Quý vị được Thượng Đế ban cho tài sản thì quý vị nên biết cách quản lý và chia phần dư cho những người túng thiếu. Sống như vậy mới đúng. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ phải.) Đó là cách quý vị nên vui hưởng sự giàu có của mình và quản lý tài sản do Thượng Đế ban cho. Nếu không thì quý vị sẽ ‘tiêu đời’. Nếu quý vị giàu có mà không giúp người khác, những người bất hạnh, ở mức độ nào đó, quý vị không thể mang của cải theo, và có lẽ sẽ đọa địa ngục cùng với của cải, bởi vì quý vị không làm điều gì tốt. Chỉ tạo nghiệp chướng, nghiệp xấu.
“Dân của ông nói với ông rằng: ‘Chớ có hả hê; Allah không thích kẻ đắc chí. Mà hãy tìm, điều Allah đã ban cho ông, Ngôi Nhà của Đời Sau, và đừng sao lãng bổn phận của mình ở thế giới này. Và hãy bác ái, như Allah đã bác ái với ông. Và đừng tìm những thứ bại hoại trong cõi này. Allah không thích những kẻ ưa sự trụy lạc”. Có lẽ Thiên Đàng đã nói với Qaroon mọi điều này, để nhắc nhở họ hoặc tộc của ông, những người tốt trong gia tộc Mô-sê, những người có lẽ khôn ngoan, trưởng lão, hoặc những người cố vấn đã từng theo Ngài Mô-sê, và tuân giữ lời dạy của Ngài, và sống một cuộc đời đức hạnh, giản dị, đạo đức, kính sợ Thượng Đế.
Dân của ông nói với ông mấy điều này. Nhưng ông trả lời ra sao? Nghe đây: “Ông nói: ‘Tôi được ban cho tất cả những thứ này là do kiến thức tôi có’”. (Ồ.) Quý vị có thể đã đoán được kiểu nói đó của một người giàu có và nổi tiếng rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhiều người giàu có và nổi tiếng bị mắc kẹt trong sự cao sang của họ mà quên đi Thượng Đế, quên đi lối sống đàng hoàng và đạo đức. Họ sẽ phạm tội, và họ sẽ sa ngã. Đó là vấn đề. Cho nên ông Qaroon này cũng không ngoại lệ. Ông ta rất tự hào. Nên ông nói: “Tôi được ban cho tất cả những thứ này vì kiến thức tôi có”. Ông nghĩ vì ông là người có học. (Dạ.) Có học, và có thể dạy mọi người từ sách vở này nọ, nên mọi người tôn trọng ông và trả tiền cho ông hậu hĩ, v.v. Đó là lý do ông trả lời như vậy.
Bây giờ tôi đọc tiếp từ kinh Koran: “Phải chăng ông không biết rằng Allah đã tiêu diệt nhiều thế hệ trước ông, những người còn quyền thế hơn ông, và giàu có hơn ông nhiều sao? Nhưng những người tội lỗi sẽ không được hỏi về tội của họ”. Dân của ông nghĩ như vậy. Rằng ông nên nhớ là ông không có gì nhiều lắm, so với nhiều người thuộc các thế hệ trước ông. Nhiều người từng giàu có hơn, quyền lực hơn, nổi tiếng hơn và mọi thứ đều nhiều hơn ông. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ đúng.) Thế ngày nay họ ở đâu? Chết hết rồi. Quý vị thấy không? (Dạ. Dạ đúng.) Chôn dưới đất, tôi có nói rồi, một mét vuông đất. (Dạ.) Đó là nếu họ được chôn cất, đó là nếu họ còn có được một mét vuông đất để nằm dưới đó.
Nên bấy giờ, người dân của ông nói lên ý kiến của họ như thế, nhưng ông vẫn không sám hối, vẫn không tỉnh ngộ. Rồi “ông ra đứng trước dân của ông với tất cả sự kiêu hãnh”. Ông không thay đổi chút nào. Rồi, “Những người ham muốn cuộc sống thế gian tự nhủ: ‘Giá như chúng ta có được những gì giống như Qaroon được ban cho. Ông ta quả thật rất may mắn’”. Dĩ nhiên rất nhiều người ganh tị với ông, và nghĩ: “Ồ! Có được sự giàu có, tài lộc và đặc ân như vậy. Thật quá tuyệt vời!”
“Nhưng những người được ban cho sự hiểu biết nói,” với những người ham muốn này: “‘Khốn cho quý vị! Phần thưởng của Allah thì tốt hơn cho những ai tin và làm những việc công chính’. Vì chỉ những người kiên định mới đạt được phần thưởng đó. Vì vậy, Ta đã khiến cho đất sụp xuống vùi lấp ông và dinh thự của ông”. (Ồ. Chao ôi.) Tôi đoán đó là trận động đất lớn. “Ông không có ai đồng hành để cứu ông khỏi Allah, và ông không thể tự bảo vệ mình”. Không thể bảo vệ mình vào lúc đó. Chao ơi, không [làm được] vào lúc đó. Khi nào Thượng Đế muốn mình đi, thì mình ra đi, bằng bất kỳ cách nào có thể. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
“Những người mà ngày hôm trước muốn ở vào vị trí của ông thì bây giờ thốt lên rằng: “Thật vậy! Thật vậy, chính Allah nới rộng và thu hẹp bổng lộc của Ngài cho ai mà Ngài muốn trong số bầy tôi của Ngài. Nếu Allah không nhân từ với chúng ta, thì Ngài cũng cho đất sụp xuống nuốt mất chúng ta rồi. Thảo nào mà kẻ vô ơn không bao giờ được phát đạt’. Ngôi Nhà của Đời Sau đó”, nghĩa là Thiên Đàng, “Ta giao nó cho những ai mà Ta”, Thiên Đàng lại nói: “Ta giao nó cho những ai không tìm kiếm sự suy tôn trên Địa Cầu, không tìm kiếm sự bại hoại. Và phần thưởng sẽ dành cho những người cẩn trọng”. Câu chuyện kết thúc.
Bây giờ chúng ta quay lại để giải thích một số câu, làm sáng tỏ câu chuyện. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Mặc dù tôi nghĩ câu chuyện đã đủ rõ ràng rồi. Nhưng vì được viết theo văn phong cổ, nên có thể có vài chỗ không được rõ ràng dễ hiểu.
Chẳng hạn như, quý vị thấy đó, trước đó tôi kể là, Qaroon, mặc dù ông thuộc gia tộc Mô-sê, dù thuộc gia tộc của vị Minh Sư, nhưng ông không tin vào lời dạy của vị Minh Sư về lẽ phải và sống có đạo đức. (Chà.) Thậm chí ông còn quay lại áp bức họ. Có lẽ ông có quá nhiều quyền lực và sức ảnh hưởng, và giàu có nên ông không đối xử tốt với những người trong gia tộc của ông. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Thậm chí còn áp bức họ theo cách nào đó, như có lẽ ông không giúp đỡ, mà còn làm cho cuộc sống họ khó khăn hơn, hoặc khiến họ cảm thấy thấp kém hơn. Đại khái vậy.
Vì vậy, áp bức có nhiều hình thức. (Dạ đúng.) Và sự áp bức nào cũng đều không phải là cách tốt. Thiên Đàng đã ban cho ông kho báu; mà nội tất cả chìa khóa kho báu thôi cũng có thể đè bẹp cả một nhóm đàn ông mạnh mẽ. Không chỉ một người đàn ông mạnh mẽ, mà là một nhóm đàn ông mạnh mẽ! (Ôi.)
Nhưng rồi một số người khôn ngoan đã khuyên ông, nói với ông: “Đừng hả hê”. Có nghĩa là, đừng kiêu ngạo. (Dạ đúng.) Allah không thích kẻ kiêu ngạo. Dĩ nhiên là không. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Làm sao Allah yêu thương những người không chính trực, không khiêm tốn, không đàng hoàng và không có đạo đức? Làm sao? Sao Thượng Đế có thể thương bất cứ ai trong số những người đó?
Họ khuyên ông: “Đừng dựa vào của cải tạm bợ, đặc quyền và mọi thứ vô thường đó, mà hãy tìm kiếm Ngôi Nhà của Đời Sau”. Tìm Thiên Đàng. (Dạ.) Tìm Nhà của Thượng Đế. “Và đừng sao lãng bổn phận của mình trên thế giới này”. Nghĩa là, ông nên chia sẻ tài sản với những người kém may mắn. Tôi nghĩ ý của câu này là vậy đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ viết không được rõ ràng lắm, nhưng tôi nghĩ nó có nghĩa như vậy. Có nghĩa là mình nên giữ lại một ít cho bản thân, nhưng hãy chia sẻ những gì mình không cần, hoặc những thứ dư dả, cho những người cần.
Hãy bác ái vì Allah đã bác ái với mình, tất nhiên rồi. Thượng Đế ban cho mình rất nhiều, thì mình cũng phải cho ra. (Dạ đúng.) Phải như vậy mới đúng. Giống như một bể nước đầy ắp đến miệng. Bể nước không phải để trữ nước, có đúng không? (Dạ đúng.) Đó là để cả làng cùng dùng. Đúng không? (Dạ. Đúng, thưa Sư Phụ.) Vì vậy, bể nước phải cho nước ra. Bể nước không được tích trữ nước bên trong, nếu trữ lại thì một ngày nào đó nó cũng sẽ vỡ tung. (Dạ. Đúng ạ.) Hoặc bất cứ gì cũng có thể lấy nước đi. Vì vậy, tốt hơn là ông nên phân phát nước mỗi ngày qua các ống nước cho những người khác cần. Vì bể nước đã có rất nhiều nước bên trong rồi, ông cần thêm để làm gì? (Dạ.) Và ông giữ nước lại để làm gì? Bởi vì ông càng cho nước ra thì nước sẽ càng đầy trở lại. (Dạ. Đúng vậy ạ.)
Đối với chúng ta cũng vậy đó. Chúng ta làm gì có thể với những gì được ban cho. Giống như, nếu có tài năng, thì chúng ta làm việc cho Truyền Hình Vô Thượng Sư để giúp thế giới, để giáo dục họ, để khai sáng cho họ tới mức độ nào đó, mang đến cho họ một số kiến thức siêu phàm hơn. Rồi họ có thể tự giúp họ. Có lẽ họ thức tỉnh được. Và nếu chúng ta có tiền, thì chúng ta chia sẻ với những người kém may mắn. Đó là chuyện bình thường. (Dạ, Sư Phụ.) Đó là những gì chúng ta đang làm. Bản thân tôi không coi tiền là của mình, nên bất cứ gì thấy cần thiết, tôi sẽ dùng tiền cho các mục đích đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Cho người nghèo hoặc cho người nghèo về kiến thức tâm linh. Truyền Hình Vô Thượng Sư thì cũng giống như một tổ chức từ thiện. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.)
Những người giàu thường không giàu về kiến thức tâm linh. Nên họ cũng được coi là nghèo, theo tôi [nghĩ]. Họ rất nghèo. Nghèo hơn người nghèo. Bởi vì nếu quý vị nghèo về tiền bạc hay của cải, nhưng đời sống quý vị được phong phú bởi sự giác ngộ, bởi kiến thức về Thiên Đàng, bởi hạnh phúc bên trong, vì quý vị đạt khai ngộ và có Minh Sư dạy quý vị, thì quý vị giàu hơn bất kỳ người giàu nào trên thế gian. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Quý vị có thể thấy Ngài Kabir; Ngài chỉ là một người thợ dệt vải. Nhưng thời đó có biết bao nhiêu người tôn kính Ngài và tôn thờ Ngài là Minh Sư? Và họ vẫn tôn thờ cho đến ngày nay. (Dạ phải. Dạ.) Nhiều thế hệ sau đó. (Dạ.) Và Chúa Giê-su, Ngài là con trai, nói theo thế gian, thì Ngài chỉ là con trai của một người thợ mộc. Nhưng thời đó có biết bao nhiêu người tôn kính Ngài, theo Ngài, chạy theo Ngài, tìm kiếm sự che chở và phúc lành của Ngài? Và ngày nay họ vẫn còn tôn kính, hàng ngàn năm sau. (Dạ đúng. Vâng, thưa Sư Phụ.)
Và Đức Phật, mặc dù Ngài là một hoàng tử, Ngài đã từ bỏ mọi thứ để trở thành một nhà sư khất thực, và mọi người vẫn tôn kính Ngài và lũ lượt kéo đến Ngài. Hoàng tộc, quan quân triều đình, và người giàu, kẻ nghèo, tất cả họ đều đến với Ngài. Và ngày nay họ vẫn đến với Ngài, trước tượng của Ngài, tìm kiếm phước lành, tìm kiếm kiến thức, tìm kiếm sự khai ngộ, và làm theo từng lời dạy của Ngài. Quý vị hiểu tôi nói không? (Dạ hiểu. Vâng, thưa Sư Phụ.)
Vì vậy, giàu có về vật chất không có nghĩa lý gì, thật thế, nếu quý vị không khai ngộ. Ý nói không có nghĩa là quý vị không thể giàu có. Không có nghĩa là quý vị không thể hưởng sự thành công của mình trong công việc thế gian – nhưng chỉ cần đủ để sống, chỉ nhu cầu cần thiết. (Dạ đúng.) Không cần phải tích trữ quá nhiều không vì mục đích gì cả, và giữ ở đó trong ngân hàng mà không làm gì hết. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và tệ hơn hết, đừng dựa vào sự giàu có tạm bợ, sự giàu có vô thường này để khoe khoang, kiêu ngạo, tỏ ra hơn người khác. Bởi vì quý vị thật sự không là gì cả. Quý vị sinh ra với hai bàn tay trắng – sau này ra đi cũng với hai bàn tay trắng. (Dạ đúng vậy. Dạ đúng.)
Trong khi quý vị được Thượng Đế ban cho tài sản thì quý vị nên biết cách quản lý và chia phần dư cho những người túng thiếu. Sống như vậy mới đúng. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ phải.) Đó là cách quý vị nên vui hưởng sự giàu có của mình và quản lý tài sản do Thượng Đế ban cho. Nếu không thì quý vị sẽ ‘tiêu đời’. Nếu quý vị giàu có mà không giúp người khác, những người bất hạnh, ở mức độ nào đó, quý vị không thể mang của cải theo, và có lẽ sẽ đọa địa ngục cùng với của cải, bởi vì quý vị không làm điều gì tốt. Chỉ tạo nghiệp chướng, nghiệp xấu.
Dưới địa ngục, quý vị không thể hối lộ. Quý vị không thể mang tiền của mình đến đó và đưa cho ma quỷ ở đó và nói: “Này, lấy một ít tiền và để cho tôi yên”. Quý vị hiểu tôi nói không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Có thể trong thế giới chúng ta, trong một vài trường hợp, một số người nhận hối lộ và có lẽ làm điều mờ ám, và để quý vị thoát tội hay gì đó, nhưng ở địa ngục thì không.
Vậy quý vị biết là, trên Thiên Đàng, không có vấn đề, không có tai họa, không có rắc rối nào cả. Và không đi xâm chiếm, không có chiến dịch bôi nhọ chính trị, không có bất cứ gì, bởi vì lối suy nghĩ của Thiên nhân khác với chúng ta. Thấy đó, họ không tranh đua. Lúc đó họ không bận tâm nữa. Họ là Thiên nhân. Thành ra Thiên Đàng không bao giờ có thảm họa hay là đại dịch. Quý vị có bao giờ nghe Đức Phật nói tới Thiên Đàng nào mà có đại dịch không? (Dạ không.) Không. Có động đất không? (Dạ không, thưa Sư Phụ.) Không. Bởi vì họ ở trên Thiên Đàng, trên đó không có đất. Không phải vậy. Ý tôi nói không có thảm họa, không có gì xảy ra với họ, bởi vì không có từ trường xấu như vậy thu hút mấy thứ đó hoặc tạo ra sự bất trắc như thế. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ phải.) Được rồi.