Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Lời Kêu Gọi Cuối Cùng Để Chuyển Sang Thuần Chay Và Thành Tâm Sám Hối, Phần 3/6

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Đúng vậy, họ có thể ăn thức ăn được biến hóa ra, nhưng họ phải làm gì đó để xứng đáng được ăn. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Chuyện phức tạp. Loại thế giới hoán tưởng này thật phức tạp. Không đơn giản lắm, như Thiên Đàng. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Ở đây có đen trắng rạch ròi. Chấm đen, chấm trắng. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Từ trường đen, từ trường trắng. Và mọi thứ càng ngày càng trở nên rối beng và phức tạp hơn, khi chúng sinh sống lâu hơn trong loại cõi giới này, loại lãnh địa này.

Và người Anh cũng thích ông (Boris Johnson). Tôi không biết tại sao họ không nói gì cả. Họ nên đưa ra một kiến nghị, nói, “Ồ, Johnson, hãy ở lại. Chúng tôi bỏ qua cho ông.”

Ngoài ra, chẳng có gì nhiều. Chỉ là một ổ bánh, và vài ly nước. (Dạ, đúng vậy.) Đồ uống tự mang theo. Và đây là kiểu bất ngờ thôi. Họ phục kích ông. Họ nói như vậy trên báo. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Ông bị phục kích với ổ bánh. Ông đâu có đặt bữa tiệc đó. Ông đâu có muốn làm tiệc. Ông đâu có nói, “Quý vị làm một bữa tiệc cho tôi,” hay bất cứ gì.

Nhiều người tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ. Quý vị biết đó. (Dạ, đúng vậy. Vâng, thưa Sư Phụ.) Ở phương Tây, thường làm như vậy. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Họ không nói gì, như thể họ đã quên mất mình, rằng mình không hiện hữu, rồi khi về nhà, một ngọn đèn cũng không thấy bật lên. Giống như mọi người đã bỏ rơi mình rồi. Sau một ngày dài làm việc vất vả, trở về nhà và không có gì ở đó. Rồi mình đi vào nhà và đột nhiên tất cả đèn bật sáng lên cùng một lúc, và “Chúc Mừng Sinh Nhật!”

Thỉnh thoảng tôi có thấy điều đó trong mấy đoạn video. Đó là một bữa tiệc bất ngờ. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Làm sao ông có thể từ chối? (Đúng thật vậy, thưa Sư Phụ.) Trong khoảnh khắc như thế, ông chỉ biết nhập cuộc thôi. Và ông ở đó chưa đến 10 phút. Họ đã tường trình như vậy đó. (Dạ, đúng vậy.) Và bất cứ ai có mặt ở đó cũng là bất ngờ thôi. Ông không mời họ. Ông còn không biết có bữa tiệc ở đó nữa. (Vâng, thưa Sư Phụ.)

Và rồi tại sao các cấp dưới hoặc đồng nghiệp của ông từ chức? Vì họ là những người đã đứng ra tổ chức bữa tiệc. Vì vậy, họ cảm thấy áy náy. (Ồ.) Hoặc có thể họ cảm thấy như, “Được rồi. Đừng trách ông ấy. Chúng tôi từ chức. Vậy là đủ rồi.” (Vâng, thưa Sư Phụ.) Nhưng rồi điều đó khiến ông từ chức vì không còn ai ở đó với ông nữa. (Đúng ạ. Vâng, thưa Sư Phụ.) Nhưng điều này thật nực cười. Vô lý. Không ai bị bệnh hay gì cả. Vậy thì cứ để yên vậy đi, trời ơi. (Dạ.) Mà ông cũng đã xin lỗi rồi. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Ông đọc công khai trên sóng. (Dạ, ông đã đọc. Vâng, thưa Sư Phụ.)

“Media Report from Daily Mail – Apr. 12, 2022, Boris Johnson: Một lần nữa tôi chính thức xin lỗi. Với tinh thần cởi mở và khiêm tốn, tôi muốn hoàn toàn minh bạch về những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Hôm đó tình cờ là ngày sinh nhật của tôi, có một buổi tụ họp ngắn trong phòng nội các ngay sau 2 giờ chiều, kéo dài chưa đầy 10 phút, trong thời gian đó, những người làm việc với tôi đã tử tế chuyển đạt lời chúc tốt lành của họ. Và tôi phải thẳng thắn nói rằng, lúc đó, tôi đã không nghĩ rằng điều này có thể là sự vi phạm quy tắc.

Tôi hiểu sự tức giận mà nhiều người sẽ cảm thấy rằng bản thân tôi đã thiếu sót khi đáng lẽ phải tuân theo chính những quy tắc mà chính phủ do tôi lãnh đạo đã đưa ra để bảo vệ công chúng. Tôi hoàn toàn chân thành chấp nhận rằng mọi người có quyền kỳ vọng điều tốt hơn [như thế]. Bây giờ tôi cảm thấy có bổn phận lớn lao hơn nữa là thực hiện các ưu tiên của người dân Anh – củng cố nền kinh tế của chúng ta, tạo ra việc làm và cơ hội, nâng cấp trên toàn Vương quốc Anh. Tất nhiên, giờ đây, để bảo đảm là Putin thất bại ở Ukraine và giảm bớt gánh nặng cho các gia đình lao động vất vả do giá năng lượng cao hơn, tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ đó, với sự khiêm tốn nhưng với quyết tâm tối đa để hoàn thành nghĩa vụ của mình và làm những gì tốt nhất cho đất nước mà tôi phục vụ. Xin cảm ơn rất nhiều.”

Chính tôi đã nghe. Và tôi đã bỏ qua cho ông. Tôi cũng là người Anh. Nếu tôi có thể bỏ qua cho ông, thì mọi người cũng có thể chứ. Và quý vị biết tôi nghiêm khắc với quý vị thế nào rồi. Còn không cho quý vị ngủ nữa. Đã 2 giờ sáng rồi. Minh Sư kiểu gì vậy? Vậy mà quý vị vẫn tiếp tục làm việc với tôi. Đúng là phép màu. À, may là tôi không bao giờ ăn tiệc với quý vị. Nên tôi không phải từ chức.

Dù sao, trong trường hợp của Boris Johnson, ông cũng nên học từ bài học này; nếu ông trở thành thủ tướng một lần nữa, đừng bao giờ tổ chức bất kỳ bữa tiệc sinh nhật nào nữa – như tôi. Tôi không có tiệc sinh nhật nào cả kể từ bao nhiêu thập niên rồi, tôi không biết nữa. Một thời gian dài rồi. (Dạ đúng vậy, thưa Sư Phụ.) Có lẽ tôi đã thấy trước điều này. Vì vậy, ông nên học; nói với những người làm việc của ông, “Không tiệc tùng nữa.” Không có bữa tiệc sinh nhật nào nữa dành cho ông.

Tôi không có tiệc tùng riêng tư; không chỉ không có với đệ tử, mà cũng không có với ai cả. Tôi không tổ chức sinh nhật ở nhà, thậm chí chỉ có một mình. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Bởi vì thế giới đau khổ quá nhiều, tôi không cảm thấy muốn có bất kỳ bữa tiệc nào. Có lẽ một ngày nào đó nếu tôi muốn từ chức, thì tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc. Một bữa tiệc lớn để mọi người phải biết. Chúng ta phát sóng khắp nơi và rồi tôi có thể nói, “Tôi xin lỗi. Bây giờ tôi xin từ chức.” Vậy thì, quý vị sẽ rất vui. (Dạ không đâu, Sư Phụ.) Không ai bắt quý vị phải làm việc cực nhọc như vậy nữa. Dù sao cũng cảm ơn quý vị.

Bây giờ có câu hỏi hay là gì không? Có bình luận gì không? (Con có một câu hỏi, thưa Sư Phụ.) Nói đi. (Trước đây khi Putin đến sám hối với Sư Phụ, thì Sư Phụ cảm thấy rất thương ông. Rồi trong hội thảo vừa rồi, Sư Phụ đề cập rằng Ngài cảm thấy rất thương ma vương và những ác quỷ.) Phải. (Điều đó có nghĩa là họ cũng đã sám hối hay sao, thưa Sư Phụ?)

Phải, họ đã sám hối. (Ồ.) Phải, thật ra, bất cứ ai sám hối, tôi sẽ thấy thương họ. Chỉ tự động thôi. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Và bây giờ chỉ là tự nhiên, nếu tôi biết người đó, nếu họ liên lạc với tôi. Hoặc dù là từ xa, thì cảm thấy như tình thương đại thể. Nhưng trường hợp của Putin, đó là tình thương cá thể. Giống như một tình thương liên hệ. (A, dạ.) Không đại thể, như cho một nhóm lớn hoặc cho toàn thế giới hoặc cho tất cả người-thân-động vật. (Vâng, thưa Sư Phụ.)

Và nhân tiện nói, trước đây ma vương nói với tôi là y không có ý đe dọa tôi. Y chỉ muốn nhắc nhở tôi thôi. (Ồ.) Tôi nói, “Được. Ta xin lỗi.” Xin lỗi ma vương. Tôi nghĩ tôi cũng nhận ra điều đó. Nhưng khi nói chuyện với ma quỷ, mình cho rằng y sẽ đe dọa này kia nọ. Cũng giống như bây giờ, nếu phương Tây nói chuyện với Nga, họ không mong sẽ luôn có một cuộc nói chuyện tử tế, ôn hòa. (Vâng, thưa Sư Phụ. Đúng vậy ạ.) Tôi nói, “Phải, sau đó ta cũng nhận ra điều đó và ta xin lỗi. Chẳng hại gì. Không thấy khó chịu. Phải không?”

Được rồi. Tôi cảm thấy rất thương cho họ. Tôi thật sự muốn nâng họ lên cao, nhưng họ phải làm gì đó trước, nếu họ có thể. Và rồi chúng ta sẽ thấy. Hiện tại tôi không thể nói với quý vị điều gì cả. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.) Nhưng tôi thật sự cảm thấy thương họ bởi vì đời sống gì mà tệ như thế? Hãy hình dung đó là quý vị. Luôn luôn sống trong bóng tối như vậy, và phải săn đuổi, giết chóc, lừa lọc và làm đủ mọi cách chỉ để kiếm thức ăn. Bởi vì họ không được phép ăn bất kỳ thức ăn nào khác trong thế giới của họ, trong lối suy nghĩ, trong loại đẳng cấp của họ. Họ chỉ có thể ăn loại thức ăn bẩn thỉu và chết chóc thống khổ này. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và thật gớm ghiếc, bẩn thỉu, nhơ nhuốc.

Hãy tưởng tượng nếu đó là quý vị. Quý vị có ăn được thứ đó không – một đứa bé vừa chết và rồi năng lượng khủng khiếp, máu me đầm đìa như thế? Và rồi quý vị phải ăn thứ đó? (Dạ không, thưa Sư Phụ.) Quý vị không thể. (Dạ.) Nhưng họ chỉ được phép ăn như thế. Họ nói với tôi, “Nếu chúng tôi không làm điều này, làm điều kia, thì chúng tôi không thể ăn.”

Một ngày nọ, tôi nói với ma vương, “Ngươi có rất nhiều lực lượng. Sao ngươi không dùng lực lượng để tạo ra thức ăn cho họ ăn? Bất cứ thứ gì họ cần ăn, ngươi chỉ cần tạo ra thôi. Vậy, không lãng phí lực lượng của ngươi và lại tốt cho tất cả họ. Cũng tốt cho ngươi nữa. Hãy làm điều tốt cho người khác một cách vô điều kiện.” Tôi đã nói với họ như thế đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi nói, “Nếu các ngươi làm điều gì tốt và các ngươi sám hối, thì có lẽ ta cũng sẽ cố gắng biến hóa ra gì đó cho các ngươi, nếu không thì các ngươi không được phép ăn, cho dù ta có biến hóa ra.” (A, ồ. Dạ, thưa Sư Phụ.)

Nhớ Mục Kiền Liên không? Mục Kiền Liên. (Dạ nhớ, thưa Sư Phụ.) Ông mang thức ăn ngon xuống cho mẹ ông dưới địa ngục. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nhưng bà không ăn được. Mỗi lần thức ăn đưa vào miệng, liền biến thành than hồng. (Ồ.) Bà không thể ăn. Chỉ sau khi tất cả chư tăng cầu nguyện cho bà, và tất cả họ đều nhận cúng dường từ Mục Kiền Liên.

Đó là một cái tên dài. Tên của người Ấn Độ đôi khi quá dài. (Dạ phải.) Tên của người phương Tây cũng rất dài. Tên người châu Á không dài vậy. Tên người Âu Lạc (Việt Nam) không dài như thế. Tên người Trung Quốc không dài như vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi nghĩ nó đã dài lắm rồi, như ai đó có tên bốn từ, như Nguyễn Thị Thùy Hương. Tôi nói, “Tên gì mà dài vậy.” Nhưng nó chỉ dài bằng một cái tên Volodymyr. Bốn âm tiết. Chúng ta đọc, và không cảm thấy nó dài. (Dạ.) Bởi vì nó được viết thành một từ thôi. (Dạ.) Và tên có nhiều từ như thế. Tên người phương Tây, hoặc hoặc ngay cả tên người Nga. Và đôi khi nếu họ là hoàng tộc, họ có các tên dài hơn – nhiều, nhiều từ ghép lại với nhau. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ không phải chỉ có Vua Charles mà còn có nhiều từ khác bên cạnh. (Dạ.)

Còn gì khác không? Anh hài lòng với câu trả lời của tôi chứ? (Dạ hài lòng ạ. Cảm ơn Sư Phụ. Con đã thắc mắc là có cách nào mà họ (ma quỷ hung hăng) có thể ăn thức ăn thuần chay hay không. Nhưng Ngài cũng vừa trả lời rồi.)

Đúng vậy, họ có thể ăn thức ăn được biến hóa ra, nhưng họ phải làm gì đó để xứng đáng được ăn. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Chuyện phức tạp. Loại thế giới hoán tưởng này thật phức tạp. Không đơn giản lắm, như Thiên Đàng. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Ở đây có đen trắng rạch ròi. Chấm đen, chấm trắng. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Từ trường đen, từ trường trắng. Và mọi thứ càng ngày càng trở nên rối beng và phức tạp hơn, khi chúng sinh sống lâu hơn trong loại cõi giới này, loại lãnh địa này.

Mình làm thứ này và sau đó nó sinh ra thứ khác. Rồi từ thứ đó, nó sinh ra một thứ khác nữa. Luôn luôn sinh ra. Giống như một cặp vợ chồng có thể có 10 người con. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và từ 10 người con đó, họ sẽ sinh ra 10 người con, 20 người con và 100 người con khác – từ 10 người đó. (Dạ, thưa Sư phụ.) Sau đó là cháu chắt của họ, v.v., v.v. như thế đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Ở thế giới này, quý vị không bao giờ kiểm soát được. Quý vị làm điều sai này rồi nó sẽ dẫn đến điều sai khác và rồi điều sai khác nữa. Rồi nghiệp của quý vị cứ thế mà tăng lên gấp đôi, gấp tư và gấp nhiều lần. Đó là lý do. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu quý vị làm một điều tốt, tương tự, công đức cũng sẽ được nhân lên như thế đó.

Cũng như, có nhớ khi Phật Thích Ca Mâu Ni còn tại thế không? Hoặc nhiều vị Phật khác trước Phật Thích Ca Mâu Ni. Có những người quá nghèo, họ cúng dường mảnh vải cũ rách duy nhất mà họ có. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và như vậy họ không thể đi ra ngoài khất thực, nên họ bị đói chết. Cho nên, đời đời kiếp kiếp, họ sinh ra đã có quần áo mặc rồi, hoặc sinh ra trong gia đình giàu có và hưởng đủ thứ sang trọng vì tiền lãi từ thu nhập – như ngân hàng.

Quý vị có hài lòng với câu trả lời đó không? (Dạ hài lòng. Cảm ơn Sư Phụ.) Rồi, còn câu hỏi nào khác nữa? (Con có một câu hỏi khác, thưa Sư Phụ.) Nói đi. (Trước đây, Sư Phụ nói rằng COVID không tấn công người của họ.) Phe phủ định. Không phải người của họ. (Phe phủ định.) Phải. (Vậy tại sao Biden, Harris và Pelosi, họ bị quỷ nhập, mà lại bị COVID ạ?)

Ồ, tôi cũng đã hỏi Thiên Đàng câu hỏi đó. Đây không phải là thủ lĩnh của COVID-19 trả lời tôi. (Ồ.) Mà là một người khác. Nhưng điều này là sự an bài của Thiên Đàng, vì lý do nào đó. Không tiện nói với quý vị. (Dạ. Vâng, thưa Sư Phụ. Dạ hiểu.) Một ngày nào đó, có lẽ tôi sẽ nói. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Đó là vì mục đích nào đó sau này, vì sự an bài quốc tế nào khác. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Bởi vì, tôi không phải chỉ ngồi và ngủ. Tôi cầu nguyện, đòi hỏi, ra lệnh, chỉ huy, la hét, kêu gào, la mắng Thiên Địa. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Và rồi đôi khi, họ phải thay đổi để sắp xếp lại điều gì đó theo như những gì tôi muốn. (Ồ.) (Vâng, thưa Sư Phụ.)

Nhưng chuyện phức tạp và tôi không thể cho quý vị biết. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Tôi rất muốn nói. Mọi thứ tôi biết, tôi đều muốn nói cho quý vị biết, nhưng chưa đúng lúc. (Vâng, thưa Sư Phụ.) Có thể sau này. Sẽ không tệ đâu. (Ồ, tốt quá.) Tôi cũng ngạc nhiên.

Tôi có rất nhiều yêu cầu, nhiều đòi hỏi, nhiều mệnh lệnh, nhiều việc phải làm. Nên không phải lúc nào tôi cũng nhớ được kết quả, nó sẽ ra sao, cho đến khi nó xảy ra. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và rồi tôi cũng không có thời gian để kiểm tra. Cho nên tôi hỏi nhanh hơn. Tôi hỏi giống như một doanh nhân rất bận rộn. Họ biết tất cả công việc của họ và tất cả các đối tác của họ và công việc kinh doanh của họ bên ngoài, nhưng không phải lúc nào họ cũng có thể nhớ nhanh được. Mà phải xem nhật ký, hoặc phải hỏi thư ký. Cô thư ký biết nhanh hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Trong khi ông doanh nhân làm việc khác, thì cô tìm kiếm cho ông. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android