Còn tùy vào con người. (Dạ.) Tất cả các vị Thiên Đế trên Thiên Đàng thật sự đang giúp đỡ ráo riết. Bằng không, Địa Cầu đã biến mất rồi. Nhưng con người, họ vẫn cứ bám lấy ngay cả, miếng thịt mà họ có thể bỏ xuống bất kỳ lúc nào.
(Trước đây Sư Phụ có đề cập nhện là loài đưa tin. Nếu được, xin Sư Phụ nói thêm về vai trò của các loài vật khác?)
Tôi không thể nói hết cho được. Biết có bao nhiêu triệu loài trên Địa Cầu không? (Dạ.) Hàng tỷ, ít nhất. (Dạ.) Cho nên, nói ngắn gọn tất cả loài vật đều có vai trò của họ. (Dạ.) Họ giúp và gia trì cho Địa Cầu và con người chúng ta, theo mỗi cách, trong khả năng của họ, như lớn hay nhỏ. (Dạ, Sư Phụ.) Loài nhện, có nhiệm vụ đưa tin. (Dạ hiểu.) Nếu quý vị đi ra ngoài và nhện tự nhiên sa trước mặt, ví dụ vậy. Nếu họ đi vào trong nhà, thì phải chú ý coi họ nói gì với mình. Nhưng tôi đoán hầu hết con người bị điếc về thần giao cách cảm. (Dạ.) Nên họ không thể nghe gì hết. Và nếu nhện sa ngay trước mặt khi quý vị đi ra ngoài… Đôi khi họ từ trên cây, hay từ cột hoặc nơi nào đó, sa xuống trước mặt quý vị với sợi tơ nhện của họ, đó là lúc họ muốn nói với quý vị điều gì đó. Nhưng nói với quý vị hoặc bất cứ ai cũng vô ích. [Vì] họ không nghe gì hết! (Dạ hiểu.) Chỉ có tôi nghe thôi. Và một số người cũng nghe được, nhưng rất hiếm, rất ít. (Dạ, Sư Phụ.) Rất ít người vẫn còn khả năng thần giao cách cảm này. (Dạ.) Trước đây tôi không có. Ngay cả tôi cũng bị chặn khả năng đó, (Chao ôi.) để tôi không biết gì. Chỉ thỉnh thoảng mới biết được, nhưng không… Bây giờ thì khác. (Dạ, Sư Phụ.) Bây giờ nếu có thời gian, nếu chú ý, thì tôi nghe được. Tôi nghe nếu họ muốn nói với tôi điều gì đó. Thì tôi biết. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.)
Có khi họ đến để an ủi tôi nữa, không phải để đưa tin gì. Họ chỉ nói như: “Xin đừng khóc, đừng buồn”. (Dạ.) “Xin hãy kiên nhẫn”. Đại khái như vậy. “Xin sống vui vẻ, sống bình an”. Đôi khi như vậy. Sáng hôm nay một chú nhện nhỏ đến, nói với tôi như vậy. Chú lớn khoảng cỡ này, tròn cỡ này, toàn thân, tính cả chân, dĩ nhiên. Và ngay cả chú nhện nhỏ xíu. Hôm qua, một chú nhện nhỏ như vầy, cỡ đầu đũa, cũng nói với tôi điều gì đó. (Hay quá.)
Bởi vì Thượng Đế Tánh dùng họ để truyền thông điệp cho tôi. Nhưng tôi không chắc Thượng Đế Tánh có truyền thông điệp đến những người khác hay là nhện chỉ dùng bản năng thần giao cách cảm của riêng họ để nói với con người. (Dạ, Sư Phụ.) Có vài người tốt, nhện sẽ đến đưa thông điệp, nhưng hầu hết con người không hiểu, không biết, không nghe, không thấy. May mắn là họ không bị con người thậm chí giẫm chết. (Dạ.) Hiểu tôi nói không? (Dạ hiểu, Sư Phụ.) Thành ra tôi nói với quý vị tôi cảm thấy rất thương cho loài nhện và các loài khác, khi họ tìm cách đến đưa thông điệp cho các chúng sinh khác. Người ta bắt họ hoặc đập chết họ, hoặc có thể giẫm chết họ, hoặc có thể đóng cửa và kẹp họ ở giữa, bất cứ gì. (Dạ.) Họ liều mạng sống của họ chỉ bởi vì họ phải làm việc đó. (Dạ, Sư Phụ.) Họ cũng muốn làm việc đó. Trong nhiều trường hợp, họ muốn làm bởi vì đó là một người tốt. Có trường hợp họ không muốn làm, bởi vì người đó không tốt và họ biết là họ sẽ bị chết. (Ồ. Ôi chao.) Người đó sẽ đập chết họ, ví dụ như vậy. Nhưng họ vẫn làm.
Nói quý vị biết, tất cả động vật là phước lành cho thế giới chúng ta. Cho dù một số động vật giết một số người, tôi rất tiếc phải nói, nhưng người đó phải chết theo cách đó. Đó không phải lỗi của loài vật. Hoặc, tôi nhớ có một cô voi mẹ đi ra ngoài và tìm cách giết những người khác bởi vì họ giết voi con của cô. Họ quấy rầy và hành hạ voi con để huấn luyện. Bằng một cách rất dã man, họ đánh đập để voi con phải rống lên và ép buộc voi con phải khuất phục, bắt lặp đi lặp lại nhiều thứ, và nếu không biết làm, nếu không làm được, thì đánh đập, hoặc dùng dao cắt xẻo và những việc như vậy. (Dạ.) Và rồi voi con chết, vì vậy voi mẹ nổi điên lên (Dạ, Sư Phụ.) đi ra ngoài trả thù. Đó là một trường hợp rất hiếm. (Dạ.) Hoặc ngay cả có lúc, một cô bò hiền lành, trầm tĩnh mà cũng đuổi theo một người và giết người đó. Bởi vì bò đã chịu hết nổi rồi. (Dạ, Sư Phụ.) Có lẽ người đó đã giết bê con của họ hoặc hành hạ họ một cách tàn bạo.
Một số người rất tàn bạo. Họ không chỉ giết, mà còn hành hạ. Và những thí nghiệm với động vật sống để dạy trẻ em hoặc [dùng] trong phòng thí nghiệm, những việc này cũng là tàn bạo. Lẽ ra phải bị cấm vĩnh viễn từ trước đây rồi. (Dạ, Sư Phụ.) Tôi không thể nhấn mạnh cho đủ. Thế giới của chúng ta có nhiều nhóm người hoặc chính sách tàn bạo. Những chính sách đần độn, ngu dại, dã man, độc ác, xấu xa cần phải bị bãi bỏ, phải bị cấm. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cho đến khi thế giới chúng ta trở nên tốt hơn. (Dạ.) [Đó là] nếu thế giới chúng ta trở nên tốt hơn. Không phải chỉ về việc giết động vật trong lò sát sinh, mà còn trong phòng thí nghiệm nữa. (Dạ.) (Dạ vâng, thưa Sư Phụ.) Họ không phải chỉ giết, họ hành hạ động vật! Như mổ sống này nọ. Ôi Trời ơi. Câu hỏi kế.
(Trong buổi hội thảo vừa qua, Sư Phụ nói về các tinh cầu được tạo ra,) Phải. (và nghiệp quả bắt đầu hình thành liên tục không ngừng. Vậy, có thời điểm nào tinh cầu không còn trải qua vòng tuần hoàn này nữa, mà tiến hóa lên đẳng cấp cao hơn và không còn thoái lui nữa?)
Còn tùy vào con người. (Dạ.) Tất cả các vị Thiên Đế trên Thiên Đàng thật sự đang giúp đỡ ráo riết. Bằng không, Địa Cầu đã biến mất rồi. Nhưng con người, họ vẫn cứ bám lấy ngay cả, miếng thịt mà họ có thể bỏ xuống bất kỳ lúc nào. Vì khẩu vị, họ không bận tâm Địa Cầu có suy tàn hay không! [Không cần biết] con, cháu, chắt của họ có sống trong hỏa ngục hay không. Họ không bận tâm đại dịch có tiếp diễn hay không. Họ không quan tâm thế giới có sụp đổ hay không. Vì miếng thịt đó trong miệng của họ, họ mặc kệ! Họ không cần biết! Họ giả vờ không hiểu. Giả vờ không biết. Quý vị hiểu tôi nói chứ? (Dạ hiểu, Sư Phụ.) Cho nên còn tùy vào tất cả loài người, những gì họ làm. (Dạ, Sư Phụ.)
Bác sĩ có thể bảo mọi người uống thuốc, nhưng không thể ép buộc họ uống thuốc nếu họ không muốn. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ. Đúng ạ.) Nếu họ muốn chết. (Dạ phải.) Tới khi họ nhiễm độc quá nặng, thì… Đôi khi tôi nghĩ, Địa Cầu này… Ồ! Quá nhiều thứ! Không phải chỉ lối ăn thịt. Mà còn rượu, thuốc lá, ma túy, chất độc, chiến tranh… Còn sự tàn ác trong phòng thí nghiệm, còn sự tàn nhẫn với động vật khắp nơi, không chỉ trong lò sát sinh thôi. (Dạ, Sư Phụ.) Và còn có sự tàn nhẫn với con người, bạo hành gia đình, lạm dụng trẻ em, lạm dụng người lớn. Có quá nhiều thứ trên thế giới này! Và nhiều nơi bị phá hủy nặng nề, và đủ loại thảm họa luôn diễn ra. Bão lốc, lũ lụt và…
Không biết chúng ta có từng bị nhiều thảm họa đến như vầy trước đây không. Tôi không nghĩ vậy. Thế mà họ vẫn cứ bám vào miếng thịt nhỏ máu, miếng thịt đẫm máu đó trong miệng họ và gọi đó là thức ăn. Họ cũng chẳng cần biết xung quanh họ có ai đó bị chết hoặc trẻ em bị đau khổ hay không. Nghèo khó và đủ mọi vấn nạn khắp nơi. Cho nên đừng hỏi tôi bao lâu nữa, hoặc nó sẽ thành hiện thực không. Tôi đang hỏi cùng câu hỏi như quý vị. Chắc quý vị có thể trả lời tôi sau khi nghiên cứu tất cả điều đó. (Dạ, Sư Phụ.) Sau khi thấy tất cả điều đó trong bài tường thuật.
(Dạ. Thưa Sư Phụ, có một câu chuyện khoa học viễn tưởng, người ngoại tinh đến Địa Cầu và thấy sự tàn nhẫn của trận đấu bò. Thế nên họ khiến cho tất cả những người tham gia ở sân vận động trải nghiệm nỗi đau y như lúc bò đực cảm thấy đau.) Ờ! (Và kết quả là, người ta sẵn lòng ngưng hoạt động đấu bò.) Ờ! (Tương tự vậy, thưa Sư Phụ, có cách nào ngay tức khắc đánh thức sự đồng cảm của mọi người để họ lập tức cảm nhận sự đau khổ của động vật không?)Ồ. (Nghiệp báo và sự đau khổ trong địa ngục không xảy ra ngay, do đó người ta không nhận ra hậu quả từ hành động của họ.)
Ồ. Chúng ta đang đánh thức! Thiên Đàng đang đánh thức! (Ồ.) Nhưng họ trở lại, làm y vậy lần sau, phút kế tiếp, giây kế tiếp. (Dạ, Sư Phụ.) Nhớ Kinh Địa Tạng không? Có một vị Bồ Tát hỏi rằng tất cả chư vị Bồ Tát, tất cả chư Phật giúp cứu mọi chúng sinh, ngay cả từ địa ngục, nhưng khi họ trở lại có một hoàn cảnh tốt hơn, họ lại tái phạm. Họ phạm cùng một lỗi lầm như vậy nữa. Ít nhiều như thế. Thành ra bây giờ Ngài Địa Tạng vẫn mãi mãi ở trong địa ngục. (Chao ôi.) Bởi vì họ đã bị ma vương đầu độc. Và họ đã bị cấy cái gọi là con chíp điện tử não bộ này. Như quý vị cấy con chíp trong cơ thể người hoặc cơ thể chó để nhận dạng đó. Giống vậy.
Cho nên, tôi muốn tất cả điều này, cùng chấm dứt hoàn toàn. Nhưng không biết có thể làm hết trong kiếp này của tôi không. (Dạ.) Thành ra tôi bảo quý vị thời gian của tôi rất quý báu. (Dạ, Sư Phụ.) Đó là lý do tôi ghét khi người nào đó tìm cách làm phiền tôi chỉ để được chú ý. Hoặc hỏi vớ vẩn. Hoặc bất cứ gì, chỉ cho mục đích ích kỷ của họ. (Dạ, Sư Phụ.) Thành ra tôi không có kiên nhẫn cho chuyện đó. Không có.
Có điều… cũng không thể luôn được thực hiện trong phạm vi lớn. Bởi vì mọi người sẽ chết ngay lập tức, nếu dùng cách điều khiển tâm trí, điều khiển não bộ, thì người đó sẽ không biết làm sao để phản ứng trong đời sống bình thường. (Dạ.) Họ phải tự thức tỉnh. Bằng không, nếu quý vị điều khiển tâm trí và não bộ của họ như vậy, thì họ sẽ tàn đời. Họ không thể hoạt động nữa. Và quý vị có thể làm, có lẽ tạm thời thì được, người ta ngừng lại. Phút kế tiếp, quý vị buông ra, thì họ trở lại làm như vậy nữa. (Dạ, Sư Phụ.) Trừ khi đầu óc họ chết. Phức tạp lắm, không dễ như vậy. Vì cấu tạo của con người không phải là đồ chơi, không phải là người máy. (Dạ, Sư Phụ.)
Còn có một lực lượng đầu óc đằng sau đó nữa. Và nghiệp quả. (Dạ.) (Dạ hiểu.) Nghiệp lực đã biến mất, nên chúng không gây áp lực cho con người để làm thêm hoặc cộng thêm vấn đề cho nghiệp của họ, ngoại trừ những gì họ phải làm. (Dạ.) Và ma vương không còn nữa. Nhưng vẫn còn có gì đó trong bản thể con người, trong tâm trí, trong não bộ của họ, không thể lập tức dọn sạch hết, nếu dọn sạch, họ sẽ chết. (Dạ, Sư Phụ.) Ngay cả đệ tử, họ vẫn phải trải qua một số nghiệp quả. Bởi vì nếu Sư Phụ rửa sạch nghiệp, thì họ không có lý do để sống ở đây. (Dạ, Sư Phụ.)
Còn câu hỏi nào nữa không? (Dạ không, đó là câu hỏi cuối, thưa Sư Phụ. Cảm ơn Ngài rất nhiều.) Được rồi. Quý vị hài lòng không? Có muốn hỏi thêm từ những câu trả lời của tôi không? Có gì vẫn chưa sáng tỏ trong tâm trí quý vị qua câu trả lời và hoặc qua câu hỏi không? Hoặc quý vị muốn hỏi thêm không? (Dạ không, chúng con ổn, Sư Phụ.) Quý vị ổn? (Dạ, Sư Phụ.) Không đủ não bộ để hỏi. Quý vị mất một tháng mới có tất cả những câu hỏi này, chỉ có 17 câu hỏi từ tất cả quý vị. Tôi nói quý vị là một nhóm thiện lành. Nhưng không phải một nhóm lớn. Mặc dù vậy. Không sao. Tốt là quý vị đặt câu hỏi. Tôi đã hứa đọc quý vị nghe một số truyện, và tôi cũng muốn lắm, nhưng… Nói quý vị nghe, nếu có thể, tôi đã đọc rồi. (Dạ, Sư Phụ.) Bởi vì tôi muốn bảo quý vị nhiều điều qua mấy truyện đó. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Và rồi quý vị có thể có thêm tài liệu, thêm cảm hứng để hỏi thêm. (Dạ.) Nhưng đến nay vẫn chưa làm được. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)
Tôi muốn nói tạm biệt bây giờ. Và chúc tất cả quý vị mọi điều tốt đẹp nhất, chúc tất cả quý vị có thể câu thông hơn với lực lượng tâm linh, để quý vị có thể cảm thấy hoan hỷ hơn, cảm hứng hơn, sáng tạo hơn, và hạnh phúc hơn bên trong chính mình. (Cảm ơn Sư Phụ.) Rồi, gặp quý vị lần sau nhé. (Cảm ơn Sư Phụ.) Có lẽ thôi há? (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chúng ta chỉ có thể biết ơn cho những gì mình có mỗi ngày, vì chúng ta không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra ngày mai. (Dạ.) Được rồi. Thượng Đế gia ân. (Cảm ơn Sư Phụ.) Cũng cảm ơn quý vị, tất cả quý vị, đã làm việc siêng năng, toàn tâm toàn ý, vô điều kiện, và hợp tác. Mong quý vị thật sự cảm nhận tình thương của Lực Lượng Minh Sư và Thượng Đế Toàn Năng. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Chào.