Thí dụ như nếu thường trú ở đây, hay là mấy người không phải là thường trú nhưng làm việc cho tôi, thì tôi trả tiền ăn cho họ. Cho nên, quý vị phải trừ vào tiền của tôi. Không sao. Quý vị giữ lại một ít (tiền) để chi trả cho mấy người thường trú hay là bất cứ ai làm việc cho tôi. Còn nếu người nào mà không có tiền, quý vị cũng trả cho họ từ tiền của tôi, không phải từ tiền của những người đóng. Đây là nhà quý vị. Quý vị có thể đến và đi bất cứ lúc nào quý vị muốn. Có tiền hay không có tiền, lúc nào quý vị đến cũng được. (Cảm ơn Ngài. Dạ, vâng. Cảm ơn Sư Phụ.) Ở bao lâu cũng được, miễn là làm tròn bổn phận của quý vị.
Ngay cả đệ tử của tôi cũng đánh đập tôi trong kiếp này! Mới mấy năm trước thôi, ngay trong nhà tôi. Cũng bởi vì tôi tin hắn, tưởng hắn là người tốt. Rồi tôi phải kêu người đập cửa sổ vào để cứu tôi. Vì lý do gì? Tôi đâu có làm gì đâu. Tôi hỏi: “Tôi đã làm gì?” Chẳng biết sao hắn nổi cơn điên. […] Còn người muốn giết tôi đó, sau này cũng nói xin lỗi. Hắn đến tận Hồng Kông để xin lỗi, nhưng tôi không nói chuyện. Chỉ nói: “Được rồi, tốt”. Hắn muốn gặp tôi. Tôi nói: “Tôi không muốn”. Chẳng hạn vậy. […] Quý vị không biết đâu, người ta hại tôi đủ thứ. Tôi thật sự rất sợ. Ý tôi là những trải nghiệm đó làm cho lòng tôi sợ hãi. Nhưng tôi vẫn tiếp tục làm công việc của mình.
Dù bị một tài xế, hai tài xế tệ bạc như vậy, nhưng tôi vẫn tìm tài xế hoặc là nhận tài xế mới, cho họ có cơ hội lái xe cho tôi. Không phải vì một, hai tài xế tệ hại, rồi tôi ngưng hẳn. Không đâu. Sau đó, hắn cũng xin lỗi. Tôi mới hỏi: “Bây giờ anh thấy ổn chưa? Đỡ chưa?” Hắn nói: “Dạ đỡ”. Tôi mới nói: “Được rồi. Tôi cũng thấy đỡ”. Rồi từ đó tôi không nói gì tới hắn nữa. Tôi nói: “Bây giờ tôi cũng thấy đỡ rồi. Vậy thì chào. Thế thôi”. Rồi không nói gì nữa, vì tôi lo rằng hắn sẽ quá tủi nhục. Mặc cảm tội lỗi quá nhiều. Nếu đối xử với Thầy mình như thế, chắc tôi cũng sẽ như vậy. Lúc đó tôi đang ở trong hoàn cảnh cố gắng bảo vệ chính mình và đi đến nhóm cộng tu đặc biệt dành cho liên lạc viên lúc đó. Còn mấy tên bất lương thì đang rình rập quanh nhà. Vậy mà tài xế trong chính căn nhà mình lại đe dọa mình, bởi vì tôi đang ở trong đó một mình với hắn. Thấy có sợ không? (Dạ sợ.) Điều đó thật là đáng sợ, thật sự nguy hiểm.
Và nếu có người muốn giết mình, như thế thật là đáng sợ, nguy hiểm thật sự. Ít ra đối với tôi, một người phụ nữ nhỏ bé, không có phương tiện nào để mà tự vệ. Giả sử không có hộ pháp gần đó, thì tôi đã chết từ 10, 20 năm trước rồi. Nhiều chuyện điển hình nữa mà ngay lúc này tôi quên rồi. Bây giờ quên rồi. Dù gì đi nữa, tôi vẫn đang ở trên cùng mảnh đất, cùng nhà với một cựu sát nhân, ý nói sát nhân từ kiếp trước, kẻ cướp từ kiếp trước, những kẻ đã hung bạo với tôi từ kiếp trước. Đó mới thật là đáng sợ, sợ 24/7.
Cho nên, quý vị không nên sợ nhé. Quý vị nên dũng cảm, dũng cảm hơn tôi. Tôi mới là người nên sợ. Quý vị không có gì (để sợ cả). Dù tôi có la rầy quý vị, tôi cũng không thể làm gì quý vị. Quý vị biết là tôi vô hại. Nhưng mấy người bên cạnh tôi hoặc là mấy người đã làm những điều này đối với tôi, họ có thể gây hại cho tôi, và họ đã làm như thế rồi. Thật sự, thật sự có đánh đập tôi rồi, trước khi hộ pháp đập cửa sổ nhảy vào. Nếu như việc đó kéo dài, thì tôi đã chết rồi. Tôi chỉ bị thương thôi, chưa chết. Nhưng nếu hộ pháp không đập cửa sổ nhảy vào, thì tôi đã chết rồi. Còn nhiều chuyện nữa, nhưng tôi không muốn nhớ làm chi. Sẵn dịp thì nhớ lại, nhưng mấy chuyện khác, không phải lúc nào tôi cũng nhớ. Mấy chuyện này đâu phải xảy ra một lần. Mà nhiều khi nó lặp lại dưới những hình thức khác nhau.
Những người nào gặp tôi mới có một lần, thì xuống đây. Không nhiều lắm, phải không? Nhiều không? (Dạ không nhiều lắm.) Bảo họ xuống đây. Lại đây. Ngồi đây. Đằng trước nè. Lại, lại đây. Ngồi càng gần càng tốt. Hay là ngồi đâu cũng được. Ngồi phía sau kia cũng được. Ờ, ngồi đằng trước. Cho thấy gương mặt đẹp coi. Chà! Nhiều thật. Không có người Âu Lạc (Việt Nam) à? Chỉ có một, hai, ba người thôi hả? Chà. Mở cửa sổ ra được không? Mấy người sau cùng đó có thể ngồi trên cầu thang. Những người cuối cùng còn lại thì đi tới cửa sau hay gì đó. Ôi chao! Thôi, lát nữa làm vậy. Đi ngồi đằng sau kia, hay là ngồi phía trước đây. Nam, nữ gì cũng được – không quan trọng, ngồi chung luôn. Còn bao nhiêu người trên lầu nữa? Còn nhiều hả? Để coi ngồi sát vào nhau có được không. Xích sát lên phía trước đi, tất cả quý vị. Xích lên phía trước đi. Ráng ngồi sát vào nhau cho người khác được ngồi. Làm phép màu đi, làm cho không gian tương đối rộng thêm ra. Hết rồi? (Dạ, xong rồi.) Xong hết rồi hả? (Dạ.) Chà, quý vị xem, chúng ta có thể làm phép màu. Tại sao quý vị không xích thêm lên phía trước để người khác có thể… Có thể xích lên phía trước chút nữa được không? (Dạ được.) Mang “thiên nhĩ” của quý vị theo.
Họ có thể ngồi trên cầu thang, một số. Biết không, mấy người sau cùng hay là người làm việc, hay bất cứ gì. Tốt, tốt. Vậy bây giờ tốt hả? Quý vị để cái này lên đây được không? Để cái đó lên đó. Để cái này ở đây. Gì vậy? Là gì vậy? Quà? (Dạ quà.) Tôi không nhận quà. Ai chia nhau thì chia, tôi không muốn. Tôi chỉ nhận thuốc thôi, nhưng tôi trả tiền. Tôi thật sự không muốn quà, thật sự là vậy. Tôi không muốn gì hết. Rồi quý vị ổn chưa? Ổn chưa? Ờ, tốt, đừng lo. Mọi người ổn cả chứ? Thấy không, quý vị đều thấy tôi. Nếu chúng ta chỉ nghe và không phải thiền, thì chúng ta không cần chỗ. Này, này! Đừng phá hư nhà tôi. Ý tôi là nhà quý vị. Chúng ta cần nó. Để họ đi xuống dưới và đứng đằng sau đó, đằng sau này. Đứng đằng sau hai cửa này, thì tôi có thể thấy quý vị. Còn nữa hả? (Con nghĩ đó là pháo hoa ạ.) Pháo hoa. Ồ, tưởng mình nghe thấy cái gì ở trên đó chứ.
Còn những người làm việc thì sao? Có ở đây không? (Những người làm việc ạ?) Ban làm việc đó. (Dạ đây!) Tôi không có thời gian gặp riêng quý vị, vậy xuống đây đi. Đứng ở cửa cũng được. Tôi nhìn quý vị cho rõ. Đâu cũng được, cứ đứng ở cả hai bên. Bên kia nữa, nếu quý vị đứng lên, tôi có thể thấy quý vị và quý vị có thể thấy tôi. Một số người dĩ nhiên là có thể ngồi trên cầu thang. Ờ, vậy đó, thêm vài người nữa, chà, còn nhiều chỗ ở đây. Ờ, như vậy tốt. Nếu không thấy tôi thì đằng sau đứng lên. Tôi muốn nói chuyện với quý vị.
Tiệm bán hàng, ai lo tiệm bán hàng? Tôi đã giảm giá nhu yếu phẩm hàng ngày. (Dạ.) Đừng có bán hơn giá bán 50% như hiện giờ. Vậy là không đúng. Ở đây mình bán đồ để tiện cho đồng tu thôi, chứ không phải để kiếm tiền. Hiểu không? (Dạ hiểu.) Tiền từ thiết kế trang sức là do mình phải trả cho người ngoài để họ làm đồ trang sức, may đồ thiết kế của tôi. Thành ra mới phải bán cái giá như vậy. Cũng để trả tiền cho nhân công để họ may đồ, và để làm đồ trang sức. Ngay cả người của tôi làm trong công ty, tôi cũng trả lương. Cho nên, vì lý do đó mà giá cả nó phải như vậy. Nhưng ở đây chỉ là cái tiệm nhỏ để tiện cho mọi người, như là kem đánh răng, hay là dép, phòng khi họ quên, hoặc mấy loại bánh nhỏ (thuần chay) nếu họ muốn ăn vặt. Mấy cái này không phải để kiếm tiền, không phải kinh doanh ở đây. Quý vị có hiểu không, tất cả quý vị? (Dạ hiểu.) Do đó mà từ hôm nay giá cả sẽ thấp hơn. Không giống bên ngoài, mà là giá phải chăng.
Và ban nhà bếp và văn phòng, tôi dặn tất cả quý vị, vì lỡ như lần tới quý vị làm việc trong văn phòng, thì phải biết. Thí dụ như nếu thường trú ở đây, hay là mấy người không phải là thường trú nhưng làm việc cho tôi, thì tôi trả tiền ăn cho họ. Cho nên, quý vị phải trừ vào tiền của tôi. Không sao. Quý vị giữ lại một ít (tiền) để chi trả cho mấy người thường trú hay là bất cứ ai làm việc cho tôi. Cả quý vị nữa, nếu quý vị ở lại lâu, làm việc trong văn phòng, thì khỏi trả tiền ăn. Hiểu tất cả điều đó không? (Dạ hiểu.) Tôi đã bảo mấy người văn phòng kỳ trước rồi. Nhưng không có viết ra, hoặc không được thông báo chính thức, thành ra tôi quên là nên nói cho mọi người biết, để quý vị cũng biết quyền lợi của mình. Còn nếu người nào mà không có tiền, quý vị cũng trả cho họ từ tiền của tôi, không phải từ tiền của những người đóng. Bây giờ, vậy là chính thức rồi đó. Không ai được nói gì khác nữa hết. Giống như lần trước, họ đưa cho quý vị tờ 35 Euro. Không có chuyện như thế đâu.
Đây là nhà quý vị. Quý vị có thể đến và đi bất cứ lúc nào quý vị muốn. Có tiền hay không có tiền, lúc nào quý vị đến cũng được. (Cảm ơn Ngài. Dạ, vâng. Cảm ơn Sư Phụ.) Ở bao lâu cũng được, miễn là làm tròn bổn phận của quý vị. Nếu quý vị có gia đình, vợ chồng con cái, thì dĩ nhiên phải về nhà. Nếu hoàn cảnh không cho phép thì đừng ở lâu. Hoặc là công việc gọi mình thì đừng ở lâu. Nếu quý vị tự do thì ở lâu được. Trong khi bế quan, sau khi... Xin lỗi, ở nhà tôi đâu có ho nhiều vậy. Xin lỗi nha. Nếu không, tôi đã không đến vì đâu muốn quý vị biết tôi đau ốm như thế này. Nhưng không lây nhiễm đâu nha. Trong lúc bế quan, sau khi bế quan. [Quý vị] không phải làm gì khác. Cho dù ai viết gì cho quý vị, cứ bỏ nó đi. Nói, Sư Phụ không bảo vậy và đây là chính thức trong băng hình này. Nên quý vị có thể nói với họ như thế. Nếu không, sau lưng tôi, họ làm những chuyện mà tôi không hiểu, mà tôi không biết, mà đôi khi họ không cho tôi biết.
Anh chàng đó tên gì? Anh Tô, đứng lên coi. Chẳng hạn như anh chàng này theo tôi 30 năm nay (Chà!) – rất trung thành, tận tâm, sẵn lòng giúp đỡ, lúc nào cũng như là người phát ngôn cho... Ý tôi là tình nguyện. Trước giờ rất có tài hùng biện, và cách anh ấy nói làm cho người ta tin. Nhưng anh ấy không được phép đến gặp tôi. (Ôi trời!) Cho nên, chính tôi phải gọi điện thoại, bảo họ rằng người này, tên người này, có thể đến. Họ từ chối anh ấy tới năm, sáu lần. (Ồ.) Bây giờ quý vị hiểu chưa? (Dạ hiểu.) Có hiểu là tôi sợ chưa? (Dạ hiểu.) Tôi sợ chính người của mình. Lẽ ra họ phải giúp tôi, nhưng họ lại không làm vậy. Bởi vì một số người, đẳng cấp của họ không cao lắm. Cho dù xuất gia cũng chưa chắc là đẳng cấp cao. Rất tiếc phải nói vậy. Ngay cả tăng ni ngoài kia, nhiều người đẳng cấp rất thấp. Nhất là nếu họ không ăn thuần chay.
Chẳng hạn như anh này và người khác nữa, tôi quên không giới thiệu với quý vị, thế mà họ cũng cấm hết, không cho đến. Thành ra tôi sợ lắm. Mấy người làm việc cho tôi nhưng không phải lúc nào họ cũng nghe lời. Họ còn gây rắc rối cho tôi thêm. Nhưng cũng mừng là họ chưa có giết tôi. Thấy đó, họ chưa có đánh đập tôi. Họ chỉ đánh bên trong thôi, về tinh thần, tâm lý, cảm xúc, chứ không phải về thân thể. Cho nên, ít ra tôi vẫn còn sống để chăm sóc cho quý vị và thế hệ mai sau của quý vị. Chẳng hạn như anh này, chưa bao giờ làm gì sai đối với tôi hay bất cứ ai. Thôi được rồi, ngồi xuống đi. Sau khi biết, tôi phải đích thân can thiệp. Tôi không hề hay biết, đến khi có người nói mới biết. Thành ra cũng khó cho tôi lắm, bởi vì lực lượng phủ định cố gắng hết sức để kéo tôi xuống, tạm gọi như vậy.
Cho nên, tôi tin quý vị. Hy vọng rằng bữa nay, sau khi tôi kể quý vị nhiều chuyện, thì quý vị hiểu được sự khó khăn của tôi, khó khăn thật sự. Không phải khó khăn kiểu của anh chàng ở Canada, người mà vừa mới bày tỏ – là anh ta phải thay đổi giáo sư. Ôi, tội không. Không phải khó khăn kiểu đó, nhưng tôi thật sự có khó khăn. Hiểu điều đó không? (Dạ hiểu.) Kể từ hôm nay, tôi tin là quý vị hiểu, để quý vị có thể trở thành bạn của tôi, ít ra cũng ủng hộ về mặt tinh thần. Và để quý vị đừng làm công việc của tôi thêm khó khăn.