(Và họ nói: “Sao anh mạnh được như thế?” Con nói: “Tôi không mạnh. Đó là có gì bên trong tôi mạnh đến nỗi nó khiến tôi đi bất cứ đâu cũng cảm thấy ổn”. Họ nói: “Anh dạy cho tôi được không?” Con nói: “Được, chỉ đừng ăn thịt”.) Đừng uống (rượu). (“Nhưng làm sao anh có thể sống sót?” Con nói: “À…”) Anh sống sót? (Con nói: “Tôi sống sót”. Và ngay lập tức họ nói: “Phải, anh không chỉ sống sót, mà anh còn trông trẻ hơn”.) Đúng! (Con nói: “À, đó là…”) Nhìn tôi đây, một cô gái trẻ, (Dạ, đúng ạ!) ở độ tuổi của tôi.
Mọi người khỏe không? Lâu rồi không gặp. Hai tuần rồi. (Kính chào Sư Phụ.) Chào mọi người. (Kính chào Sư Phụ.) Sao lần nào cũng là anh vậy? (Dạ không.) Tôi đã nói rồi. Quý vị phải thay phiên. (Dạ thay phiên.) Nếu không, mọi người tưởng anh là người gì đó của tôi. (Dạ.) Danh tiếng của tôi đã rất tệ rồi, nhưng danh tiếng của anh cũng cần được bảo vệ. Hiểu không? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Đúng vậy, anh vẫn còn trẻ, và còn cần phải cưới vợ. (Dạ cưới rồi ạ.) Tôi già rồi và không ai muốn tôi nữa. Thôi kệ. Ừ. Đã kết hôn rồi thì cũng cần giữ gìn. Nếu không, lỡ bị ly dị thì sao? (Dạ, vâng.) Tôi xinh đẹp đến nỗi ai cũng phải lo lắng… Tôi xinh đẹp đến nỗi ai cũng lo lắng là tôi sẽ cướp đi chồng, vợ của họ. Cảm ơn. Được rồi. Đúng. Cẩn thận thì tốt hơn mà. Tôi đã có đủ sóng gió rồi. Giờ tôi già rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút. Tránh rắc rối được thì tránh. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Bây giờ quý vị hiểu rồi.
Này, cô còn ở đây à? Tôi không thể tin được. Hôm qua tôi xem tiết mục của cô. Ồ, cô trông giống như 18, 20 tuổi. Và tôi hỏi người biên tập: “Anh làm gì cho cô ấy vậy? Sao anh không làm như thế cho tôi?” Tôi trẻ hơn cô ấy mà. Cô gái trẻ như tôi mà họ không để ý, họ làm cho tôi nhìn già vậy đó. Máy quay phim tệ quá, góc độ tệ, cái gì cũng tệ, rồi họ phải chỉnh sửa. Và đây thật là quá rắc rối. Hầu hết máy quay đằng trước, họ không biết. Ai cũng chỉ biết cách nhấn cái nút, rồi họ nghĩ rằng họ biết về máy quay, và thật kinh khủng. Rất nhiều video chúng tôi không dùng được. Họ cứ để hình của tôi khắp nơi, quý vị thấy không? Nghĩa là người quay phim tệ. Tệ, kinh khủng, kinh khủng. Bởi vì cùng ngày đó, ở góc cạnh khác, hình khác, người quay phim khác, thì tôi trông được. Và người đó cứ ở đằng trước luôn luôn, lúc nào cũng vậy. Không chỉ trông không đẹp, mà màu sắc còn tái mét.
Có câu hỏi nào không? Cô có câu hỏi hả? (Dạ Sư Phụ đội mũ trông rất đẹp.) Đội mũ trông đẹp sao? Nghĩa là cái mũ trông đẹp, chứ không phải tôi đẹp? Cảm ơn nha, tôi biết tất cả điều đó rồi. Tôi biết vậy. Tôi chọn cái này vì nghĩ có lẽ nó khiến tôi trông trẻ hơn một chút. Luôn có hy vọng.
Này, ngày mai ai về? (Dạ con ạ.) Còn những người Hoa sẽ về ngày mai? Khoảng 20 người? Hai mươi người, ngày mai. Và vài ngày nữa những người kia sẽ về. Phải không? (Dạ phải.) Được. Giúp tôi mấy cái này. Cô gái mạnh mẽ. Nào. Mấy người Hoa, ai về hôm nay và về ngày 10? Một tuần nữa là quý vị về hết hả? Mọi người, lấy một cái, không phải hai cái – một cái – và phần còn lại – còn ở đây nữa. Quý vị có thể lấy vài cái. Được rồi. Cái kia, cái kia. Còn lại, cái lớn cho… Cái gì đây? Tiền hả? Tiền, cưng ơi! Chà, đây là tiền gì vậy? Có rắc rối gì đây không? Không, đủ rồi. Được. Đó là cho tất cả mọi người, rồi vậy tốt. Thương, thương, thương. Thượng Đế gia trì, gia trì, gia trì. Tất cả đây là gì vậy? Chà, nghe rất quan trọng. Tôi phải có thời gian để đọc. Ngay bây giờ thì không có thời giờ.
À, tốt. Quý vị thấy đó, túi của tôi rất nhỏ. Ai cũng để ý và nói sao túi của tôi lại nhỏ như vậy. Tôi nói tôi chỉ có khả năng mua cái nhỏ này thôi. Còn ai khác ở đây nữa? Thế thôi. Người nào về trong vòng một tuần có thể lấy một vài cái. Những người sẽ rời đi trong vòng một tuần hoặc cỡ đó có thể lấy vài cái. Đừng lấy nhiều quá. Để cho người khác nữa. Quý vị giơ tay lên. Ai về sớm giơ tay lên xem. Sắp về trong một tuần. Những người sẽ về trong vòng một tuần hoặc cỡ đó, giơ tay lên xem. Những người khác có thể đến sau. Đợi chút. Đằng kia. Quý vị hỏi họ. Đừng hỏi tôi. Tôi không có gì cả. Ở nhà tôi cũng vậy. Quý vị có thông dịch không? (Dạ có.) Ở nhà tôi cũng như thế này. Họ thường để rất nhiều thứ trong nhà tôi. Rồi trong một, hai ngày là chúng biến mất. Chà! Rồi họ lại mua thêm rất nhiều. Chà! Chắc Sư Phụ ăn nhiều lắm. Chúng ta đưa gì Ngài ăn nấy. Ăn sạch hết. Nhưng tôi đâu có ăn. Có lẽ nhiều nhất chỉ một miếng. Một năm hai, ba lần. Thành ra tôi không mập. Ý tôi là, tôi mập không đúng chỗ. Không sao. Tôi già rồi, không bận tâm. Chỉ có người-thân-chó của tôi, chú đâu thèm để ý.
Mọi người có hết chưa? Những người này ở đây. Đây. Những người này, họ sắp về. Tất cả quý vị có rồi chưa? Mang tới đây, mang tới đây. Mang qua đây. Quý vị mang đi vòng quanh, đưa cho mọi người. Hộ pháp, ở đó. Hãy để hộ pháp làm. Hãy để hộ pháp làm việc đó. Tôi không thể tin đây là cùng một cô gái. Trời ơi! Nó chưa được phát sóng, nhưng khi phát sóng, quý vị sẽ hiểu tôi nói gì. Mười tám tuổi, 100%. Ước gì có ai đối xử tốt với tôi như vậy. Không chỉ ở đó, ở đây nữa. Sao ai cũng đi đường đó? Những người thật buồn cười. Không thể tin đến việc này mà tôi cũng cần phải bảo quý vị. Mỗi người quý vị lấy một cái. Đơn giản mà. Còn không họ sẽ đem đi chỗ khác. Tự tới lấy cho mình.
Quý vị có câu hỏi nào không? Hay là quá bận nhìn bánh quy thay vì nhìn tôi? Họ nói với tôi là chỉ có 500 người thôi. Mà sao nhiều người như thế? Nơi này khoảng 2.000 người mà. Quý vị có câu hỏi nào không? Không. Những người sắp về, có muốn hỏi gì không? Chào! Đã lâu không gặp. Anh có mang truyện cười cho tôi không? Có mang truyện cười nào cho tôi không? Không. (Con chỉ có mấy câu chuyện.) Anh biết tôi thích truyện cười mà. Mấy câu chuyện hay chứ? (Có một câu chuyện hay.) Được, được. Mi-crô? Kể chúng tôi nghe, bởi vì tôi đang bị ho dài hạn. Nên tôi ráng tiết kiệm năng lượng. Kể tôi nghe. (Trước tiên, lẽ ra hôm nay con không được ở đây.) Lẽ ra anh không ở đây? Chứ anh sẽ ở đâu? (Dạ…) Nơi tốt nhất trên Địa Cầu. (Nơi tốt nhất trên Địa Cầu.) Đúng. (Vâng, con không chắc liệu có thể đến được không, vì con đến Đài Bắc muộn. Nhưng rồi…)
Khoan, khoan đã. Để chúng ở cửa ra vào. Có ba cửa. Lát nữa khi quý vị đi ra, mỗi người tiện tay lấy một cái nhé? Ồ! Mọi người sẽ nghĩ quý vị đến chỉ vì bánh (thuần chay). Quý vị biết, trong buổi giảng pháp, rất khó để kiếm được thứ này giữa chừng, nhưng lúc nào tôi cũng kiếm được. Chỉ một vài cái bánh (thuần chay), thật thế, dễ mà.
Anh kể tôi nghe đi. (Dạ, đầu tiên, như con đã nói, lẽ ra con không được ở đây vì rõ ràng, con đã nộp đơn muộn nhưng sau đó thì mọi thứ…) Cứ… (…mọi thứ đều ổn, từng thứ một, và thế là con ở đây.) Tốt. (Cho nên tốt, và con được đặc ân nói chuyện với Sư Phụ nữa. Một điều nữa là, năm nay là tròn 20 năm con với Ngài biết nhau trên cõi vật chất này.) Ồ, vậy à? (Dạ.) Trời ơi, một mối quan hệ lâu dài. (Dạ.) Lâu hơn nhiều cuộc hôn nhân, nói anh biết. (Dạ, dạ.) Tốt. Rồi sao?
(Bây giờ, câu chuyện mà con muốn chia sẻ với Ngài, đó là con đi tới đâu, họ cũng nói: “Làm sao anh mạnh được như thế?” Bởi vì con ở giữa những người không thuần chay, và… Vâng. Họ ăn thịt, cá và uống rượu. Những người bạn của con. Và con đã từng là một trong số đó, 20 năm trước. Và họ nói: “Sao anh mạnh được như thế?” Con nói: “Tôi không mạnh. Đó là có gì bên trong tôi mạnh đến nỗi nó khiến tôi đi bất cứ đâu cũng cảm thấy ổn”. Họ nói: “Anh dạy cho tôi được không?” Con nói: “Được, chỉ đừng ăn thịt”.) Đừng uống (rượu). (“Nhưng làm sao anh có thể sống sót?” Con nói: “À…”) Anh sống sót? (Con nói: “Tôi sống sót”. Và ngay lập tức họ nói: “Phải, anh không chỉ sống sót, mà anh còn trông trẻ hơn”.) Đúng! (Con nói: “À, đó là…”) Nhìn tôi đây, một cô gái trẻ, (Dạ, đúng ạ!) ở độ tuổi của tôi.