Trên tinh cầu này có rất nhiều linh hồn phải trải qua nhiều, rất nhiều đau đớn và khổ sở. Chính là vì điều đó – bởi vì họ muốn trở nên vĩ đại, có lẽ vậy. Nhưng họ không có kinh nghiệm để đối phó với một thế giới ảo và khảo nghiệm của ma vương. Cho nên họ thất bại, hoặc có lẽ họ muốn sa ngã để xem nó như thế nào. Và biết rằng trong thế giới vật chất này, ma vương sẽ trừng phạt bất kỳ linh hồn nào không tuân thủ tiêu chuẩn đạo đức và đức hạnh, những linh hồn đó sẽ chấp nhận điều đó, cho đến một ngày họ chịu đựng hết nổi và thức tỉnh; rồi họ khao khát được về Nhà.
Chào những người yêu quý. Tôi nghĩ tôi sẽ phải nói chuyện với quý vị, bởi vì quý vị kiểu như gây áp lực muốn tôi phải biến thế giới này thành địa đàng, như một mệnh lệnh từ tâm trí quý vị. Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nếu không, Đức Phật đã làm rồi, Chúa Giê-su cũng đã làm rồi, và tôi không cần phải cố gắng hết sức để thay đổi con người.
Là như vầy, trước khi xuống thế giới này hay bất cứ thế giới nào, các linh hồn đã khao khát trở nên hoàn mỹ hơn, vĩ đại hơn, bằng cách nào đó, bởi vì đây là điều mới do ma vương và bộ hạ của y tạo ra. Chẳng hạn như “thiên thần sa ngã” (ma vương), y thích chống lại Thượng Đế để chứng minh rằng y giỏi hơn. Rồi, sau khi tạo ra thế giới này, y đã mời các linh hồn xuống đây, hứa với họ rằng họ sẽ trở nên vĩ đại hơn. Và rồi linh hồn – tất cả linh hồn đều ngây thơ – muốn chứng minh rằng họ có thể tốt hơn, hoặc vì điều gì đó mới, như một cuộc phiêu lưu. Vì thế họ tình nguyện đi xuống. Và dĩ nhiên, nếu muốn trở nên vĩ đại hơn thì phải trải qua các bài khảo, bài thi.
Có nhớ câu chuyện về Đức Mahavira không? Khi Ngài còn đang tu thiền để được khai ngộ hơn, một trong những vị thần trên Thiên Đàng tán thán Ngài, nói: “Ôi Đức Mahavira là thế này, thế nọ, thế kia, thật siêu phàm, thật tuyệt vời, thật can đảm, thật phi thường”. Vị thần ấy vô cùng thích Đức Mahavira. Và rồi một trong mấy bộ hạ ở bên cạnh nói với vị thần: “Ồ, chúng tôi không chắc chắn về điều này. Đừng tán thán Ngài ấy quá nhiều và quá sớm. Cho phép tôi đi xuống để khảo Ngài ấy. Nếu không thì tôi không tôn trọng Ngài ấy nhiều như ngài đâu. Tôi phải tự mình chứng minh điều đó trước khi tôi có thể ca ngợi hoặc chấp nhận Ngài ấy”.
Vị thần đó không nói gì cả. Nên, thấy không, chúng sinh háo hức khảo nghiệm trên Thiên Đàng đó đã xuống trần và hoá hiện thành đủ loại chúng sinh hoặc tình huống kinh khủng khác nhau để khảo Đức Mahavira. Đó là trước khi Đức Mahavira đạt được đại khai ngộ, và lúc đó Ngài vẫn chưa có đủ lực lượng để thậm chí chống cự lại vị thiên nhân này hay bất cứ danh hiệu gì quý vị có thể gọi. Chắc chắn, chắc chắn, không phải là một chúng sinh hiền hoà, nhân từ; quý vị có thể thấy điều đó. Rồi, Đức Mahavira đã phải chịu đựng nhiều, rất nhiều đau khổ về thể xác, cũng như rất nhiều khó chịu có lẽ về mặt tâm lý, tinh thần, hoặc cảm xúc. Nhưng dù vậy, Đức Mahavira đã vượt qua hết. Sau 12 năm chịu đủ loại khảo nghiệm và thống khổ từ bộ hạ ngu ngốc của vị tiểu thần hay một dạng thiên đế nào đó của các cõi Thiên Đàng nào đó – thế rồi Ngài đã đạt được đại khai ngộ.
Quý vị có thể tưởng tượng biết bao đau khổ mà Ngài đã phải trải qua suốt 12 năm này không? Và chúng ta chỉ nghe được một số qua ghi chép nào đó, có lẽ bởi ai đó là một trong những đệ tử của Ngài, hoặc có thể một số chư thiên trên Thiên Đàng đã chứng kiến mọi chuyện, và đã từng muốn bảo vệ Đức Mahavira nên biết tất cả điều đó. Và rồi, có lẽ chư thiên hoá hiện thành hình dáng con người, làm đệ tử của Ngài hoặc bạn đồng hành của Ngài, và ghi chép lại mọi chuyện. Có lẽ Đức Mahavira đã kể cho mọi người nghe về một số khảo nghiệm, và một số họ có lẽ đã ghi chép lại. Cho nên, chúng ta may mắn có thể biết điều gì đó về khoảng thời gian tu hành đầy thử thách và khảo nghiệm của Đức Mahavira.
Nên bây giờ, chúng ta nghe nói, chúng ta biết rằng tất cả linh hồn đều có tia sáng của Thượng Đế bên trong, được tạo ra theo hình ảnh của Thượng Đế, và Thượng Đế thậm chí ngự trong họ. Quý vị tự hỏi tại sao các linh hồn có thể bị ma vương lừa gạt để làm điều này, điều kia, làm đủ thứ chuyện trên thế gian, và để chính họ bị khảo mãnh liệt – đôi khi một cách ác nghiệt nữa – bởi vì những linh hồn này muốn trở thành gì đó vĩ đại hơn là chỉ một linh hồn tận hưởng niềm vui và phúc lạc được ban cho bởi Thượng Đế, bởi Tình Thương của Ngài.
Rồi bây giờ, điều tương tự đang xảy ra trên thế giới chúng ta. Trên tinh cầu này có rất nhiều linh hồn phải trải qua nhiều, rất nhiều đau đớn và khổ sở. Chính là vì điều đó – bởi vì họ muốn trở nên vĩ đại, có lẽ vậy. Nhưng họ không có kinh nghiệm để đối phó với một thế giới ảo và khảo nghiệm của ma vương. Cho nên họ thất bại, hoặc có lẽ họ muốn sa ngã để xem nó như thế nào. Và biết rằng trong thế giới vật chất này, ma vương sẽ trừng phạt bất kỳ linh hồn nào không tuân thủ tiêu chuẩn đạo đức và đức hạnh, những linh hồn đó sẽ chấp nhận điều đó, cho đến một ngày họ chịu đựng hết nổi và thức tỉnh; rồi họ khao khát được về Nhà. Dù họ có vĩ đại hơn trước hay không, hoặc chỉ như trước đó thôi, họ vẫn muốn về Nhà, họ đã quá chán ngán với những đau khổ và khảo nghiệm này.
Vì vậy, nhiều Minh Sư đến rồi đi. Họ (những linh hồn) vẫn không lắng nghe và về Nhà. Vì thế lời nói hoặc lý lẽ của Minh Sư sẽ chỉ thu hút đối với những ai đã sẵn sàng, đã chịu đau khổ tột đỉnh, và đầy đau đớn, muộn phiền, trong kiếp sống vật chất này. Khi đó họ sẽ sẵn lòng về Nhà, theo bước chân và/hoặc những chỉ dẫn của Minh Sư.
Cũng có những người bản chất đã thánh thiện rồi – đã được huấn luyện và cố gắng trong nhiều kiếp rất lâu trước đó. Thì họ sẽ sẵn sàng đi theo Minh Sư. Những điều Minh Sư nói, những gì Minh Sư dạy và giải thích, họ hiểu ngay lập tức. Trong tâm trí họ không có sự hoài nghi nào. Vì vậy, họ tin Minh Sư ngay lập tức và làm theo bất cứ điều gì Minh Sư muốn nói với họ và dạy họ. Đây là những người gọi là đệ tử tốt. Họ tiến bộ nhanh, họ có nhiều lực lượng, và họ rất hữu dụng, hữu ích cho nhân loại. Tuy nhiên, không có nhiều người như vậy, bởi vì Minh Sư nào xuống trần cũng chỉ có thể thu nhận một số người gọi là cánh tay phải của Ngài. Những người đã theo Ngài trước đây, đã được huấn luyện rồi, đã bị khảo nghiệm rồi, đã được tịnh hóa rồi. Họ cố ý xuống trần để hỗ trợ sứ mệnh của Minh Sư. Đây là những vị thánh hiền rồi – hoặc đã tu học với Minh Sư, đã là đệ tử nhiều kiếp trước đây – đã giải thoát, nhưng cố ý xuống trần, chỉ để hỗ trợ Sư Phụ của họ. Bởi vì, nếu không có sự kết nối hữu hình với thế giới này, họ không thể giúp được gì nhiều.
Cách hiệu quả nhất để giúp nhân loại hoặc bất kỳ chúng sinh nào trên Địa Cầu này là phải ở đó với họ trong cõi vật chất và làm đủ thứ chuyện vật chất, như cách mà chúng sinh trên Địa Cầu này làm. Và cũng để hiểu nỗi khổ của họ. Bởi vì nếu họ không cùng đau khổ với con người, thì rất khó để họ hiểu nỗi thống khổ và đau đớn của con người. Nói thì dễ: “Ờ, mình có thể nhìn thấy”. Nhưng quý vị có thể nhìn bao nhiêu người, có thể thấy bao nhiêu đau khổ? Không phải như quý vị có thể đi đến mọi nhà và kiểm tra xem ai đau khổ, ai không, và con số chúng sinh đau khổ là bao nhiêu. Bởi vì nếu mình không thấy được, chính mình không trải nghiệm được, thì rất khó để biết. Giống như người giàu; thật khó cho họ hiểu được sự khó khăn và gian khổ của người vô gia cư trên đường phố – thậm chí vào mùa đông, không có đồ ăn, thức uống, không có đủ quần áo, và không có nơi nào để bảo vệ bản thân tránh khỏi thời tiết xấu. Thành ra hầu hết mọi người, mặc dù họ muốn làm điều tốt, họ chỉ nói: “Ồ, tôi làm việc thiện, tôi thương động vật”, mà họ lại ăn thịt người-thân-động vật! Mà không suy nghĩ lại.
Họ nói: “Ồ, tôi thương mọi người; tôi thích giúp người nghèo”. Nhưng có bao nhiêu người trong số họ thực sự chịu khó giúp người nghèo? Hoặc ngay cả [đem đồ ăn] cho ngân hàng thực phẩm. Hoặc cho một người vô gia cư nơi trú ẩn, thậm chí chỉ là nhà kho trong vườn hoặc có thể nhà để xe của họ. Nói thì dễ, nhưng rất khó để hiểu được. Giống như khi ở trên Thiên Đàng, họ đã hứa với Thượng Đế rằng họ có thể làm bất cứ điều gì, họ sẽ làm bất cứ điều gì để giúp con người. Họ sẽ trở nên thiện lành, họ sẽ tử tế, họ sẽ nhân từ, thế này, thế nọ, thế kia. Nhưng khi họ xuống trần, đối mặt với những tình cảnh như những người khác phải đối mặt hàng ngày, thì không phải lúc nào họ cũng dùng phán xét đúng đắn. Họ sẽ không thể phản ứng một cách công chính hoặc một cách đúng đắn. Bởi vì trước khi họ xuống cõi vật chất này, họ phải nhận công cụ gọi là tâm trí này.
Và rồi khi họ ở trong thân thể vật chất, họ phải nhận công cụ khác nữa, gọi là não bộ, cái mà không ai cần ở những đẳng cấp cao hơn. Thấy không, khi quý vị đi xuống tận dưới này, ví dụ như có lẽ từ Đẳng cấp Thứ Tư hoặc Thứ Năm, quý vị phải đi qua Đẳng cấp Thứ Ba, Đẳng cấp Phạm Thiên. Và sau đó, quý vị phải đi qua đẳng cấp hủy diệt và sáng tạo, đó là Đẳng cấp Thứ Hai. Và rồi, ở đó quý vị sẽ nhận lấy tâm trí. Tâm trí được trang bị với một số loại kiến thức sơ đẳng và kinh nghiệm về cách giải quyết tình huống này kia. Nhưng trên thế giới, có hàng ngàn thứ để trải nghiệm và vượt qua. Vì vậy, tâm trí không thể luôn luôn cung cấp tất cả giải đáp, do đó não bộ phải cung cấp một số giải đáp cho một số hoàn cảnh nào đó để con người đối phó với những trường hợp khác nhau.
Cũng vậy với những người từ đẳng cấp cao hơn đi xuống. Họ cũng có thể lúng túng và bối rối một thời gian, cho đến khi họ có thể gặp được một Minh Sư, một Minh Sư khác nữa, hoặc vị Minh Sư tái sinh mà đã truyền cho họ phương pháp khai ngộ, như Pháp Môn Quán Âm về Ánh Sáng Thiên Đàng nội tại, và Giai Điệu Thiên Đàng nội tại, nghĩa là sự dạy dỗ trực tiếp từ Thượng Đế. Rồi họ sẽ thức tỉnh, khai ngộ, và họ có thể đối phó tốt hơn với các tình cảnh bởi vì họ khai ngộ hơn. Họ có nhiều trí huệ hơn, không chỉ kiến thức thế gian từ trường học, mà họ còn được tiếp cận với trí huệ bẩm sinh vốn có trong tất cả chúng ta.
Và bây giờ, trên thế giới này, có hai phía. Tất cả chúng ta đều biết: phía khẳng định và phía phủ định. Vì vậy, một số người chọn đi theo phía phủ định bởi vì nó có vẻ rất dễ tiếp cận, dễ dàng và có thể thấy kết quả ngay lập tức. [Họ] có thể quyết định làm những điều không thánh thiện hoặc cao thượng, nhưng nó sẽ mang lại cho họ một chút thú vị, một chút phấn khích, tạm thời và chóng vánh. Vì vậy, họ sẽ theo kiểu lối sống này. Giống như con người, đôi khi họ cảm thấy chán hoặc buồn phiền, rồi họ đi ra ngoài, họ ăn thịt người-thân-động vật nào đó trong quán bar, rồi uống rượu cùng với thịt đó, và họ cảm nhận tác dụng ngay lập tức. Họ cảm thấy mình đỡ buồn chán hơn và họ vui hơn, đại khái vậy – cho tới khi ảnh hưởng này hết tác dụng, thì họ thậm chí càng khổ sở hơn.
Và tác dụng phụ về thể chất cũng sẽ ảnh hưởng mạnh tới họ. Họ sẽ bị bệnh nhiều hơn, thậm chí còn buồn chán hơn, và họ sẽ phải nằm viện nhiều hơn, và đủ thứ vấn đề sẽ ảnh hưởng đến họ, đến công việc kinh doanh của họ, bởi vì họ không thể suy nghĩ rõ ràng do rượu và quá nhiều thịt người-thân-động vật, chất độc từ thịt và từ rượu. Và họ ngày càng trở nên kém thông minh, nên họ có thể kinh doanh không tốt lắm. Họ cũng có thể đối xử không tốt với gia đình như họ muốn. Như vậy, sự bất hòa trong gia đình sẽ hiển hiện, sẽ sinh ra bất hòa, và gia đình tan vỡ. Hơn nữa, gia đình tan vỡ sẽ gây ảnh hưởng xấu rất lớn đến trẻ em, và xã hội nói chung, bởi hậu quả của nó, bởi vì chúng ta sẽ có những người kém thông minh hơn, trẻ em ít hạnh phúc hơn v.v…
Quý vị có thể nhìn quanh thế giới và sẽ thấy thế giới chúng ta hỗn loạn như thế nào. Đó là vì con người không cho cơ thể của họ đúng nhiên liệu vật chất; cơ thể giống như một chiếc xe vậy. Nếu cho xe đúng nhiên liệu thì nó chạy tốt hơn và chạy lâu hơn; cơ thể chúng ta cũng tương tự vậy. Rượu và thịt người-thân-động vật, hoặc ma túy và những [nhiên liệu] không đúng bị đưa vào cơ thể, khiến não bộ, đầu óc của mình hoang mang, thành như lai tạp, rồi quý vị không thể kiểm soát được nó. Nó sẽ cho quý vị đủ loại thông tin sai lệch, nên quý vị không thể suy nghĩ đúng và chính xác, do đó quý vị cứ làm những điều sai lầm.
Và càng làm điều sai lầm, thì sẽ càng đưa đến nhiều kết quả sai. Nhưng con người đã lún sâu bên trong loại cạm bẫy này, nên họ thậm chí không thể nhận ra rằng họ đang làm sai và đang nhận kết quả sai. Vì vậy, thế giới chúng ta mới đau khổ thế này.