Đài Loan (Formosa) rất thân thiện với người ăn thuần chay/trường chay. Thậm chí họ còn có thuần chay kiểu Mexico, kiểu Ý. (Ồ, chao ơi.) Thuần chay kiểu Thái. Dĩ nhiên [có] thuần chay kiểu Tàu. Ngạc nhiên! Ngạc nhiên thay!
Ngoài ra, tôi xem trên truyền hình và người ta nói với tôi, Đài Loan (Formosa) rất thân thiện với người ăn thuần chay/trường chay. Thậm chí họ còn có thuần chay kiểu Mexico, kiểu Ý. (Ồ, chao ơi.) Thuần chay kiểu Thái. Dĩ nhiên [có] thuần chay kiểu Tàu. Ngạc nhiên! Ngạc nhiên thay! Thuần chay kiểu Âu Lạc (Việt Nam). Hoặc ít nhất là trường chay. (Ồ, vâng.) Bởi vì họ bán sữa, nhưng mình không cần phải dùng. Có nhiều nơi khác, thuần chay kiểu Tàu có khắp nơi. Nhờ Phật giáo và Nhất Quán Đạo, và Cơ đốc Phục lâm Ngày thứ Bảy và v.v., (Dạ đúng.) họ còn có bệnh viện thuần chay. (À, dạ phải.)
Mơ thì đâu có mất mát gì. Phải không? Ôi, vậy cứ mơ đi! Đêm nay chúng ta sẽ gặp ác mộng. Bởi vì chúng ta không có gì cả. Thực sự, đôi khi, thức ăn là niềm vui. Biết không? (Dạ, đúng vậy.)
Có một nhà hàng thuần chay Âu Lạc (Việt Nam), họ làm bánh mì bì thuần chay. Chà! (Dạ. Chà!) Quý vị biết tôi nói gì, phải không? (Dạ biết.) À! Chính hiệu. Bánh mì bì chính hiệu. Nhưng dĩ nhiên là thuần chay. (Dạ.)
Ồ, tôi đang nghĩ cách đi đến nhà hàng thuần chay Mexico hoặc nhà hàng thuần chay Ý đó. Chà. Có lẽ. (Con bắt đầu chảy nước miếng.) Có lẽ ngày nào đó. (Dạ, Sư Phụ.) Ừ. Nếu tôi ở Đài Loan (Formosa). (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và nếu quý vị [cũng] đang ở Đài Loan (Formosa). (Dạ, thưa Sư Phụ.) Thì chúng ta đến đó và nuông chiều chính mình. (Dạ.)
Thứ Hai nhà hàng Mexico, Thứ Ba nhà hàng Ý, Thứ Tư nhà hàng Ấn Độ, (Ồ, dạ, dạ.) Thứ Năm nhà hàng Âu Lạc (Việt Nam), (Ồ, vâng.) Thứ Sáu nhà hàng Tàu, (Dạ.) và thứ Bảy, tôi không biết họ có gì khác nữa. Một vài thứ khác lạ. (Indonesia.) [Nhà hàng] Indonesia. Và Chủ Nhật là gì nào? Chúng ta đến gặp anh chàng Da đen cao lớn đó, đã mở một nhà hàng, Chú Q. (Ồ, Chú Q, dạ.) Ờ. Rồi quý vị có thể có bánh mì hăm-bơ-gơ thuần chay. (Ồ… Vâng.) Và khoai tây rán. Ý nói khoai tây chiên, mới chiên từ bếp ra. (Ngon ngon.) Giòn, giòn, ngon ngon ngon. (Dạ.) Vậy là mình lên lịch đủ cho cả tuần rồi. (Dạ.)
Và chúng ta nghỉ một chút, ăn thức ăn của mình. Và rồi tuần kế tiếp, chúng ta làm lại nguyên tuần nữa. Sao lại không ha? (Ồ, dạ, dạ.) Ở Đài Loan (Formosa) không tốn nhiều tiền lắm. Và rồi tôi đưa quý vị đến quán trà nào đó. Hoặc quán cà phê. Họ có một số bánh thuần chay đâu đó. Họ phải có. Đúng không? (Dạ.) Hoặc nếu không, chúng ta mang theo bánh thuần chay Loving Hut và chỉ uống cà phê hoặc trà thôi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chà. Ồ, có nhiều thứ mà chúng ta có thể làm. Còn bây giờ thì chúng ta xem đỡ trên chương trình Truyền Hình Vô Thượng Sư. (Dạ.) Được không? (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Ồ, họ nói, ở Đài Loan (Formosa), có thể đi ra ngoài rồi, bởi vì đại dịch đã giảm. (À. Dạ đúng. Dạ.) Tất cả cửa hàng, mọi nơi đã mở cửa; trường học đã mở, mọi nơi đã mở. Có một số ca nhiễm, nhưng chính phủ đã kiểm soát. Nhưng đôi khi cảm thấy như mạo hiểm. (Dạ phải, thưa Sư Phụ. Dạ, dạ.) Mình không bao giờ biết, há? (Dạ đúng vậy.)
Có một nhà hàng thuần chay Hàn Quốc, rất gần Tây Hồ, khoảng 30 phút lái xe, nhà hàng của đồng tu. Cũng được lắm, tôi đã đến đó. Không phải vì tôi muốn, mà chỉ là phải làm một số giấy tờ. (Dạ hiểu.) Và nhân tiện, họ nói với tôi nhà hàng ở ngay đó, bên cạnh, chỉ cần đi bộ nửa phút (Dạ.) là tới. Gần văn phòng luật sư. Ôi chà, rất ngon. Tôi đưa cả nhóm đi, lúc đó là các thường trú. (À, nghe vui quá.) Ngon ngon ngon ngon.
[Giờ] tôi cũng thích ăn, nhưng không nên. Nếu lỡ ra, biết không? (Dạ, thưa Sư Phụ.) (Dạ, dạ. Luôn luôn may rủi.) [Bệnh đó] đau đớn khủng khiếp nếu quý vị bị nhiễm. (Dạ, Sư Phụ.) Cho dù sống sót, họ gắn rất nhiều ống và cho rất nhiều thuốc vào cơ thể mình và… Hiểu tôi nói không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Và mình nằm trên giường của người khác. (Dạ.) Mình có thể là bệnh nhân thứ một triệu. Thứ một triệu. Nhiều người đã nằm trên giường đó rồi. (Dạ, dạ. Chắc chắn.) Không bao giờ biết loại từ trường nào. Và ống thở nằm trong mũi mình, (Ôi, Trời ơi. Dạ.) xuống đến tận phổi. V.v. (Dạ.) Và cũng để khởi động ôxy. B-o-o-t, phải không? (Dạ phải.) Tôi luôn nghĩ chữ đó là đúng, nhưng rồi lại nghĩ: “Khởi động (boot) có liên quan gì đến giày boot?” Có lẽ lớn hơn đôi giày, nên họ dùng chữ đó. Có nghĩa là lớn hơn. (Dạ.) Tốt hơn, cao hơn, nhanh hơn.
Nghe này. Đài Bắc cũng có nhiều nhà hàng ngon, và một số quán trà, rất tuyệt, có bánh thuần chay đủ thứ. Cũng là đồng tu mở tiệm. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng tôi chưa bao giờ thích nhà hàng cho lắm. Trong lúc chúng ta nói, thì tôi thích, nhưng bình thường thì tôi ngại, (Dạ, thưa Sư Phụ.) ngại tiệm không sạch (Dạ.) này kia. Khi tôi còn vô minh hơn, thì thích những thứ đó. Nhưng sau này, tôi biết quá nhiều. (Ồ, vâng.) Càng biết nhiều… Ôi Trời ơi. (Dạ.) Họ nói “vô minh là phúc lạc”. Điều đó cũng đúng. (Dạ, đúng vậy.) Ôi, không biết nữa.
Có lẽ chúng ta đã quá già, thành ra chúng ta sợ hơn. (Dạ.) Khi còn trẻ, chúng ta chẳng hề lo gì hết, thậm chí không thể nghĩ ngợi bất cứ gì. (Dạ.) Tôi nhớ vào thời điểm đó ở Hồng Kông có cúm lợn, cúm gia cầm và bất cứ cúm gì, bệnh cúm SARS, (Dạ.) và nhiều người đã bị nhiễm. Thậm chí chỉ cần cầm tay vịn ở sân bay hay gì đó, [nhưng] tôi cứ du hành như chẳng có chuyện gì xảy ra. Lúc đó, tôi đi khắp nơi, thậm chí đến Hồng Kông, hoặc… Nắm bất kỳ tay vịn nào mà tôi thấy. (Dạ, thưa Sư Phụ.) (Ồ, vâng.) Mặc dù tôi đã thấy điều đó trên TV, nhưng dường như không ảnh hưởng đến tôi chút nào. Lúc đó còn trẻ mà. Hiểu không? Khi còn trẻ, mình cảm thấy mình vô địch. (Dạ.) (Dạ đúng.) Và càng già, thì càng dễ sợ hãi. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Được rồi, cưng. Nói chuyện phiếm đủ rồi. Có chuyện gì khác quý vị muốn nói hay hỏi tôi không? (Dạ thế thôi ạ, thưa Sư Phụ.) (Dạ hết rồi, thưa Sư Phụ.) Ồ, vậy tốt. Vậy thì chào nhé. Thượng Đế gia trì. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Chúc may mắn. Chúc quý vị mọi điều tốt nhất, và có mọi phước báu mà quý vị có thể nhận từ Thiên Đàng, từ Thượng Đế. Cảm ơn quý vị. (Xin cảm ơn Ngài.) (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Thương quý vị. (Chúng con cũng thương Sư Phụ.) (Chúng con thương Sư Phụ, luôn luôn.)