờ có thể làm lại. Chúng ta phải tôn trọng công việc của mình. Đó là điều chúng ta gọi là Karma Yoga. Ở Ấn Độ, đó cũng là một kiểu tu tập yoga. Chúng ta kết hợp chặt chẽ tất cả điều đó vào lối sống của người tu Pháp Quán Âm.
Thành ra tôi nói với quý vị: chúng ta phải làm từ thiện, phải đi ra ngoài giúp đỡ mọi người, phải làm công việc của mình tận tâm, tôn kính một trăm phần trăm, như thể đó là một vinh hạnh được trao cho chúng ta trong kiếp sống này để đền đáp lòng tốt của mọi chúng sinh – không phải chỉ thế giới này mà còn những chúng sinh hữu hình và vô hình nữa. Loài vật, côn trùng, ngay cả sâu bọ, chúng ta cũng nợ họ. Họ làm mặt đất thông thoáng, để mọi người, nông phu có thể canh tác. Phải. Ngay cả những chú ong bé nhỏ cũng thụ phấn cho cây – nếu không có họ, chúng ta sẽ không có nhiều trái cây và thức ăn như chúng ta có bây giờ. Nên giờ đây, người ta nhận ra điều đó, và họ bắt đầu nuôi ong, bảo vệ ong, và cấm nhiều thuốc diệt cỏ hoặc thuốc trừ sâu làm hại ong. Thuốc đó không chỉ hại chúng ta, chúng còn gây hại cho những sinh vật nhỏ bé giúp đỡ chúng ta, là những công nhân chăm chỉ cho sự sinh tồn, cho thức ăn của mình.
Trời ơi, chúng ta nợ tất cả chúng sinh trên Địa Cầu này. Mọi thứ mình thấy hoặc không thấy, chúng ta nợ họ đủ thứ. Dĩ nhiên, chúng ta cũng nợ những thiên thần chăm sóc mình. Mặc dù họ ở trong Thế Giới Bóng, họ cũng đang chăm sóc chúng ta. Họ giúp chúng ta trong lúc khó khăn, mặc dù mình không thấy. Chúng ta nợ mọi chúng sinh, mọi thứ, mà mình thấy hoặc không thấy. Vì vậy, chúng ta làm bất cứ việc gì, chúng ta phải làm một cách tập trung, tận tâm, và tôn kính.
Chưa nói tới giúp đỡ Sư Phụ làm việc gì đó, có thể là vòi nước hoặc bộ lọc nước. Quý vị phải giữ cho Sư Phụ sống và khỏe mạnh để còn giúp quý vị nữa chứ, phải không? (Dạ, Sư Phụ.) Nên thật ra đó không phải là quý vị làm ơn gì cho tôi. Quý vị chỉ làm việc đó một lần để giúp tôi với bộ lọc nước hoặc nối [ống] nước, nhưng tôi thì làm thường xuyên cho quý vị, nhiều năm và tiếp tục. Tôi đâu có nói gì đâu. Và tôi luôn làm với cả tấm lòng, với tất cả tình thương của tôi, tất cả tấm lòng, tất cả sự tận tâm dành cho quý vị. Thế nên, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, ít ra là vậy. Chưa nói tới việc Sư Phụ cứu quý vị hay gì hết, năm, sáu đời, chưa nói nói đến. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau. Tôi nhắc nhở quý vị về một số giáo lý tốt mà tôi biết được từ Thiên Đàng hoặc từ sách của các vị Minh Sư quá khứ, và giảng giải mọi thứ cho quý vị, giúp quý vị thành chúng sinh tốt hơn.
Cho nên, chúng ta giúp đỡ nhau. Cho nên, quý vị không làm ơn gì cho tôi. Vì vậy, đừng làm việc một cách bất cẩn và thiếu tôn trọng như vậy, một cách có hại cho thân tâm, và cho bản thể tâm lý và ngoại cảm (siêu linh) của Sư Phụ, bởi vì quý vị tích lũy nghiệp rất tệ hại cho chính mình. Sư Phụ có thể bị nguy hại tạm thời, hoặc thậm chí có thể chết đi nữa, nhưng nghiệp của quý vị sẽ không bao giờ có thể được rửa sạch, nếu đó là một tội nghiêm trọng. Mọi việc quý vị làm, chính là làm cho bản thân mình. Xin hãy nhớ điều đó. Ngay cả một ý nghĩ không tốt về Sư Phụ cũng là nghĩ không tốt về chính mình. Hôm nay tôi không đi ra, và nhiều người cảm thấy không vui. Và tất cả nghiệp đó sẽ đến với quý vị, chứ không đến với Sư Phụ. Sư Phụ không thể rửa nghiệp đó bởi vì quý vị đã được dạy đúng sai rồi.
Quý vị phải làm bài tập ở nhà. Mỗi trường học, mỗi môn học, đều có bài thi. Và người nào không thi đậu thì phải ở lại lớp hoặc là bị ra khỏi trường, sau nhiều lần không tiến bộ. Tương tự vậy, trong sự tu hành, cũng có những bài khảo. Nếu quý vị rớt, thì phải thi lại nữa. Và nếu lại rớt nữa, thì quý vị không thể đến pháp hội được. Ngày nay, là như vậy. Không phải như trước đây lâu rồi, tôi để mọi người tiếp tục học, tu học, học đi học lại, tiếp tục tiến bộ. Ở trường, quý vị không thể thi rớt nhiều lần. Ở đây trong trường học tâm linh, cũng giống vậy.
Khu vực núi này, đạo tràng này mà quý vị đang ở ngay bây giờ là một nơi vô cùng linh thiêng, rất quan trọng về tâm linh. Vì vậy, nếu quý vị không giữ tâm, khẩu, ý của mình thuần khiết, không cố gắng hết sức để giữ gìn nó, thì quý vị sẽ ra khỏi đây, không sớm thì muộn. Hoặc quý vị tự đi ra, hoặc điều gì đó xảy ra để quý vị sẽ đi ra. Nếu quý vị ích kỷ hoặc kiêu ngạo hoặc cố gắng chỉ để giành lấy mọi thứ cho bản thân mình, vì lợi ích của riêng mình – ngay cả phước báu từ Sư Phụ – thì quý vị sẽ ra khỏi đây. Ở đây, quý vị phải luôn luôn vô ngã, thuần khiết từ thân, khẩu, ý. Ở Tây Hồ, cũng tương tự, nhưng ở đó khoan hồng hơn. Ở đây thì khác. Bởi vì nơi này đã được mua lại bởi mồ hôi nước mắt của nhiều đồng tu, và cả tài chính của Sư Phụ nữa. Không phải là một nơi rẻ tiền; nó khá đắt, ngay cả đối với tôi.
Nhưng tiền của tôi được dùng cho nhiều mục đích khác nhau và cho Truyền Hình Vô Thượng Sư. Vì vậy, mỗi tháng tôi phải chi tiêu rất nhiều. Ngay cả đôi khi, một số tài chính đến bằng nhiều cách khác nhau, rất ít, và chúng tôi vẫn cần tiền đó để sửa chữa mọi thứ nhỏ nhặt trong đạo tràng. Khi chúng tôi mới đến, mọi thứ đều hỏng, ngay cả nhà vệ sinh, ống nước, bể tự hoại, đường sá, ngói trên mái rơi ra, …đúng vậy, rất nhiều thứ. Và nó sẽ tiếp tục như vậy bởi vì mọi thứ trên thế giới vật chất này sẽ bị hao mòn lúc này hay lúc khác, hoặc bị hư hoại. Ngay cả hang động mà tôi thích ở, vào lúc đầu, bây giờ đang bị xói mòn và nguy hiểm cho tôi ở bên trong đó. Vì vậy, họ “dọn” tôi ra ngoài, thực tế là họ nói: “Thưa Sư Phụ, Sư Phụ không thể ở đó được nữa”. Họ còn thuê chuyên gia đến để xem xét, và bên trong đều bị xói mòn hết rồi. Thành ra nước mới bị rỉ ra từ bên trong và từ dưới mặt đất, và v.v…
Sớm muộn rồi, nó có lẽ sẽ bị sập. Tôi chỉ lo lắng cho tất cả sinh vật trong hồ, rằng xói mòn có thể gây hại cho họ. Nhưng tôi không biết có thể làm gì ngay bây giờ, có lẽ phá bỏ nó. Tôi đang nghĩ sửa chữa nó để làm kỷ vật, giữ lại cho con cháu quý vị ở các thế hệ sau đến tham quan, để biết đó là nơi Sư Phụ đã sống và làm việc, ăn, ngủ trong đó với chó. Nhưng dường như phải mất rất nhiều thời gian để có thể xây dựng lại, và tôi không chắc là có đáng không. Nên vẫn suy nghĩ phải làm gì. Ngay cả việc phá bỏ nó cũng có thể gây hại cho sinh vật trong hồ. Ồ, không biết, không biết nữa. Tôi phải nghiên cứu thêm về việc đó, hoặc cứ để nó vậy thôi. Nhưng lúc này, thì không thể để ai tới thăm bên trong được, lỡ nó sập bất tử thì sao. Tất cả chó của tôi nói với tôi như vậy trước đây, nhưng tôi nghĩ: “Ồ, không sao đâu, trông nó vẫn còn tốt mà”. Nhưng rồi họ làm một hang động khác cho tôi, hiện đại hơn và thoải mái hơn. Nên có lẽ tôi sẽ dùng hang đó. Chỉ vì lợi ích của quý vị, tôi giữ mình sống sót và khỏe mạnh.
Vì vậy, xin đừng ghen tị với tôi. Quý vị không có lý do nào hết. Mọi điều tôi làm là cho quý vị, cho thế giới, cho vũ trụ. Mặc dù quý vị không cảm nhận như vậy, mặc dù quý vị không thấy như vậy, mặc dù quý vị không nghĩ như vậy, nhưng nó là như thế. Tôi không có lý do nào để nói dối quý vị bởi vì tôi không muốn bất cứ gì từ quý vị.
Quý vị có thấy hợp lý không? (Dạ có, thưa Sư Phụ.) Tốt. Giả sử quý vị nghĩ rằng tôi nói dối quý vị, lời nói dối này, bởi vì tôi muốn quý vị tôn thờ tôi, ở lại với tôi, để tôi cảm thấy như: “Ồ, ta có rất nhiều người tôn thờ ta”. Thì quý vị phải nghĩ lại. Tại sao tôi luôn luôn sàng lọc thậm chí hàng trăm người mỗi lần? Như quý vị đã biết rất rõ, ít nhất 1.000 người hoàn toàn không được phép đến [Đạo tràng] Miền Đất Mới, con số ít nhất tôi có thể nghĩ đến ngay bây giờ, có thể nhiều hơn. Vậy, hãy nghĩ về điều đó. Tôi không có lý do nào để nói dối quý vị. Nếu tôi thật sự muốn nhiều đệ tử hơn, nhiều người hơn để tôn thờ tôi, để có nhiều người vây quanh, để cảm thấy như nhân vật quan trọng, thì tại sao tôi cấm nhiều người vậy? Hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Có thấy hợp lý không?? (Dạ có.) Được rồi. Cho nên, hãy suy nghĩ về điều đó và xua tan mọi loại khuynh hướng phủ định ghen tị với tôi hoặc muốn điều không tốt cho tôi. Ngay cả trong suy nghĩ, cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến quý vị bởi vì tôi có thể tự bảo vệ mình. Nhưng tôi không muốn quý vị tiếp tục theo cách này, dù người đó là ai.
Đừng nghĩ rằng tôi không biết quý vị nghĩ gì bên trong. Và cho dù tôi không biết, thì Thiên Đàng biết. Quý vị, tôi, tất cả chúng ta đều rõ ràng dưới mắt của Vũ trụ, dưới mắt của Thượng Đế và [dưới mắt] các Thiên Đàng. Ngay cả Thiên Đàng thấp, Thiên Đàng A-tu-la, họ biết chúng ta nghĩ gì. Và nhất là Thiên Đàng cao hơn, Họ biết mọi thứ về chúng ta. Thành ra Họ mới có thể giúp chúng ta. Nếu Họ không biết, thì làm sao Họ giúp mình trong lúc khó khăn? Nếu Sư Phụ thật sự không biết, làm sao Ngài có thể đến giúp quý vị khi quý vị gặp tai nạn, hoặc khi quý vị cầu nguyện? Ngài đến, Ngài giúp quý vị. Cho dù không thấy, quý vị cảm nhận được, và quý vị biết kết quả. Vì vậy, quý vị rất trong suốt. Tất cả chúng ta đều trong suốt. Nên cho dù tôi có xấu, Thiên Đàng cũng biết, vậy tôi đâu dám. Cho dù có muốn xấu đi nữa, cho dù có muốn nói dối quý vị, tôi cũng không dám! Tôi biết rõ hơn vậy mà!
Tôi không tu hành vì lợi ích của riêng tôi, không đâu, cũng không cho gia đình tôi. Quý vị biết tôi đối đãi với gia đình tôi giống như với quý vị. Mặc dù quý vị muốn đối đãi đặc biệt với em gái tôi theo kiểu VIP, nhưng tôi nói “Không được”, “Không được, làm ơn đừng làm vậy”, để họ không cảm thấy quá kiêu ngạo với các đồng tu khác. Họ phải xứng đáng. Họ không thể cứ được đối đãi như một nhóm đặc ân khi họ chưa xứng đáng. Họ phải đạt được; phải xứng đáng với điều đó. Và cho dù xứng đáng đi nữa, họ cũng không cần phải được đối đãi đặc biệt, như quý vị dự định làm vậy. Tôi không muốn điều đó. Tôi muốn họ khiêm nhường, bình thường, tu hành tốt, và vui hưởng cuộc đời bình thường, được đối đãi bình thường. Bởi vì, bằng không, những người khác cũng sẽ ghen tị, và từ trường phủ định sẽ không tốt cho họ, không phải chỉ khiến họ kiêu ngạo hoặc bất cứ gì đi nữa. Hoặc ngay cả không ghen tị, [nếu] họ được đối đãi quá đặc biệt, họ sẽ cảm thấy quá tự hào, rồi quên khiêm nhường, quên tu hành.
Được đối đãi đặc biệt bên ngoài trước đại chúng là một loại tai họa. Quý vị thấy, người ta muốn hãm hại Đức Phật, mặc dù Ngài chưa bao giờ làm điều gì xấu đối với ai. Tất cả những gì Ngài làm chỉ là giảng đạo để giúp mọi người thăng hoa, và thiền, thậm chí ra ngoài khất thực, và thậm chí mặc quần áo tả tơi – thậm chí không mặc y phục sang trọng như thiết kế của tôi mà tôi phải mặc bây giờ, hoặc đeo nữ trang, hay bất cứ gì.