Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tu Hành Tinh Tấn Rồi Mọi Chuyện Sẽ Tốt Đẹp, Phần 2/3

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Cám ơn quý vị đã hết lòng tu hành, rồi giúp đỡ đồng bào, giúp đỡ quốc gia, ủng hộ chính phủ, thành ra mới được ngày hôm nay. Cám ơn quý vị nha! Làm công dân tốt, làm người tốt. Làm công dân tốt là bổn phận của mình, chứ không có gì mà phải khoe khoang, kiêu ngạo cả. Phải làm, đó là việc phải làm ha.

 

(Dạ thưa Sư Phụ, tiếp theo là một thể nghiệm của đồng tu đến từ Hà Nội ạ.) Hà Nội đâu? Ra coi đi bác, đi cô. Cô hay là bác, hay là dì? Cô hả? Còn trẻ hả? (Dạ. Cô chia sẻ là con cảm nhận được bầu từ trường rất tốt từ khi Sư Phụ đến tham dự kỳ thiền thất này. Ngay đêm đầu tiên, con ngồi thiền thì thấy hóa thân của Sư Phụ. Rồi có một luồng Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) chiếu thẳng vào người con. Con xin cảm tạ Sư Phụ rất nhiều ạ!) Ừm, không có chi. Đừng khách sáo làm gì. Người nhà với nhau cả, không cần phải cám ơn. (Dạ.)

(Thể nghiệm của đồng tu đến từ Huế ạ.) Đứng xa một chút xíu. Được rồi. (Đồng tu chia sẻ là: “Khi con tập trung vào mắt trí huệ, thì từ đại điện phát ra một luồng Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) rất mạnh. Và sau đó con tiếp tục tập trung, thì từ cái Nguồn Sáng này, Sư Phụ đi ra rồi mỉm cười với con. Sau đó, Sư Phụ đi thẳng vào mắt trí huệ của con. Lúc đó mắt con tự động mở ra. Khi đó con nhìn xung quanh đạo tràng thì con cũng thấy có một đến ba người cũng phát ra Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) ạ. Câu hỏi của con là khi con còn phục vụ ở Loving Hut, ngày đó con ngồi thiền một mình thì con thấy rất là nhiều người vô hình đang ngồi thiền với con. Linh hồn của họ rất là sáng và họ đi lại rất là trật tự, thưa Sư Phụ. Họ không làm con sợ. Khi con nghĩ là con muốn đi ngủ thì họ lại nhẹ nhàng đi ra. Con muốn hỏi là họ từ đâu đến? Và tại sao họ lại ngồi thiền cùng con? Con xin cảm ơn Sư Phụ.”) Bạn bè với nhau, hỏi gì nữa? Người ta đến để mà người ta ủng hộ cho cô. Biết rồi, khổ lắm, hỏi mãi! Tại sao người nhiều như vậy mà chỉ có hai, ba người phát Quang thôi? Tệ quá! Thôi được rồi, về ngồi thêm. Cám ơn nha! Còn không?

(Dạ còn tin vui, thưa Sư Phụ. Của đồng tu đến từ Nha Trang ạ. Dạ, đồng tu đến từ Sài Gòn ạ.) À, ai ở đâu nữa? Sài Gòn đâu? Đâu? Trốn mất tiêu rồi. Ờ, hai người đây hả? Đàn bà hết hả? Rồi. Thôi được rồi. Rồi. Đứng chính giữa một chút để đừng có che mấy người đằng sau. Đứng chính giữa. Thôi được rồi. Nói đi.

(Con xin được kể thể nghiệm là cha của con theo đạo Thiên Chúa. Con hai lần thấy Sư Phụ là Chúa Giê-su ạ. Sư Phụ ngồi giữa không trung và có Hào Quang lớn bao quanh Ngài. Bên phải của Ngài là Ngài Quan Thế Âm Bồ Tát. Bên trái thì có một vị Phật. Dưới chân Sư Phụ là các vị chư Phật ngồi rất là trang nghiêm. Có Chúa Giê-su, Khổng Tử, Lão Tử nữa, thưa Sư Phụ. Rồi con thấy Ngài hiện thân là Mẹ Diêu Trì Kim Mẫu đứng trên núi Hào Quang sáng chói ạ. Dạ hết, thưa Sư Phụ.)

Hết. Hai người hỏi giống nhau hả? (Dạ đồng tu đó là tin vui, thưa Sư Phụ.) (Dạ con, Sư Phụ.) Tin vui, rồi. (Con xin kính chào Sư Phụ.) Chào. (Năm 2018 có được diện kiến Sư Phụ) Biết rồi. (với bác Quán ạ.) Biết rồi.

(Vừa qua, con có đi một số tỉnh ở vùng cao và con cũng có làm một số việc thiện nguyện, thì cũng được các báo chí họ truyền thông khắp nước. Và được đăng ảnh của Sư Phụ và khắc bảng vàng tên Sư Phụ trước một Nhà văn hóa ngay chỗ tỉnh Thái Nguyên.) Ồ! (Và đó là một cái nôi của tất cả những nhân vật lịch sử thời kháng chiến.) Ồ! (Dạ.)

Cảm ơn. (Dạ.) Cảm ơn chính phủ! (Dạ.) Nói cảm ơn quý đồng chí chính phủ. (Dạ. Và con xin phép nói thêm là hơn sáu mươi các tướng tá của Âu Lạc (Việt Nam) đồng tham dự trong ngày khai trương khánh thành Nhà văn hóa của xã Định Biên. Và họ đồng viết thư cảm ơn Sư Phụ và một bác con xin đây, để trình Sư Phụ cái tên sau. Họ đã đứng ra gần bảy mươi tướng tá và đồng cảm ơn tấm lòng như biển lớn của Sư Phụ. Con có mang qua tài liệu và báo chí cho Sư Phụ xem ạ.) Ừ, đem đây. (Dạ, con cảm ơn.)

Bác gì quên rồi? Có đến không? (Bác Ngọc Quán ạ.) Ờ, bác có đến không? (Dạ thưa bác lớn tuổi rồi không được qua ạ.) Lớn tuổi đi qua không được hả? (Dạ.) Có bệnh hoạn gì không mà đi không được? (Dạ không bệnh hoạn gì hết. Mỗi ngày bác đi tới 10 cây số ạ.) Ờ, tại sao qua đây không được? Bận rộn hả? (Dạ, ở đây bên ban làm việc nói là trên 72 tuổi là không được đi.) Tầm bậy! Tùy theo người chớ. Gì trên 72 tuổi không được đi? Ai nói đâu? (Mua vé tới ba lần rồi nhưng mà…) Ôi Trời ôi! Thôi biểu ổng qua bây giờ đi. Liệu được không? Qua kịp không? (Dạ được. Ổng làm visa rồi hết.) Rồi, rồi. Để ổng qua liền bây giờ đi.

Một đồng tu từ Âu Lạc (Việt Nam) sắp sang ngay đấy. Quý vị phải sắp xếp để đi đón nha. Nói với ban làm việc mà kiểm soát giấy tờ mình mới đi vô, không phải kiểm soát, mà nó coi ID của mình đó, nói họ chừng nào ổng qua. Nói máy bay số mấy đặng người ta đi người ta đón nha. Vậy ha. Rồi. (Dạ.)

(Một số phim tài liệu thì con lưu ở trong máy điện thoại, cho nên con có gửi cho ban làm việc. Còn ở đây là thư cảm ơn.) Trong máy điện thoại. Cái gì? Nói với ai? (Con cầm điện thoại qua nhưng mà để bên ban làm việc.) Hiểu rồi. À, bây giờ đi ra lấy đi, ra lấy đem vô đây đi. Không thôi được rồi. Biểu mấy cái người đó sang qua làm thành một cái USB cho Sư Phụ nhé. Được rồi, chừng nào Sư Phụ rảnh Sư Phụ coi. Có cần gấp gì, cần gấp coi không? (Dạ không.) Không. Không gấp hả? Gia đình bình yên, con cái mạnh giỏi hả? (Dạ xong từ hồi tháng 8 năm ngoái.) Vậy hả? (Dạ. Bây giờ con mới qua được.) Rồi.

72 tuổi mà người nào bệnh hoạn đó, sợ qua đây chịu không nổi. Chứ người nào mạnh khỏe, người ta không có cái gì hết, người ta làm việc mỗi ngày thường đó, thì thân thể họ nó… Ở đây bây giờ mình có cái nhà cho mấy người già cả ở đó mà. Hiểu không? Qua được chứ. Tại mấy người đó lo quá. Nhiều khi bệnh hoạn qua đây không có chỗ mà cho họ nghỉ ngơi. Với lại qua đây để ngồi thiền lâu mà nếu bệnh thì ngồi không có được nhiều, thì qua nó cũng không có lợi gì bao nhiêu. Với lại bệnh hoạn thân thể không có được… cái gì? “Shufu” nói làm sao? Tôi hỏi quý vị, người Đại Hàn. “Shufu” tiếng Âu Lạc (tiếng Việt) nói làm sao hả? (Dạ thoải mái.) À, không được thoải mái. Thân thể cảm thấy không được thoải mái. Thành ra, những người nào mà quá tuổi rồi thường thường họ bệnh hoạn. Thành ra nó làm thành một cái dù che hết vậy mà. Nhưng mà phải coi từng người, từng người chớ hả? Nói là không, thân thể bác rất là mạnh. Bác chạy bộ một ngày 500 cây số. Cộng sản thứ gốc mà làm gì mà đau, phải không? Làm việc từ hồi nhỏ tới lớn, huấn luyện rồi. Thôi rồi cám ơn nha.

Cái này là cái gì đây? Của ai đây? Sáu mươi tướng tá hả? Cảm ơn. (Đồng viết thư hỏi thăm đến Sư Phụ.) Ờ, vậy à. Trời ơi! Sao mà tốt quá vậy! (Dạ họ có làm phim tài liệu…) Có tên không? (Dạ có, tên trong này. Họ có làm phim tài liệu ca ngợi đoàn thể mình rất là tốt.) Có hả? Ồ, thôi cám ơn nhiều nhe. Ờ, mình cũng sắp làm cái chương trình cho Âu Lạc (Việt Nam) đó. Nhưng mà tại cái chữ V nó ở dưới cùng. Thành ra, những cái nước kia lên trước đó. Thí dụ nước Áo, thấy không? Austria lên trước thấy không? Australia này kia lên trước. Bel… thí dụ, cái gì mà B đó? Từ A, B, C, biết không? Là nước Âu Lạc (Việt Nam), ca ngợi Âu Lạc (Việt Nam) còn xuống ở dưới lắm, đợi lâu lắm, còn đợi lâu lắm. Ai biểu cái tên chữ V làm gì. Âu Lạc là đúng lắm rồi, phải không? Tôi đổi tên Âu Lạc đó, mai mốt còn lên chút nữa. Thấy không? Lên thấy không? Từ ngày Sư Phụ kêu nước Việt mình là Âu Lạc đó, đúng là Âu ca Lạc nghiệp, thấy không? Đi qua này, trời, bận đồ áo lông mà lông giả nữa. Đúng là mấy đồng chí thứ thiệt đó. Như vậy mới đúng là đồng chí thứ thiệt. Mạnh giỏi, tự do, hạnh phúc.

Về nói cám ơn bác nào đâu, đây đâu? Bác này để đại diện đó hả? Chao ơi! (Dạ bác là trưởng...) Đại tá hả? Chà! Cái chữ này là cái nghĩa gì? (Dạ là Phó Giáo sư Tiến sĩ.) Rồi cái chữ đây, chữ này là gì? (Ở trong thư có diễn giải.) Ồ, có giải hả? Ờ rồi, cám ơn nhe. Bác này viết thơ để đại diện mọi người hả? Rồi, Sư Phụ cũng cám ơn. Thôi để Sư Phụ viết thơ trả lời. Nhưng rảnh mới viết thơ trả lời. Chưa rảnh, hiểu không? Ở đây không có người Việt nào viết giùm tôi hết, tôi phải mò từ điển. Thôi cám ơn nhe. Rồi, cám ơn.

Về cám ơn quý vị trước. Chừng nào Sư Phụ rảnh, Sư Phụ viết thơ hồi. Ôi chà, chà, chà! Viết thơ sao giống đồng tu quá vậy, hả? Viết “Sư Phụ vô vàn kính yêu!” nữa. Mấy người này qua bên đó ép người ta hay sao vậy? Hả? Quý vị ỷ đông rồi ép một, hai người chính phủ viết thơ giống quý vị y như vậy đó hả? Ép người ta hả? Ỷ đông rồi ép mấy người đó hả? Ép chính phủ hả? Ép một, hai người mà đơn độc đó, bắt viết thơ mà giống y như quý vị kiểu này vậy hả. Hay là quý vị viết giùm rồi cái bịt mắt người ta lại biểu người ta ký tên? Sao mà giống quá. Đọc thấy rất là quen, rất là quen thuộc đó. Giống y như quý vị viết thơ cho tôi. Thôi được rồi.

Cám ơn quý vị đã hết lòng tu hành, rồi giúp đỡ đồng bào, giúp đỡ quốc gia, ủng hộ chính phủ, thành ra mới được ngày hôm nay. Cám ơn quý vị nha! Làm công dân tốt, làm người tốt. Làm công dân tốt là bổn phận của mình, chứ không có gì mà phải khoe khoang, kiêu ngạo cả. Phải làm, đó là việc phải làm ha. Hồi đó giờ mình có học rồi. Mình nói gì? Trung quân ái quốc. Hiếu thuận cha mẹ, thương mến đồng bào. Cảm ơn ha. Cám ơn quý vị làm đại biểu tốt cho Sư Phụ. Cám ơn! Như vậy mới đúng là đồng chí. Tôi cũng là đồng chí. Bác Hải mà, Bác Hải đồng chí. Bác Hải đồng chí. Bác Hải cộng sản số một đó chớ. Không phải, số hai chớ, sau Bác Hồ. Nhưng mà tại “Hải” lớn hơn thành ra khổ. Bác Hải cũng là cộng sản, phải không? Bác Hải có tiền có bạc gì, có tài sản gì chia cho mọi người. Như vậy đúng là cộng sản chứ còn gì nữa.

Cộng sản cũng chủ trương bình đẳng. Không phải tôn vinh người nào, nịnh hót người nào, không có chà đạp người nào. Tại vì người ta địa vị khác nhau hoặc là sự giàu có, tài sản khác nhau mà đối đãi không bình đẳng. Bác Hải đối đãi mọi người bình đẳng mà, phải không? Có không? (Dạ có.) Rồi. Em cám ơn. Làm chứng cho tôi. Sư Phụ cộng sản số hai. Bác Hải cộng sản thứ hai. Bây giờ thì không phải mình nói không mà người ta nghe theo. Mình phải làm chứ, với lại mình có cái tâm ở bên trong đó, tâm chân thành thì ai người ta cũng hiểu. Khỏi cần nói người ta cũng biết. Cũng như “Hữu xạ tự nhiên hương” mà, Âu Lạc (Việt Nam) mình nói vậy đó, phải không? Nó có cái hương ở trong hoa tự nhiên phát ra, không cần phải nói năng gì cả. Cũng như Mặt Trời có ánh sáng, tự nhiên nó chói sáng mọi nơi, ai cũng được lợi ích.

Lâu quá không nói tiếng Việt, hơi nghẹn nghẹn. Với lại bận cái áo này nó làm cái cổ mình nó nghẹn nghẹn. Cái này là áo Âu Lạc kiểu Tàu, hiểu không? Kiểu Đài Loan! Sư Phụ bận có một lần áo kiểu mà cao cao vậy, bây giờ nó làm cái nào cũng cao cao. Muốn quay bên đây cũng hơi khó khó nè, chỉ dòm thẳng đằng trước thôi. Nó sợ Bác Hải già rồi đó, cái cằm nó xệ xuống, rồi nó che lại hoặc là nó ủng hộ lên. Thành ra nó may cái cổ áo gì mà cao quá trời. Hồi đó tôi còn trẻ thì cái cổ nó cao hơn, nó ốm ốm, hiểu không? Thon thon. Bây giờ tui già rồi, cái cổ nó bự ra. Rồi nó may kiểu này, quay đi quay lại khó khăn không. Làm giống như là những người nào mà trật cổ, người ta cho cái băng để đeo, thấy không? Kiểu nó làm sẵn luôn, rủi mà trật cổ thì khỏi cần phải mua. Cứ đứng thẳng lên hoài nói chuyện giống như người không có gì. (Dạ.) Được, nói đi. Đồng chí đứng vô chính giữa một chút, không thôi che cái hàng đằng sau đó. Rồi, bên đây chút xíu, rồi được rồi.

(Dạ tiếp theo là một thể nghiệm của đồng tu đến từ Huế ạ.) Chào bác, chào cô, chào chị mạnh giỏi. Ủa coi bác... hai người mà người nào, người nào là người nào vậy, ai là ai? Đâu? Rồi còn cô kia là làm cái gì? (Cô kia là thể nghiệm là xong rồi, thưa Sư Phụ.) Xong rồi, cứ đứng hoài, tôi đâu có biết ai là ai đâu. Thôi mời bác về chơi xơi nước, chút gặp lại. Rồi cô nói đi cô.

(Dạ thể nghiệm là năm 2018 khi con đến Đạo tràng Tây Hồ thì vị thổ địa ở đó có chào con. Rồi khi con ngồi thiền, bỗng nhiên con thấy như là từ trên cao nhìn xuống tất cả các đồng tu đều có một cái Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) vàng nhỏ, rồi hòa thành một đóa sen hồng. Ngay hôm sau, Sư Phụ lại cho chúng con “Món Quà”. Lần này con đến Vùng Đất Mới thì cũng có hai vị thần ra chào con. Khi con thiền, con thấy hai cổng Thiên Đàng, một cổng hình ống và một cổng hình tháp to lớn vĩ đại. Thì lúc đó con hiểu rằng vị thần chào con chính là hai vị thần canh gác hai cái Cổng Thiên Đàng này. Một lần thiền khác, con cũng thấy như từ trên cao nhìn xuống tất cả đồng tu đều có Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại) vàng rực rỡ. Lần này không phải là đốm [Ánh] Sáng (Thiên Đàng nội tại) vàng nhỏ nữa, mà là một khối thật là lớn. Con hiểu rằng Sư Phụ đã nâng chúng con lên, chúng con xin cảm tạ Sư Phụ.)

Người nhà khỏi cảm ơn, không có chi. Còn gì nữa không cưng? (Dạ thể nghiệm cuối cùng ạ, của đồng tu đến từ Hoa Kỳ.) Thôi về ngồi nghỉ đi cô. Cảm ơn nhe. Tu hành giỏi, đến mà có thần ra chào là cũng ghê lắm, cũng gồng lắm đó. Thôi chúc mừng ha!

Xem thêm
Tất cả các phần  (2/3)
1
2021-02-01
6898 Lượt Xem
2
2021-02-02
5646 Lượt Xem
3
2021-02-03
5354 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android