Rất khó để đem họ tới đây vì họ phải cách ly. Bây giờ thì ít hơn, trước đây là ba tháng. Ồ, có mấy (người-thân-)chó bị chết trong đó vì không chịu nổi. Họ không quen khi không có người chăm sóc và bị nhốt như thế. Không thể đi ra ngoài bất cứ đâu. Không thấy cỏ, không thấy Mặt Trời; không được phép. Không được phép đưa (người-thân-)chó ra ngoài. Tới ba tháng, tưởng tượng nhiều (người-thân-)chó bị chết trong đó. Ôi lòng tôi… Khi biết thế, lòng tôi quặn thắt. Tôi nghĩ con người không xứng đáng với bất kỳ (người-thân-)động vật nào.
Hôm nay tôi đã nghĩ đến việc tới đây, lỡ như quý vị, các nhóm khác nhau, có bất kỳ câu hỏi nào. Nhóm Đại Hàn lần nữa, hay Đài Loan (Formosa) hay Âu Lạc (Việt Nam) hay nhóm Trung Quốc. Có ai cần hỏi gì không? Có ai muốn hỏi gì không? Quý vị đã sắp xếp thông dịch chưa? (Dạ rồi.) Ồ, có hả? (Dạ.) Bây giờ [nghe] được chưa? (Dạ rồi.) Tốt. Tốt. Tốt. Được rồi. Bây giờ thì ổn rồi. Ổn rồi, sao không nói với tôi? Lúc không ổn, quý vị mới nói. Ngộ thật. Không có câu hỏi hả?
(Thưa Sư Phụ, người-thân-chó có khoẻ không?) Người-thân-chó hả? Ồ, đừng hỏi… Mỗi lần tôi bế quan, là người-thân-chó bị đau, bị thương, bị trầy sát. Một trong số họ bây giờ vẫn phải đeo cái loa chống liếm ở cổ, thêm một tuần nữa. Ngay cả Good Love cũng bị thương ở đây. Rồi một người-thân-chó nhỏ bị thương ở mắt. Cô nàng gãi, tôi nói: “Không, không, đừng gãi”. Rồi tôi bôi thuốc cho cô nàng. Và tôi phải đưa cho họ cái gì đó. Tôi cảm thấy xót xa cho (người-thân-)chó của tôi.
Mỗi khi tôi bế quan một mình, hoặc bế quan với quý vị, nghĩa là tôi bận rộn hơn, thì điều đó luôn luôn xảy ra. Tất cả (người-thân-)chó, vết thương lớn, vết thương nhỏ; tất cả họ đều bị vấn đề gì đó. Nhưng họ không than phiền, đó là điểm chính. Tôi cảm thấy rất xót xa. Lúc bấy giờ tôi phải đi, không biết họ có ổn không. Tôi nói với họ: “Xin hãy giúp ta. Ta phải đi. Chỉ cần bình tĩnh. Hãy giúp ta bằng cách bình tĩnh. Ở lại đây nha”. Tại vì có một (người-thân-)chó, nếu ở một mình thì chú không chịu nổi; chú cứ sủa và gãi hoài. Nên tôi nói: “Hôm nay, ta cần con giúp. Ta phải đi làm việc. Con phải ở lại đây. Ta sẽ trở về”.
([Người-thân-]chó có thể nào ở gần bên chúng ta không, thưa Sư Phụ?) Đến đây hả? (Dạ.) Tôi không chắc. (Không phải [ở bên] mọi người, nhưng ở gần.) Ý anh là mang (người-thân-)chó đến đây, phải không? (Dạ, ở đâu đó, kiểu như là gần đây.) À, không được. (Ở đâu đó gần đây, để họ có thể tương tác thường xuyên hơn.) Tôi biết. Tôi biết. Nhưng vào giờ này, họ nên đi ngủ. Bởi vì họ phải thức dậy ra ngoài sớm lúc năm giờ sáng. Vấn đề là, họ là những (người-thân-)chó khác. Thậm chí tôi chưa có đủ thời gian để huấn luyện họ như mấy (người-thân-)chó kia, và họ đã từng là (người-thân-)chó hoang. Mặc dù họ rất thương yêu và gắn bó với tôi, nhưng tôi không chắc họ có thích nhiều người xung quanh hay không. Và nếu họ ở đây, tôi phải giữ họ bằng dây xích. Nếu không, họ sẽ chạy ra ngoài. Có thể không phải tại quý vị, mà chỉ là họ thích chạy ra ngoài. Và rồi chúng ta không thể tìm họ. Cũng không sao. Họ sẽ luôn quay trở lại. Nếu họ thoát ra ngoài, họ luôn quay trở lại.
Chỉ là có những (người-thân-)chó khác đã ở đây rồi, trước khi chúng tôi đến. Họ đã có vài (người-thân-)chó ở đây rồi, và nhiều khi họ có thể gặp nhau và có thể cắn nhau. Đó mới là vấn đề. Xung quanh tôi toàn là bẫy rồi. Tôi không thể trốn thoát. Ngay cả trước khi tôi tới, đã có hơn 10 (người-thân-)chó ở đây, hàng chục (người-thân-)chó đã ở đây rồi. Cho nên… (Có một số [người-thân-]mèo hoang, không phải hoang dã, nhưng có vài [người-thân-]mèo hoang.) Và (người-thân-)mèo nữa. Ờ. Họ cũng là hoang. Tất cả đều là (người-thân-)chó, và -mèo hoang, được người chủ cũ nuôi trước đây, có lẽ chỉ để giữ an ninh cho nơi này. Họ rời đi, nhưng họ để lại (người-thân-)chó ở đây. Họ không có chỗ để mang (người-thân-)chó đi cùng. Họ nói như vậy.
Đôi khi mấy người-thân-chó đó sẽ tới rượt đuổi, nên tôi lo là (người-thân-)chó của tôi sẽ cắn nhau. Họ là những (người-thân-)chó lớn hơn; (người-thân-)chó của tôi thì nhỏ. Good Love, chú ấy không cắn nhau. Không cắn nhau nữa. Nhưng nếu chú thấy (người-thân-)chó khác, có thể chú sẽ rượt đuổi tất cả, gây rắc rối. Có lẽ chú sẽ không làm gì nhiều, chú chỉ cắn giữ tai họ rồi không nhả ra. Cắn tai không chịu nhả ra, như lần trước. Và rồi, chú có hàm răng to thật to, nên cái tai đó có thể bị rách toạc.
Chuyện đó đã xảy ra một lần ở Áo. Tôi đã phải đi năn nỉ người chủ và đưa (người-thân-)chó đó đi bệnh viện, trả tất cả chi phí, và xin lỗi rất nhiều. Chú chỉ cắn giữ cái tai, chứ không làm gì cả. Không chịu nhả ra nên tai bị rách. Ôi, (người-thân-)chó tội nghiệp – (người-thân-)chó kia. Chú [chó kia] không thể làm gì được. Nếu chú cắn vào tai [chó kia], thì [chó kia] cứ nằm yên đó. Càng vùng vẫy, càng đau, nên người-thân-chó tội nghiệp đó… Và không chỉ vậy thôi, người hàng xóm còn xông ra đánh (người-thân-)chó của tôi. (Ôi không!) Ờ. Vì ông ấy muốn Good Love nhả tai ra. [Dù] có đánh bao nhiêu, chú (Good Love) vẫn không nhả. Ồ, may là chúng tôi đã ra kịp. Nếu không, chú sẽ bị đánh chết.
Đời tôi là thế – thật sự là bẫy, ở khắp mọi nơi. Thành ra tôi không thể đi đâu, vì nếu tôi đi, (người-thân-)chó lại bị thương. Bây giờ họ đã bị thương rồi. Nếu tôi đi nơi khác, không biết điều gì sẽ xảy ra cho họ trước khi tôi quay lại. Hay khi tôi trở về Đài Loan (Formosa), tôi đã rời xa họ một thời gian, đã có nhiều chuyện xảy ra rồi. Và rất khó để đem họ tới đây vì họ phải cách ly. Bây giờ thì ít hơn, trước đây là ba tháng. Ồ, có mấy (người-thân-)chó bị chết trong đó vì không chịu nổi. Họ không quen khi không có người chăm sóc và bị nhốt như thế. Không thể đi ra ngoài bất cứ đâu. Không thấy cỏ, không thấy Mặt Trời; không được phép. Không được phép đưa (người-thân-)chó ra ngoài. Tới ba tháng, tưởng tượng nhiều (người-thân-)chó bị chết trong đó. Ôi lòng tôi… Khi biết thế, lòng tôi quặn thắt. Tôi nghĩ con người không xứng đáng với bất kỳ (người-thân-)động vật nào. Nhiều khi cách chúng ta đối xử với họ – hết sức là không công bằng.
Nhưng ngày nay nhiều nước đã bãi bỏ [cách ly]. Trước đây họ thường làm vậy. Ngay cả ở Anh, có lẽ ba tháng, sáu tháng, tôi không nhớ nhưng ít nhất là vài tháng. (Người-thân-)chó, họ rất gắn bó với người chăm sóc họ. Ba tháng dài và không thường xuyên gặp [người chăm sóc]. Mà mình phải gặp vào một thời điểm nhất định. Không phải có thể gặp bất cứ lúc nào mình muốn, và hầu hết người ta phải làm việc. Họ không thể cứ đến đúng giờ để gặp (người-thân-)chó của họ mỗi ngày, hoặc thậm chí mỗi tuần. Thật là đau lòng cho cả hai. Và bây giờ [cách ly] không còn nữa; ngay cả ở Anh, họ cũng không làm vậy nữa. Nên, cảm tạ Thượng Đế về điều đó.
Ở Đài Loan (Formosa), tôi nghĩ bây giờ chỉ còn một tuần. Ôi, một tuần dài. Và khi Good Love đi ra, chú bị bệnh khắp da và không thể đi lại được. Và tôi thậm chí phải tự chữa lành cho chú vì thuốc không giúp kịp, và chú thậm chí không thể đi lại được nữa. Lúc đó chú ốm yếu quá. Muỗi cắn khắp người chú. Ở nơi công cộng không giống như ở nhà, và người chăm sóc ở đó cũng không giống như tôi chăm sóc. Nhiều khi tôi hỏi họ đã làm gì cho (người-thân-)chó. Họ viết xuống y như lời tôi hướng dẫn, nhưng họ đâu có làm. Tôi cũng biết vậy. Nó kiểu như là mình bị trói tay chân.
Tôi thật sự cảm thấy xót xa cho (người-thân-)chó của tôi. Họ vẫn còn nhỏ và non nớt. Chỉ tới ba tuổi, họ vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn là chó con. Tôi cảm thấy rất xót xa cho họ vì họ thương tôi quá nhiều. Nếu họ không quan tâm tới tôi, tôi sẽ cảm thấy đỡ lo lắng hoặc đỡ bận tâm hơn. Đằng này họ thương tôi quá chừng. Tôi không biết có người nào trên Địa Cầu này từng thương tôi nhiều như vậy. Cảm giác, mình cảm nhận được, không thể giải thích được. Nếu có nuôi (người-thân-)chó, thì quý vị biết, phải không? (Tình thương vô điều kiện.) Phải, mình biết rằng chưa từng có ai thương mình nhiều đến vậy. Họ sẽ chết thay cho mình. Họ chỉ biết có mình, thế thôi. Và thật sự thương mình bằng cả tấm lòng, cả tấm thân họ.
Photo Caption: Dù Chỉ Chu Toàn Một Bổn Phận Nhỏ, Cũng Có Thể Giúp Đời Tươi Sáng Hơn