Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Thế Giới Vật Chất Đòi Hỏi Chúng Ta Phải Nỗ Lực Và Có Trách Nhiệm Phần 2/3

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Chỉ cần làm Minh Sư, là đáng bị trừng phạt rồi. Chỉ cần nói cho người ta biết Chân Lý, cho họ biết phương pháp để được giải thoát, là đáng bị trừng phạt rồi, theo như hệ thống cũ, thì “thiên cơ bất khả lậu”. “Cứ để tất cả mọi người sống trong tối tăm và vô minh”. Họ muốn như vậy đó. Cho nên ai dám cho người khác biết cách thoát ra khỏi hệ thống này, thì đáng bị trừng phạt. Nên bây giờ, vì điều đó, bất cứ gì tôi dùng, dù tôi dùng Lực lượng Cao hơn, cũng có rắc rối. Bởi vì Lực lượng Cao hơn nghĩa là tôi phải tập trung rất nhiều Lực lượng Cao cùng một lúc.

Tôi nói vậy, bởi vì đôi khi rất khó xin thị thực ở Đại lục… Không chỉ Đại lục thôi, mà còn nhiều quốc gia khác nữa. Không tự do như đối với quý vị, người Tây phương – người Mỹ hoặc người Âu châu, có thị thực bất cứ lúc nào quý vị muốn. Không dễ như thế đâu. Cho nên nếu họ có thị thực, là họ đi ngay. Bởi vì họ không biết khi nào họ sẽ có được thị thực nữa. Họ không thể nói: “Ờ, tôi có thị thực, nhưng có thể để sang năm đi, tôi sẽ không đi bây giờ”. Không thể như thế được. Do đó, họ phải đi. Họ không muốn nói với liên lạc viên là họ bị bệnh. [Nhưng] làm vậy không được.

Khi đã nôn mửa vài lần, thì quý vị phải biết. Nếu bị tiêu chảy, nôn mửa, nhức đầu, nóng sốt, thì nên biết rằng đã đến lúc phải chăm sóc. Và đừng nghĩ rằng nếu đến đây, Sư Phụ sẽ “hula-hula-hấp” rồi chữa cho quý vị khỏi bệnh. Tôi nói với quý vị rồi, nếu bị bệnh, tôi đi gặp bác sĩ. Và đã nói hết lần này sang lần khác. Cho nên, khi về nhà, nếu quý vị thấy ai đó có một số triệu chứng, thì hãy khuyên họ: “Hãy từ từ, đừng đến”. Du hành không tốt cho người bệnh.

Gần đây, tôi cũng bệnh rất nhiều và không nặng lắm. Chỉ là nếu đi ra ngoài nơi nhiều gió thì bị bệnh lại. Đau đâu đó ở bên trong; và tôi uống thuốc. Đỡ hơn. Rồi tôi đi xuống gặp quý vị hoặc ra ngoài để gặp người ta, thì bị bệnh lại. Nên tôi lại phải uống thuốc, quý vị hiểu không? Và uống nhiều thuốc thì không tốt lắm cho mình, nhất là uống kháng sinh. Chỉ là hoàn cảnh phải như thế. Tôi không thể… tôi biết, nhưng tôi không thể không uống thuốc. Vì có nhiều người ở đây, nên tôi cũng muốn gặp họ, làm cho họ vui và nhắc họ những điều nên làm và không nên làm trong sự tu hành. Do đó, tôi biết như vậy là không tốt, nhưng tôi phải uống thuốc. Thấy đó, bây giờ tôi đỡ hơn, hy vọng sẽ đỡ luôn. Chứ không phải ra gió rồi lại bệnh. Tôi không mặc ít, mà mặc rất nhiều quần áo. Gạt đó. Thấy không? Và quần bên trong nữa. Tương tự – để giữ ấm cho thân thể.

Tôi nói gần đây tôi cũng bệnh tuy không nặng lắm. Chỉ là sau khi uống thuốc, uống thuốc kháng sinh xong thấy đỡ, nếu lại đi ra ngoài, thì bị bệnh lại. Khi bệnh, tôi lại uống thuốc. Uống thuốc xong thấy đỡ, thì tôi xuống gặp quý vị, nói rất nhiều, trời lại gió, nên tôi bị bệnh lại. Gió từ bên ngoài khác với quạt. Gió bên ngoài mang theo một số vi khuẩn và một số từ trường và năng lượng không mong muốn. Hiểu không? Nên khi đi ra ngoài mà không đủ mạnh và sức đề kháng yếu, tôi lại bị bệnh. Rồi uống thêm kháng sinh. Uống quá nhiều kháng sinh thì không tốt. Vì vậy tôi nói khi quý vị bị bệnh, đừng đi lại khắp nơi. Đừng du hành. Quý vị có thể bị bệnh lại và phải uống nhiều thuốc hơn, nếu uống quá nhiều sẽ không tốt cho cơ thể. Trong hoàn cảnh của tôi, thì không có lựa chọn. Tôi biết [uống nhiều] là không tốt, nhưng vẫn không thể ngừng.

Tôi có thể tự chữa bệnh cho mình nhưng không có thời gian cho kiểu tự-chữa lành này.

Lần trước, khi người-thân-chó của tôi bị bệnh và uống thuốc không khỏi, tôi phải dùng lực lượng của mình để chữa lành cho chú. Tôi cảm thấy cơ thể của mình, phần mà tôi đã dùng để chữa cho chú, giống như bị phỏng và khô ráp. Da khô và trở nên giống như một loại da nứt nẻ. Nhưng bây giờ ổn rồi. Ý tôi là chữa bệnh bằng thần thông không đơn giản như “hula-hula-hấp” đâu. Không giống như thế. Cho nên khi chúng ta bị bệnh, thì cứ đi gặp bác sĩ. Vì đi xuống đây và bị bệnh, nên tôi uống thêm kháng sinh, không tốt cho cơ thể. Hiểu không? Dĩ nhiên, chúng ta khỏe lại nhanh nhờ thuốc, nhưng nó có những tác dụng phụ không mong muốn. Phải không? Nên khi bị bệnh, trước tiên hãy tăng cường sức khỏe của mình. Đừng dựa vào thuốc kháng sinh trừ phi thực sự cần thiết. Trừ phi thực sự cần thiết, ví dụ như trong trường hợp của tôi. Tôi phải xuống gặp mọi người và xử lý một số việc, nên phải đi ra ngoài. Nhưng tôi không đi ra ngoài một cách thiếu thận trọng; Tôi mặc nhiều lớp quần áo. Mặc thứ gì đó rất ấm như quần lót dài giữ nhiệt và cả quần dài bên trong. Chỉ là quý vị không thể thấy được. Quý vị có muốn nhìn không? À? Thấy không? Thấy không? Tôi chăm sóc cho chính mình. Quý vị cũng vậy. Hiểu không? Đừng luôn dựa vào các vị Thiên Đế. Các vị Thiên Đế đã làm đủ rồi. Chúng ta phải làm phần của mình. Đừng luôn dựa vào quỷ thần. Họ đã làm đủ rồi, chúng ta phải làm phần của mình. Hiểu không?

Sư Phụ nói là, bệnh thì đi bác sĩ. Mà bệnh quá đừng có đi. Đi ra ngoài bệnh nữa, đổ bệnh trở lại, nhiều khi vậy. Rồi bệnh trở lại. Cho uống nhiều thuốc mà kháng sinh đó, không có tốt cho thân thể của mình. Sư Phụ mấy gần đây cũng hơi bệnh, hổng có nặng gì. Nếu uống thuốc rồi, khác rồi, đi ra ngoài nữa, bệnh nữa. Tại gió. Gió trong nhà và gió ở ngoài khác nhau. Gió trong nhà nhiều khi không có bằng gió ở ngoài. Gió ở ngoài nhiều khi nó đem tới vi trùng hay là những sự không tốt lành. Cho nên quý vị đừng nghĩ là: “Rồi, tui đi qua rồi tui uống thuốc, cái tui bệnh, bệnh rồi lại uống thuốc nữa. Đâu có sao đâu, uống cái hết liền. Uống nhiều không tốt. Phải chăm sóc cho mình. Sư Phụ cũng đâu nghĩ: Ồ, tui thần thông đại lực. Tui đâu cần bận quần bận áo gì đâu? Thần thông đây nè! Đây là thần thông của tôi. Và đây cũng là thần thông của tôi. Hiểu không?

Tôi không dựa vào các vị Thiên Đế nhiều lắm. Các vị Thiên Đế có việc của họ phải làm. Chúng ta có quá nhiều thứ phải lo cho chính mình, nên chúng ta phải lo. Các vị Thiên Đế không có cơ thể. Nói với quý vị rồi, Họ không thể ăn thay quý vị. Họ không thể thiền thay quý vị vì đó là việc của quý vị, việc của quý vị, việc của quý vị. Sư Phụ nói rồi. Thần quỷ đâu có ăn uống dùm cho mình được, không ngồi thiền dùm cho mình được. Phải không? Cho nên bổn phận mình là cái gì, mình phải làm cái đó. Không có được lúc nào cũng cầu nguyện. Thần quỷ họ bận rộn nhiều lắm rồi. Họ làm công chuyện của họ. Họ cũng có giúp đỡ mình rồi, nhưng mà bổn phận mình, mình phải làm. Hiểu chưa? Tôi nói các vị Thiên Đế đã làm đủ rồi, nên chúng ta có bổn phận phải làm phần của mình.

Vì vậy, kể từ bây giờ, nếu bất kỳ ai mà quý vị biết có triệu chứng bệnh, hãy bảo người đó: “Xin từ từ đi, để hôm khác hãy đi. Quý vị vẫn còn nhiều thời gian để đi”. Nếu thấy ai đó bị bệnh, dù họ không nói với liên lạc viên, quý vị nên báo cáo dùm họ. Nhé? Bảo họ hoãn chuyến đi. Không chỉ không nên đến đây thôi, mà họ cũng không nên đi đến các quốc gia khác hoặc đi lại quá xa. Tôi chỉ bảo quý vị những gì tôi làm khi bị bệnh. Tôi đã nói về điều đó chưa? (Dạ có!) A, được rồi. Tôi nói không chỉ đừng đến đây thôi, mà đừng du hành nếu có thể được. Bởi vì, đừng nghĩ rằng: “Ừ, mình bệnh nhưng nếu mình bị bệnh trở lại, mình sẽ đi mua thuốc kháng sinh”. Đã bảo quý vị rồi, thuốc kháng sinh không tốt cho quý vị lắm đâu. Đôi khi do cơ thể tôi rất mẫn cảm, mẫn cảm hơn trước, nên nếu uống kháng sinh, có lúc tôi cảm thấy rất hồi hộp, run rẩy và bị những tác dụng phụ.

Đã xảy ra với nhiều người, không chỉ với tôi, nên đừng có dựa vào thuốc men. Hãy nghỉ ngơi, làm những điều hợp lý, và đừng cứ cầu nguyện các vị Thiên Đế chữa cho nốt mụn nhỏ nào trên mặt mình. Họ làm công việc của họ rồi; quý vị làm việc của mình. Hiểu không? Được rồi. Bây giờ, tôi luôn luôn vui khi gặp quý vị. Tôi muốn gặp quý vị nhưng không muốn quý vị ở lại quá lâu vì tôi cảm thấy không thoải mái lắm cho quý vị khi ở nơi như thế này. Nếu ở thời gian ngắn, thì không sao. Nếu ở quá lâu, có thể quý vị sẽ không thoải mái. Nhưng dù có nói gì chăng nữa, tôi đã bảo điều này hàng vạn năm rồi, mà vẫn không có tác dụng gì.

Bình thường, nếu bệnh thì không được đến, nhưng đôi khi người bệnh giấu bệnh để họ có thể đến. Làm ơn đừng làm thế. Nói với mọi người. Đừng làm vậy, vì quý vị sẽ gây ra rất nhiều rắc rối. Nên đừng nghĩ khi đến đây Sư Phụ sẽ chữa khỏi bệnh cho quý vị. Người tu hành chúng ta lẽ ra phải giúp tha nhân, chứ không phải giúp chính mình nữa. Chúng ta đã giải thoát rồi, nên phần còn lại của đời mình là nên giúp đỡ thế giới cũng được giải thoát – càng nhiều [người] càng tốt.

Một ngày nọ, người-thân-chó của tôi bị bệnh nặng. Tôi phải dùng… Bởi vì thuốc không giúp được gì, và dùng một loại thuốc thông thường – không đỡ, thuốc kháng sinh không giúp, và chú chó ngày càng gầy đi. Chú bị tiêu chảy lâu, rất lâu… thậm chí tới hai tuần. Chú không thể đi lại được nữa. Nên tôi phải dùng thần thông của mình để chữa lành vết thương cho chú, nhiều ngày, nhiều lần một ngày. Nhưng không đơn giản như thế. Tôi vốn đã bận rộn mà còn phải chữa cho chú bởi vì không gì khác giúp được. Có một điều khác khiến chú ấy lo lắng. Thành ra chú bị bệnh. Không chỉ vì cách ly, di chuyển, hoặc địa điểm mới. Nên tôi phải chữa cho chú từ trong ra ngoài. Sau khi tôi chữa cho chú, da tay tôi thành như vảy cá. Khô ráp, đóng vảy. Như vảy cá, hơi giống vảy cá con, vảy không lớn lắm. Nhưng sau đó khô lại, có màu nâu, ngứa ngáy và đủ thứ. Rồi tôi lại phải tự chữa cho mình. Không phải như cứ dùng thần thông rồi sẽ không có gì xảy ra với mình. Có xảy ra. Đó chỉ là hình phạt cho gì đó tôi đã làm.

Hoặc bất cứ gì tôi đã không làm. Chỉ cần làm Minh Sư, là đáng bị trừng phạt rồi. Chỉ cần nói cho người ta biết Chân Lý, cho họ biết phương pháp để được giải thoát, là đáng bị trừng phạt rồi, theo như hệ thống cũ, thì “thiên cơ bất khả lậu”. “Cứ để tất cả mọi người sống trong tối tăm và vô minh”. Họ muốn như vậy đó. Cho nên ai dám cho người khác biết cách thoát ra khỏi hệ thống này, thì đáng bị trừng phạt. Nên bây giờ, vì điều đó, bất cứ gì tôi dùng, dù tôi dùng Lực lượng Cao hơn, cũng có rắc rối. Bởi vì Lực lượng Cao hơn nghĩa là tôi phải tập trung rất nhiều Lực lượng Cao cùng một lúc. Nên Lực lượng đó sẽ thiêu đốt tôi. Đôi khi, thần thông tự động nào đó cũng thiêu đốt cơ thể tôi, khiến cả đêm tôi không ngủ được. Giống như thiêu đốt bên trong, không ai thấy lửa, không thấy gì cả; chỉ nóng bỏng thôi. Và thậm chí không thể nằm, không thể ngồi, cũng không thể thiền! Không phải như dùng thần thông, thì không có gì xảy ra với mình. Không phải như thế. Hoặc làm Minh Sư, không có gì xảy ra với mình, lúc nào cũng mặc y phục đẹp, vui cười và hài hước. Đây là mặt khác. Còn mặt kia thì khác.

Trong tiếng Hoa, ý tôi nói, có lần, người-thân-chó của tôi không phản ứng với bất kỳ loại thuốc nào vì có gì đó rất nguy hiểm. Có gì đó rất nguy hiểm cho tôi, nên người-thân-chó của tôi lo lắng. Thành ra chú không thể khỏi bệnh. Chú chỉ muốn cảnh báo tôi, nên chú tiếp tục bệnh, thành ra tôi phải làm vậy. Hiểu không? Tôi đã phải làm như vậy và lo liệu chuyện đó để chú không lo lắng nữa. Không chỉ dùng lực lượng để chữa lành mà còn phải giải quyết tận gốc vấn đề.

Có lần, người-thân-chó của tôi bệnh liên tục mà không khỏi dù đã uống đủ loại thuốc và rất nhiều kháng sinh. Chú không thể bình phục, và không thể đi lại được. Chú ấy rất mạnh. Như quý vị thấy, chú rất to, mạnh và trẻ. Thế nhưng chú không thể đi lại. Cũng bị tiêu chảy nặng đến mức không thể ăn. Tôi phải ép chú ăn. Do đó, tôi không còn lựa chọn nào ngoài dùng thần thông của mình để chữa cho chú, vài lần một ngày. Không phải chỉ làm “hula-hula” là mọi thứ đều ổn. Không phải như thế. Quý vị đã xem quá nhiều phim [chưởng] và trở nên giàu trí tưởng tượng. Tôi nói, nếu quý vị nghĩ Sư Phụ có thể “hu la hấp” như thế, và sau đó người-thân-chó hoặc ai đó được chữa lành, thì đó là quý vị xem TV nhiều quá, xem quá nhiều phim ảnh. Chứ đời thật không như thế đâu.

Tải ảnh xuống   

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android