Chào tất cả linh hồn vô tội và thuần khiết, con yêu dấu của các cõi Thiên Đàng và của Đấng Vĩ Đại, Đấng Tối Cao, Thượng Đế Toàn Năng. Tôi chỉ ráng nói chuyện với quý vị để quý vị đừng quá lo lắng. Tôi vẫn đang hồi phục. Với tôi, nó không chỉ là về phàm thân; mà còn về bên trong. Cuộc đấu tranh nội tại giữa chiến tranh và hòa bình vẫn đang diễn ra. Và tôi cố gắng hồi phục sức mạnh bên trong, mặc dù nhìn từ bên ngoài không thấy gì nhiều.
Tôi nghĩ mình sẽ ổn, nhưng thế giới luôn luôn rất dễ thay đổi. Mình không bao giờ biết được phút kế tiếp nhiều người sẽ làm gì phá vỡ sự cân bằng của sự thiện lành bên trong chính họ cũng như trong những xã hội xung quanh họ. Hãy ráng luôn luôn cân bằng thì quý vị sẽ ổn. Giống như, nếu quý vị biết bên trong mình có một số tính phủ định, nhưng cũng có rất nhiều tính thiện lành, thì ít ra hãy cố gắng cân bằng nó. Đừng khuyến khích, đừng ủng hộ, đừng hủy hoại mình hoặc chiều chuộng bản thân bằng cách cứ lắng nghe những tính phủ định của chính mình vốn được truyền cho quý vị vào ngày sinh ra đời hoặc thậm chí trước đó.
Mỗi người được sinh ra hoặc sẽ sinh ra trên thế giới này đều phải trả một cái giá nào đó, mà không phải [do] chủ ý của họ lựa chọn. Đó là cái giá phải trả để [được sống] trong thế giới hỗn loạn, phức tạp này. Tại vì nếu quý vị hoàn toàn thuần khiết thì năng lượng của quý vị sẽ không hòa vào, sẽ không thuộc về thế giới này. Quý vị sẽ nổi lên cao, trở về lại Thiên Cung. Vì vậy nếu các Minh Sư/Chư Phật không phải gánh nghiệp của Thế Giới, các Ngài cũng không thể ở lại trần gian này.
Thật khó giải thích. Tôi sẽ đưa ra một thí dụ đơn giản; có thể hợp với [quý vị]. Như quý vị đi tìm việc làm, và có lẽ có được một công việc tốt, lương cao, một công việc mà quý vị thích. Nhưng rồi, quý vị vẫn cần phải dành 8 tiếng, 10 tiếng hoặc hơn để làm công việc đó, dù cho thực tế cơ thể quý vị đôi khi không đủ sức và tâm trí có khi thật sự gây rắc rối cho mình quá nhiều bởi quý vị ráng hết sức cố gắng hoàn thành công việc được mong đợi ở quý vị. Đó mới là vấn đề. Nó không giống như cái gì đó quý vị muốn hay không muốn; [mà] quý vị chỉ phải làm nếu muốn có công việc đó.
Được sinh ra trong phàm thân, hầu hết chúng ta sẽ phải bận rộn với một số công việc vật chất, nếu không thì quý vị không thể tự lo cho mình. Dù có tài sản thừa kế lớn từ cha mẹ hoặc từ một số người thân, quý vị vẫn cần phải làm việc để đảm bảo rằng nó còn nguyên đó và đủ để mình tiếp tục sinh tồn. Và không có nghề nghiệp cũng là một việc khó khăn, bởi vì nếu không có những điều thú vị để làm trong đời sống, thì tâm trí quý vị đôi khi có thể trở nên rối loạn hoặc bị ảnh hưởng bởi xu hướng xấu, phủ định nào đó từ bên trong hoặc từ bên ngoài.
Bây giờ, trên thế giới này mọi thứ đều là công việc. Dù là nhà sư, thì cũng cần phải làm việc trong chùa và cũng phải chăm lo sao cho mình có đủ kiến thức, đủ xứng đáng để đáp ứng những yêu cầu, kỳ vọng của tín đồ. Và quý vị sẽ bị chỉ trích; sẽ được tôn thờ. Sẽ bị đòi hỏi phải làm việc cho những câu hỏi trần tục, trả lời câu hỏi này nọ. Hoặc, quý vị sẽ được đặt lên bệ cao và họ sẽ nghĩ rằng quý vị đã là Phật rồi, đã là Thánh rồi, và họ không ngừng đòi hỏi. [Với] mỗi điều thế tục nhỏ nhặt, họ sẽ đến với quý vị, và nếu quý vị không đáp ứng hoặc cung cấp theo cách họ muốn, quý vị sẽ bị nghi ngờ đủ thứ.
Và nhân tiện, nói về nhà sư, tôi chợt nhớ ra một chuyện. Đôi khi tôi thấy một số nhà sư ở đâu đó bị những nhà sư khác hoặc người khác chỉ trích. Và đôi khi nếu nhà sư nói điều gì đó không được cho là đúng hoặc không theo như kinh Phật, thì họ sẽ bị chỉ trích, hoặc bị quấy nhiễu, hoặc bị cấm hoặc bị đuổi ra – đủ thứ chuyện; ngay cả với nhà sư cũng có thể xảy ra.
Nhân tiện, tôi nói với quý vị rằng xin đừng làm điều gì xấu đối với nhà sư. Chắc chắn có một số nhà sư xấu. Nhưng nếu quý vị chưa biết nhiều về họ thì xin đừng nói điều gì làm tổn hại đến danh tiếng cũng như nỗ lực tu hành của họ. Đừng chỉ trích bất kỳ nhà sư nào; đừng để họ bị mất việc. Hãy để họ làm những gì họ có thể trong khả năng của họ, nhất là những nhà sư ăn thuần chay, hoặc tối thiểu ăn chay trường. Tương tự vậy với những tu sĩ khác, linh mục và nữ tu thuộc các dòng khác từ những tôn giáo khác.
Nếu quý vị không hiểu sự vận hành của nghiệp và sự vận hành của tình trạng xấu trong giai đoạn này – mà Địa Cầu chúng ta có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào – thì ít ra xin đừng làm nó tồi tệ hơn nữa cho các sư, các sư Đại Thừa. Tôi không biết nhiều về Tiểu Thừa, ngoài việc hầu hết họ đều ăn thịt người-thân-động vật, bất kỳ loại thịt nào, bất cứ lúc nào. Có lẽ họ ăn ngày một lần hoặc nhiều hơn một lần mỗi ngày, nhưng họ ăn đủ loại thịt người-thân-động vật.
Đức Phật dạy rằng bất cứ ai ăn thịt (người-thân-động vật) thì không phải đệ tử của Ngài và Ngài không phải Thầy của họ. Câu này trong Kinh Lăng Già (Tam Tạng Kinh Số 671). “‘Lúc bấy giờ, Bồ Tát Đại Tuệ Arya (Hiền giả) Mahamati (Đại Trí Tuệ) bạch Đức Phật rằng: ‘Thưa Đức Thế Tôn, con quan sát thế gian, sinh tử lưu chuyển, oán kết liền nhau, rơi vào các đường ác, đều do ăn thịt và giết hại lẫn nhau. Những hành vi đó tăng trưởng tham sân, khiến chúng sinh không thể thoát khỏi đau khổ. Điều đó thực sự rất đau đớn’. […] ‘Này Đại Tuệ, sau khi nghe những lời của ta, nếu bất kỳ đệ tử nào của ta chẳng thành thật xem xét kỹ càng mà vẫn ăn thịt, thì phải biết người đó chính là dòng dõi chiên-đà-la (sát nhân). Người đó chẳng phải đệ tử của ta, và ta chẳng phải là Thầy của người ấy. Vậy nên, này Ðại Tuệ, nếu muốn cùng ta làm quyến thuộc thì tất cả các thứ thịt đều chẳng nên ăn’”. Đó là điều tôi biết.
Hiện nay, các tu sĩ Mahayana – nghĩa là tu sĩ “Đại thừa” – họ ăn thuần chay, hoặc tối thiểu là ăn chay trường, nghĩa là có lẽ đôi khi họ uống sữa. Tôi không chắc chắn lắm họ ăn gì, nhưng họ chấp nhận thức ăn chay, [họ] không biết nhiều về ngành công nghiệp trứng quá tàn bạo đối với gà con và người-thân-gà ra sao, cũng như không biết nhiều về cách đối xử vô nhân đạo với những người-thân-bò trong xí nghiệp nuôi người-thân-động vật. Vì vậy, xin đừng quá khắc nghiệt.
Ít ra họ cũng làm hết sức mình, những gì họ biết, những gì họ nghĩ là tốt nhất. Những tu sĩ này, họ mặc áo cà sa. Có lẽ họ không làm gì nhiều. Có lẽ họ không biết nhiều về Phật giáo. Họ chỉ biết hoặc hiểu trong khả năng tối đa của họ, vì không phải lúc nào họ cũng gặp được một vị Thầy tốt để dạy họ ý nghĩa thực sự đằng sau tất cả lời dạy của chư Phật. Vì vậy, xin hãy giữ im lặng. Nếu quý vị không tin tưởng họ hoặc không tôn trọng họ, ít nhất hãy tránh đừng lăng mạ họ hoặc làm cho đời họ khó khăn. Vì họ mặc áo cà sa, tượng trưng cho lòng từ bi và lời dạy của chư Phật. Nó đại diện cho điều đó, ít ra là như vậy. Nên, có lẽ họ sẽ đánh thức lại hạt giống trong một số tín đồ, thắp lại Lòng Từ Bi của Đức Phật. Khi nhìn thấy nhà sư, những vị sư Đại thừa, ít ra các tín đồ sẽ nhớ Đức Phật đã dạy về lòng từ bi và ăn thuần chay.
Tôi đã nói với quý vị rồi, trong Kinh Lăng Nghiêm, Đức Phật dạy chúng ta thậm chí không nên mặc lụa, thậm chí không dùng lông vũ nào, và thậm chí không nên uống sữa – bất cứ gì liên quan đến người-thân-động vật. [Nhưng] hiện nay, hầu hết mọi người không biết tất cả điều này. Họ không có thời gian và không có một vị Thầy chân chính để dạy họ. Cho nên xin hãy khoan dung.
Tôi không nói là tôi giỏi hơn quý vị. Hồi còn trẻ tôi cũng từng không khoan dung. Khi lần đầu tôi trở thành nữ tu. Tôi thấy một người đàn ông cởi đồ chỉ còn quần đùi và ngọ nguậy lắc lư trước tượng Phật trong chùa. Anh ta đang đứng trước những tượng Phật, ở ban công – tượng Phật ở sau lưng anh ta – tôi la rầy anh ta rất nhiều. Tôi biểu anh ta đi xuống khỏi đó liền vì không tôn trọng Phật: “Anh có nhiều chỗ để tập thể dục. Anh không thể cứ đứng trước mặt Phật mà khoe mông như vậy được. Đó không phải là một Phật tử”. Thế là anh ta bỏ chạy.
Lúc đó tôi dùng gậy dọa anh ta – tôi sẽ đánh nếu anh ta không đi. Rồi anh ta bỏ chạy và khóc lóc với vị Trụ trì: “Ồ, Shifu (Sư phụ), Shifu, Cô ấy định đánh con. Cô ấy muốn đánh con”.
Tôi cảm thấy mình không đúng về điều đó. Tất nhiên, lúc đó tôi còn trẻ, và tôi đã xin lỗi về hành vi của mình – không phải với anh ta, không. Tôi không muốn anh ta cảm thấy rằng anh ta làm điều đó là đúng. Có rất nhiều chỗ để tập thể dục, và nếu muốn tập thể dục ở sân chùa thì hãy đi vào sân. Phía trước có sân rộng, và con đường ở phía trước thì vắng. Đó là một ngôi làng nhỏ. Không có ai lái xe ở đó. Cho dù họ có lái xe ngang qua, thì cũng không cần phải đứng trên đường để tập. Không thể đứng trước tượng Phật mà lắc mông như vậy. Trông cũng không đứng đắn chút nào, cho dù có viện lý do gì đi chăng nữa. Cho nên từ đó về sau, anh ta không bao giờ quay lại ngôi chùa đó nữa.
Photo Caption: Lời Chào Yêu Thương, Đấng Cao Cả Và Thuần Khiết!