Nên, tôi nghĩ nếu Trung Quốc để Đài Loan (Formosa) độc lập và giới thiệu họ, giúp họ trở thành một quốc gia được gia nhập LHQ, thì đó sẽ là giải pháp tốt nhất. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đó là vinh dự và uy tín tốt nhất cho Trung Quốc, là một quốc gia vĩ đại, một lãnh đạo hào hiệp, để quốc gia khác noi theo. (Dạ đúng. Dạ, thưa Sư Phụ.) Trung Quốc là quốc gia rất có học thức, có hàng ngàn năm văn hiến. Tốt hơn là chúng ta nên noi theo tất cả các vị thánh hiền trong quá khứ và làm một nhà lãnh đạo ôn hòa, rộng lượng, vĩ đại trong cộng đồng quốc tế.
Nên, tôi nghĩ nếu Trung Quốc để Đài Loan (Formosa) độc lập và giới thiệu họ, giúp họ trở thành một quốc gia được gia nhập LHQ, thì đó sẽ là giải pháp tốt nhất. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đó là vinh dự và uy tín tốt nhất cho Trung Quốc, là một quốc gia vĩ đại, một lãnh đạo hào hiệp, để quốc gia khác noi theo. (Dạ đúng. Dạ, thưa Sư Phụ.) Trung Quốc là quốc gia rất có học thức, có hàng ngàn năm văn hiến. Tốt hơn là chúng ta nên noi theo tất cả các vị thánh hiền trong quá khứ và làm một nhà lãnh đạo ôn hòa, rộng lượng, vĩ đại trong cộng đồng quốc tế. (Dạ. Đúng vậy ạ.)
Và Nga, tôi không nghĩ là họ muốn xâm chiếm Ukraine nữa. Sau Crimea, tôi nghĩ họ đã nhận đủ lời giận dữ từ toàn thể cộng đồng quốc tế rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ không muốn xâm chiếm Ukraine.
“Media report from Sky News - Feb. 11, 2022, Ben Wallace (m): Tôi nghe rõ ràng từ chính phủ Nga rằng họ không có ý định xâm chiếm Ukraine.”
“Media report from Associated Press - Jan. 22, 2022, Antonio Guterres (m): Tôi không nghĩ là Nga sẽ xâm chiếm Ukraine.”
“Media report from ITV News - Jan. 29, 2022, Lavrov (m): Sẽ không có chiến tranh, ngày nào Nga còn tùy thuộc vào quyết định của Liên bang Nga. Chúng tôi không muốn chiến tranh. Nhưng chúng tôi sẽ không để quyền lợi của mình bị làm ngơ và bị chà đạp một cách thô lỗ.”
“Media report from CNBC Television - Feb. 8, 2022, Michael O’Hanlon (m): Chúng ta phải xem lại có cần lo lắng đến vậy không. Tôi nghĩ chính sự lo lắng là mục tiêu của Vladimir Putin. Dự đoán hay nhất của tôi vẫn là ông sẽ không xâm chiếm, vì theo sau đó sẽ là phí tổn rất lớn.”
“Media report from RT - June 7, 2018, Reporter (m): Sẽ có Đệ Tam Thế Chiến không?
Putin (m): À, có nhớ Einstein nói gì không, ông ấy nói: “Tôi không biết Đệ Tam Thế Chiến sẽ xảy ra theo cách thức nào, nhưng Đệ Tứ Thế Chiến thì sẽ được đánh bằng gậy và đá”. Vì vậy, nhận thức ở đây là Đệ Tam Thế Chiến có thể là sự kết thúc của nền văn minh. Nhận thức này, ý tưởng này, sẽ giúp chúng ta tránh các động thái nguy hiểm, trên toàn cầu.”
Tôi nghĩ đó chỉ là vì có lẽ họ cảm thấy như bị cô lập và ngột ngạt, nên họ muốn nói lên sức mạnh của họ (Dạ, thưa Sư Phụ.) để cộng đồng quốc tế xem xét lại cách đối xử với họ. (Ồ. Dạ hiểu) Cách đối xử với họ và rồi cũng khoa trương năng lực của họ, để người ta tôn trọng họ hơn. Đại khái vậy, tôi nghĩ thế. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chứ tôi không nghĩ họ muốn xâm chiếm Ukraine. Vì lý do gì chứ? Vì lý do gì? Tôi không thể hiểu được vì lý do gì mà họ xâm chiếm. (Dạ, thưa Sư Phụ. Họ không có lý do nào cả.) Tôi không thể tìm ra lý do và họ sẽ được gì? Thêm nhiều người đóng thuế? Để làm gì?
Các nhà lãnh đạo của Nga, thật tình mà nói, họ đều lão thành cả rồi. Họ hiểu rõ hơn. Phải không? (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Họ không mang theo gì xuống mồ, nếu họ còn có một nấm mồ để xuống Nếu họ gây chiến, có thể họ cũng sẽ chết, và có thể là đầu của họ sẽ bị nổ tung, hoặc ruột của họ văng đi mất và toàn thân bị xé thành từng mảnh. Ai biết được? (Dạ. Dạ đúng.) Từ thời xa xưa, lịch sử cho thấy nhiều nhà lãnh đạo chết với cái chết rất tàn khốc, rất khủng khiếp. (Ồ. Dạ đúng.) Vì vậy, có lẽ họ cũng chẳng được chôn cất.
Vậy có ích gì để đi xâm chiếm quốc gia nào nữa, gây ra đổ máu, đau khổ và bị người ta nguyền rủa? Và rồi họ sẽ đọa địa ngục vì điều đó. Chưa nói là họ không có chỗ nào để được chôn cất. Hoặc thậm chí không ai có thể tìm thấy xác của họ. Nhiều nhà lãnh đạo chết mà không ai biết xác của họ ở đâu. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Thậm chí gần đây, trong những thập niên, thời đại của chúng ta, thời đại của tôi và của quý vị.
Vậy thì có ích lợi gì khi đi xâm chiếm chứ? Tôi chán nói với họ điều này rồi. Nhưng họ biết. Thành ra tôi không nói về vấn đề đó nữa. (Dạ, Sư Phụ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Trước đây, chúng ta đã nói nhiều lần rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và chúng ta vẫn đang phát sóng nói về phí tổn chiến tranh và đau khổ, và có bao nhiêu triệu người chết trong mỗi cuộc chiến, chẳng hạn như thế. Chúng ta vẫn còn phát sóng. (Dạ phải ạ.) Vậy coi như là tôi nói rồi. Dù sao tôi cũng đã nói quý vị làm chương trình quảng cáo đó rồi. (Dạ, Sư Phụ.) Vậy, đó là lời tôi nói, đằng sau tất cả những cảnh này, những cảnh khủng khiếp này, những cảnh địa ngục trần gian. Vì vậy, tôi cảm thấy không cần phải nói thêm nữa. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.)
Tôi nghĩ: “Để bọn trẻ làm ồn ào nếu chúng thích như vậy”. Một trò chơi. Như trò chơi trên máy tính. Ngoại trừ đây không phải trò chơi; mà là đời sống thật! (Dạ. Đúng vậy ạ.) Người thật. Đau khổ thật. Đổ máu thật. Và xung đột quốc tế thật sự. Sứt mẻ tình hữu nghị và hợp tác quốc tế thật sự. (Dạ.) Tôi chán nói với mấy người điếc rồi. Nếu họ đã không muốn nghe, thì tôi cũng chẳng màng.
Nếu họ vẫn muốn tiếp tục gây chiến, thì: “Hãy để người chết chôn người chết”, như Chúa Giê-su đã nói. Tôi luôn nói thế. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chúa Giê-su nói đúng. Họ không biết họ đã chết rồi, bởi vì nếu họ không khai ngộ, thì họ đã chết. Nếu họ không hiểu một sự thật căn bản nhỏ như vậy về chiến tranh và hòa bình, thì họ đã chết rồi. (Dạ, Sư Phụ. Dạ đúng vậy.) Nếu họ vẫn muốn gây chiến – giết người khác, giết những người vô tội và trẻ em không liên quan, người ngoài cuộc, bằng chiến tranh, thì họ đã chết rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và linh hồn họ sẽ bị giam giữ trong địa ngục rất lâu trước khi cơ thể của họ héo tàn. Hãy để người chết chôn người chết, nếu họ gây chiến. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.) Chỉ vì ngã chấp, hoặc bất cứ gì, tôi không biết.
Nga muốn xâm chiếm Ukraina để làm gì chứ? Nga đã giàu lắm rồi. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Có thêm số người đóng thuế không làm cho ông Putin béo hơn, hay đẹp trai hơn, hoặc trẻ hơn. (Dạ. Đúng vậy.)
Được rồi. Câu hỏi của quý vị đã được trả lời đủ chưa? (Dạ đủ rồi, thưa Sư Phụ. Xin cảm ơn Ngài rất nhiều.) Còn gì nữa không? Còn câu hỏi và có gì chưa rõ về những điều tôi đã nói hoặc về chủ đề này không? (Dạ, có, bởi vì con nghĩ thế giới đang lo ngại vì Nga đang tập hợp hàng trăm nghìn quân, nên khi họ nói họ không muốn xâm chiếm, thì cộng đồng thế giới thật sự không tin họ.) Không tin họ cái gì? (Dạ, thế giới có thể nghĩ rằng Nga nói không thật khi nói rằng sẽ không xâm lược, bởi vì có rất nhiều quân đội đang ở biên giới.) Ừ. Hiểu.
Họ nên tin điều đó. Nga không muốn xâm chiếm. (Dạ đúng.) Họ nên tin những điều Nga nói. (Dạ.) Chỉ là Nga có một số đòi hỏi và cộng đồng quốc tế không đáp ứng, lý do là vậy. Có quá nhiều quân đội NATO ở đó, nên Nga sợ. (Ồ, vâng.) Thứ nhất. Thứ nhì, họ làm cho Nga có cái cớ để cũng có quân đội ở đó, nói rằng Nga phải bảo vệ biên giới của họ và đất nước của họ. Nếu quân đội NATO, quân đội quốc tế không có ở đó, Nga sẽ không có lý do nào để làm điều đó. (Dạ đúng.) Vì vậy, họ phải nói chuyện với nhau. Họ đều biết nói tiếng Anh mà. Có người thông dịch, có Google dịch nếu họ không hiểu nhau. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Tại sao tôi phải bận tâm về những điều này? Tôi có công việc tâm linh của riêng tôi phải làm. (Đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Nếu họ muốn chơi trò chơi với nhau và giết công dân của nhau, thì tôi chỉ nói như Chúa Giê-su: “Hãy để người chết chôn người chết”, và để lương tâm của họ trách mắng họ. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ. Dạ.) Và hãy để họ đau khổ trong địa ngục, bởi vì họ đã đủ già dặn rồi. Và có nhiều bài học lịch sử về chiến tranh khủng khiếp đến thế nào rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Mặc dù vậy, Nga thực sự không muốn xâm chiếm Ukraine. Chỉ là trò chơi thôi – họ muốn đạt được điều gì đó. (Dạ, Sư Phụ.) Họ cũng muốn quốc tế nới lỏng một số lệnh trừng phạt. (Dạ đúng. Dạ.) Tương tự với Bắc Hàn. Họ cũng đang làm ầm lên vì các lệnh trừng phạt. (Dạ.) Cộng đồng quốc tế phải tin tưởng lẫn nhau, (Dạ đúng. Dạ.) và nới lỏng các hạn chế giữa họ với nhau. Sau khi mọi việc hoàn tất, họ nên nói chuyện với nhau, và đưa ra một số nhượng bộ hoặc một số thỏa hiệp hoặc gì đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Bởi vì biện pháp trừng phạt cũng gây khốn khổ cho bất kỳ quốc gia nào. (Dạ đúng vậy.) Tôi biết điều đó từ Âu Lạc (Việt Nam); sau chiến tranh, 30 năm cấm vận. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Người dân khổ sở, khổ sở, khổ sở, và khổ sở. Chứ không phải chính phủ. (Dạ.)
Vì vậy, nếu cộng đồng quốc tế hay nhóm quốc tế nào muốn trừng phạt một số nhà lãnh đạo hoặc chính phủ của quốc gia nào đó, thì họ đang làm điều không tốt bởi vì người dân chịu khổ, chứ không phải chính phủ. (Dạ. Đúng vậy ạ.) Nhà lãnh đạo là chịu khổ ít nhất. Họ sẽ luôn có xe hơi sang trọng, vệ sĩ, dinh thự lộng lẫy và an ninh, thức ăn ngon bổ, nhiều tiền trong ngân hàng – cái gì họ cũng có. (Dạ. Dạ đúng.) Họ sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng theo bất kỳ cách nào. (Dạ, Sư Phụ. Dạ đúng vậy.) Nhà lãnh đạo của bất kỳ quốc gia nào, tất cả các chính phủ, họ đều sống sung sướng.
Vì vậy, trừng phạt quốc gia nào cũng đều vô lý, vì bất kỳ lý do gì. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ đúng.) Chỉ có người dân là bị trừng phạt, người dân vô tội, người dân bất lực của nước đó – không phải nhà lãnh đạo, không phải chính phủ. Họ không bao giờ bị ảnh hưởng theo bất kỳ cách nào. (Dạ. Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Ngoại trừ trong chiến tranh, có thể họ chết nếu bị ném bom. (Dạ, đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Nhưng thường thì họ đều có hầm trú vững chắc an toàn sẵn sàng ở đâu đó. Bắt được họ cũng rất khó. (Dạ đúng. Dạ.) Cho nên tôi mới nói, thế giới này thật là điên đảo. (Dạ.)
Nếu tất cả số tiền dành cho vũ khí, tàn phá và chiến tranh này có thể giúp người nghèo, thì thế giới chúng ta đã là thiên đường từ lâu rồi. (Dạ, Sư Phụ. Dạ phải, thưa Sư Phụ.) Không phải giúp người nghèo bằng cách đợi rắc rối xảy đến, và rồi đi đưa cho họ một ít tiền như một nhân vật từ thiện quan trọng. Không đúng! Hãy giúp họ bằng cách cho họ phương tiện hoặc hỗ trợ tài chính để họ có thể tự chăm sóc họ. (Dạ đúng. Dạ, thưa Sư Phụ.) Như làm kinh doanh hoặc cung cấp cho họ đất đai để canh tác – bất cứ điều gì họ muốn. Họ không muốn gì nhiều. Hầu hết mọi người, họ chỉ muốn có đủ thực phẩm trên bàn ăn, quần áo cho con cái, và giáo dục cho con cái. Họ chỉ muốn thế thôi. Và họ có thể tự lo cho mình nếu họ có phương tiện để tự lo. (Dạ. Dạ đúng vậy. Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ đúng.)
Chính phủ có thể tài trợ cho họ tất cả số tiền chính phủ tiết kiệm được từ những vũ khí như cho chiến tranh, liên quan đến chiến tranh, và tiền đào tạo, trả lương quân đội. Tất cả số tiền đó có thể giúp xây dựng quốc gia, và giúp người nghèo sống tự lập, như là cho họ vay không tính lãi, với khoảng thời hạn phải trả, chỉ để động viên họ làm ăn cho tốt. Và cho sinh viên nghèo mà hiếu học vay tiền học phí, mặc dù điểm số của họ có thể không xuất sắc. Nhưng nếu họ chăm chỉ học hành và có vẻ xem trọng việc giáo dục, thì trao cho họ học bổng hoặc giáo dục miễn phí hoàn toàn.
Ở Âu Lạc (Việt Nam), hồi tôi còn trẻ, chúng tôi sống trong thời chiến nhưng vẫn được giáo dục miễn phí lên đến tận trung học, suốt tới lúc học xong trung học. Thậm chí nhiều học sinh còn có học bổng nữa. Ngay cả trong thời chiến. Và chúng tôi không phải là một quốc gia giàu có gì. Nên, tôi không hiểu tại sao các cường quốc khác không dùng nhiều tiền hơn để giúp người nghèo, để họ tự làm ăn, hoặc học hành để trở thành công dân hữu ích trên thế giới.
Tất cả [chính phủ] nên làm việc này thay vì gây chiến, giết hại lẫn nhau và giết những công dân vô tội. Trời ơi, chúng ta đã có đủ đau khổ rồi, thực sự là vậy. Và sẽ có nhiều đau khổ hơn nữa nếu [chính phủ] không thay đổi lối suy nghĩ của họ. Dùng quyền lực và khả năng được Thượng Đế ban, và lãng phí tiền đóng thuế quý báu, chỉ để giết. Tất cả điều này sẽ mang tất cả họ xuống địa ngục. Không chỉ trong kiếp sống này thôi, khi họ đang làm tổn hại thế giới và tha nhân, hoặc có thể hại chính họ hoặc hại danh tiếng của họ nữa, mà trong địa ngục họ cũng sẽ đau khổ vô tận, vô tận, và vô tận với đủ loại tra tấn. Tôi nói sự thật. Và tôi hy vọng họ lắng nghe trước khi quá muộn. Bởi vì trong địa ngục, không ai có thể giúp họ chút nào hết. Không ai hết. Ngay cả Thượng Đế.