Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Nỗ Lực Hết Mình Và Tiếp Tục Đi Trên Chánh Đạo, Phần 1/5

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Phải cố gắng hết mình. Quý vị phải thắng. Phải tiếp tục cố gắng. Chiến đấu, thiền định và tu dưỡng. Bảo vệ tiêu chuẩn đạo đức của mình. Như vậy mới có thể thăng hoa để trở về Nhà Nguyên Thủy của mình. Dù là từ Đẳng cấp Thứ Sáu hoặc Thứ Bảy, Sư Phụ cũng sẽ mang họ về. Ý tôi là, ngay cả họ xuống đây, họ cũng bị ô nhiễm đến mức độ như vậy. Họ phải tinh tấn tu hành mới có thể quay trở lại. Không phải là họ đi xuống là họ sẽ tiếp tục ở Đẳng cấp Thứ Sáu hay Thứ Bảy mà không cần nỗ lực gì cả. Không thể được.

Chào lần nữa! Vậy là quý vị không đến đây để thiền, mà đến đây chỉ để nói chuyện với tôi thôi. Không sao. Mỗi lần một khác. Sao lại không? Câu hỏi kế. Tất cả đây là người Hoa và Âu Lạc (Việt Nam) thôi hả? Tôi tưởng quý vị ở trên lầu. Được rồi. Không sao. Nói đi. Người Âu Lạc (Việt Nam) trước.

(Dạ con kính chào Sư Phụ.) Dạ kính chào Sư Phụ. Sư Phụ, đệ tử. Rồi sao? (Con không có câu hỏi nhưng mà con lần đầu tiên gặp Sư Phụ. Con chỉ biết nói là Sư Phụ sắp xếp cho con trong gia đình êm ấm hết rồi con được đi gặp Sư Phụ.) Chà! (Dạ có nhiều chuyện mà khó khăn lắm cho con thì Sư Phụ cũng sắp xếp được hết cho con. Con chỉ biết là cám ơn Sư Phụ nhiều.) Rồi. Không có chi. (Và con ráng tiếp tục tu hành.) Không có chi. Tiếp tục tu hành, ờ. Mà trả tiền cho tui bao nhiêu? Làm việc nhiều vậy mà không trả tiền gì hết hả? Thôi không có sao. Tiếp tục tu hành. Người khác.

(Kính thưa Sư Phụ, con được gặp Sư Phụ con run quá. Sư Phụ độ, con hỏi được. Con xin Sư Phụ giúp con về đường tu hành, con gặp khó khăn. Khi con ngồi thiền con hay gặp những chuyện giật mình, dậy cứ sợ hãi.) Vậy hả? Sợ cái gì đâu? Có chuyện gì? (Con không dám kể ra nhiều, kể ra nó dài dòng lắm.) Ma hả? Ma tới? (Thấy những chúng sinh tới nó kêu gào.) Ồ. Ma tới ghẹo hả? (Rồi lúc con ngủ con cũng nằm mơ thấy, lúc tỉnh lại con sợ.) Ồ, vậy hả? Ai biểu hồi đó có mấy người bạn trai là ma làm chi.

Đừng có sợ ma. Ngu sao sợ ma. (Sư Phụ giúp con cho con…) Mình chết mình cũng thành ma, sợ gì? (Dạ.) Phải không? Ai chết rồi cũng thành ma hết trơn. Nếu mà không tu, thành ma. Còn bà con dòng họ mình hồi đó, kể qua ba má mình gì cũng là thành ma hết trơn. Thế thì sao lại sợ ma? Ma là bà con của mình. Bà con trước, hiểu chưa? (Dạ.) Thì bây giờ nếu mình sợ ma thì mình ráng tu cho lẹ lẹ, còn không vô nhập y như vậy đó. Biết rồi. Cái đó họ tới báo cho mình biết là: “Bà không tu là bà giống như tui bây giờ nè”. Thấy không? (Dạ con kính xin Sư Phụ giúp cho con khai ngộ thêm, cho con lên cao một chút.) Để mấy cái cái băng... (Dạ, con nghe Sư Phụ nói cả ngày cả đêm.) Cả ngày cả đêm hết. Ngồi thiền cũng nghe nữa? (Không, ngồi thiền thì nghe khoảng mười lăm phút, hai chục phút con tắt đi.) Không. Để, để luôn, để luôn. (Dạ để luôn được.) Để nó nhỏ nhỏ thôi. (Dạ.) Mình không nghe được, nhưng mà ma nghe được. Để cho họ ngồi họ nghe, họ quên chọc ghẹo mình. Ngồi nghe mê quá rồi quên hết trơn.

(Kính thưa Sư Phụ, nhiều khi con đi ngang cái cầu, cầu nó gãy con sụp xuống hố luôn.) Sụp xuống hố luôn? (Dạ. Nước ngập tới mũi luôn.) Ôi chu choa! (Con nằm mê ở đấy.) Nằm mê thôi, còn sống nhăn răng. Trời ơi! Mê thôi sợ gì. (Con sợ quá con…) Thôi, thôi, thôi. Nằm mê thôi, đừng có sợ. Má ơi, nằm mê mà còn sợ. Cái chuyện thiệt còn chưa sợ, nằm mê sợ. Nói rồi, ai chết cũng thành ma hết, sợ chi? Mà có sợ thì phải tu. Hiểu không? (Dạ.) Chứ không, chết cũng giống y mấy người ma, nhiều khi còn hơn nữa. Biết đâu mình dở hơn họ nữa.

(Dạ, kính thưa Sư Phụ, mấy năm trước con thể nghiệm tốt lắm. Con gặp Sư Phụ luôn luôn.) Rồi bây giờ tự nhiên gặp ma? (Dạ con...) Tại sao vậy? (Con không biết nữa.) Hay là ăn uống làm sao? (Dạ không có. Con ăn uống rất là kỹ và con thiền cũng rất đều đặn.) À, thôi chắc cũng là một thời gian của mình đó thôi. (Dạ con cám ơn Sư Phụ.) Mình đi ngang qua hết chỗ đó rồi nó đi ra. Không sao đâu. (Dạ.)

Ráng niệm Phật cho nhiều. Nghe băng hoài, lúc ngồi thiền cũng để băng. (Dạ.) Để đèn sáng sáng. (Dạ cám ơn Sư Phụ.) Mình thì mình bịt lại cho nó tối. Nếu mình không muốn sáng thì mình lấy cái đồ mà người ta cho mình ở trên máy bay để che mắt để ngủ ngon đó. Mình lấy mình che lại, mà đèn thì để sáng ở bên ngoài. Hiểu chưa? (Dạ.) Để cái đèn sáng và để cái băng của Sư Phụ nói Pháp, nói Kinh gì đó. (Dạ.) Hay là hát gì đó. Cái nào nghe mà nó yên ổn được thì để hoài. (Dạ.) Nếu mà họ thích nghe hát, mình để mấy băng hát. Nếu họ thích nghe tụng kinh đó thì để băng tụng kinh. Cái nào mà nó có hiệu nghiệm thì mình để. (Dạ.) Để hoài vậy đó. Ngồi thiền cũng để, không sao hết. Mình vừa nghe vừa thiền đâu có sao. Đặng cho họ nghe họ bận rộn đi, độ cho họ luôn.

(Dạ kính thưa Sư Phụ, đời sống con thì rất yên ổn.) Thì thôi được rồi. (Con thì rất là tốt. Nhưng mà chỉ có đến lúc nằm mơ thì thấy sợ thôi.) Thì ban đêm ngủ để mấy cái băng mà để nhỏ nhỏ đó. (Dạ.) Nhiều khi để nhỏ nhỏ, ngủ ngon đó. (Dạ. Con cũng nghe cả đêm.) Hèn chi hồi tối này tôi nằm mơ tôi cũng thấy như bà vậy đó. Đúng là bà đem mấy cái đảng phái của bà tới đây. Thôi dẫn họ đi chỗ khác đi nghe không. Tui không có rảnh nói chuyện với mấy người ma. Nói chuyện với mấy người sống mà còn nghe không được, nói với ma làm chi. Phải không? Thôi được rồi. (Dạ cám ơn Sư Phụ.) Không sao đâu ha. Cứ vậy, tiếp tục làm việc vậy ha. (Dạ.) Rồi để hình Sư Phụ xung quanh ngủ, phải không? (Dạ.) Đặng bả gác cửa cho. (Dạ thưa Sư Phụ, con để rất là nhiều ạ.) Để nhiều hả? (Mấy chục cái.) Rồi được, để thêm đi. Thì đừng có ngủ, không ngủ thì khỏi nằm mơ.

Nhớ có cái chuyện Sư Phụ nói chuyện vui không? (Dạ có.) Cái anh chàng mà ngủ nằm mơ thấy gái đẹp đó rồi cái cười lên. Bà vợ bà nói: “Cười cái gì vậy?” Nói: “Ờ, tại nãy nằm mơ thấy có gái đẹp tới chung vui với tôi”. “A, không có được nằm mơ như vậy nữa”. Nhéo ông một cái đau quá. Ổng nói: “Thôi từ này tới sau tôi không dám ngủ nữa đâu”. Thì đừng ngủ. (Dạ.) Cứ ngồi thiền hoài đi. Nằm mơ nó mới vô chứ, không nằm mơ nó đâu có vô đâu. (Cám ơn Sư Phụ nhiều.) Không có chi đâu. Đừng có sợ. Nằm mơ không sợ gì. Ma thiệt nhiều khi nhát còn không sợ nữa.

Thì Sư Phụ nói rồi, hồi xưa Sư Phụ đâu có tiền bạc gì đâu. Chưa có đi làm kinh doanh đó. Chưa có đi làm kinh doanh chưa có tiền đó, đi mướn mấy cái nhà ma, đúng là thuê nhà ma đó. Âu Lạc (Việt Nam) mình nói nhà ma, có nhà ma thiệt. Nhà nào cũng ma không à. Mà nhà ma là họ cho mình mướn tại vì nó rẻ thì mướn. Mướn thì có ma thiệt đó. Vô mấy người xuất gia nằm ngủ nó kéo giò, kéo cẳng, nó kéo tóc đồ vui lắm. Đâu có sao đâu. Đâu có ai chết chóc gì đâu. Mấy người còn sống nhăn răng tới bây giờ. Mình đừng sợ nó. Nó phải sợ mình chớ, mình là dương mà. (Dạ con không sợ, nhưng mà con cứ nằm mơ thấy.) Nằm mơ thấy thì kệ nó đi, coi như coi xi-nê khủng bố. Nhiều người ta bỏ tiền ra mắc thấy mồ mới đi coi mấy phim mà khủng bố, đặng về sợ chơi cho vui. Còn bác… Còn bác hả? Bác miễn phí coi xi-nê mỗi ngày mà bác còn than phiền nỗi gì? Phải không? Nhiều người bỏ tiền đi coi xi-nê khủng bố.

(Dạ con chỉ sợ đường tu của con nó hơi...) Thôi, thôi. Mặc kệ nó đi. Phần mình mình tu, phần nó nó chọc. Không sao đâu. (Dạ vâng. Con cảm ơn.) Không sao. Hồi trước có thể nghiệm tốt thì bây giờ mai mốt sẽ có trở lại. Vậy nha? (Dạ, dạ.) Rồi. Người nào nữa? Nói lẹ. Tui không có rảnh nghe không? Tui đi coi xi-nê bây giờ đây. Thấy không, thấy không? Lúc cho nói thì không nói, ngồi ngơ ngơ đó. Rồi cái lúc người ta nói, người khác nói thì muốn xía vô. Người ta nói tiếng Anh thì muốn xía vô nói tiếng Việt (Âu Lạc). Không hỏi ha. Thôi cho người Tàu, người Việt (Âu Lạc) luôn. Rồi, dẹp. Hết rồi. Người Việt (Âu Lạc) không muốn hỏi, cho người Tàu đi.

Người Hoa. Bây giờ người Hoa có thể hỏi. Người Hoa có thể bắt đầu hỏi. Nhanh lên. (Kính chào Sư Phụ.) Tốt hơn hãy hỏi câu hỏi hay nha bác. (Dạ là về thiền. Con đã che kín người bằng một tấm vải trong khi thiền Âm Thanh [Thiên Đàng nội tại]. Các cháu của con không sống cùng con. Một ngày nọ, họ từ bên ngoài vào trong khi con đang thiền Âm Thanh [Thiên Đàng nội tại] và che phủ bằng một tấm vải.) Và cháu đã dở vải ra xem? (Cháu cúi xuống và nhìn con như thế này.) Nhìn lén. (Con không biết cháu đã nhìn bao lâu. Con không biết.) Ôi, Trời ơi! (Con cảm thấy tấm vải trên đầu con chuyển động. Con mở mắt ra và giật mình bật dậy.) Giật mình. (Bởi vì cháu đang cười.) Hiểu. (Mắt cháu mở to. Thế là con giật mình.) Hiểu. Giật nảy mình. (Xin Sư Phụ cho con biết phải làm sao?) Làm sao à? (Bây giờ con có thể làm gì?) Bảo cháu nhìn lần nữa. Rồi bỏ chạy thật nhanh. Tiếp tục thiền. Hãy quên những gì đã xảy ra. Lần sau nhớ khóa cửa lại. (Lúc đó con đang thiền với chồng con khi không có ai khác ở nhà.) Hiểu rồi. (Chỉ có hai chúng con thôi. Cháu đến thăm…) Giờ thì ổn rồi. Quên đi. (Tốt. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. Bác làm tôi sợ.

(Kính chào Sư Phụ. Con rất biết ơn Sư Phụ. Con thọ pháp lúc 62 tuổi, bây giờ đã 75. Trong đời con, hầu hết …) Bảy mươi lăm tuổi rồi à? (Dạ.) Trông bác rất trẻ. (Điều mãn nguyện nhất trong đời con… Con thật sự biết ơn. Ngoài ra, con có một nhà hàng [thuần chay], cũng được Thượng Đế ban cho con. Không phải con mua, mà được tặng. Một nhà hàng [thuần chay] rộng 110 mét. Nhà hàng [thuần chay] của con.) Được tặng à? (Do Malaga tặng. Con có một nhà hàng, con thực sự biết ơn.) “Được tặng” nghĩa là sao? (Dạ là không phải trả tiền. [Miễn phí.] Con được tặng một nhà hàng.) Tại sao? (Đó là nhờ tu theo Sư Phụ.) Làm sao lại có người như vậy tặng bác một nhà hàng miễn phí? (Và còn một nhà hàng nữa…) Có ai tặng cho tôi một nhà hàng miễn phí không? (Dạ thật vậy. Thật vậy. Con đã đóng cửa hai nhà hàng.) Bác đã đóng cửa? (Con đóng cửa hai nhà hàng mặn và mở một nhà hàng thuần chay. Cửa hàng được ông chủ nhà tốt bụng tặng cho con. Đúng như con đã miêu tả, con rất biết ơn, rất biết ơn. Đó là điều hạnh phúc nhất trong đời con.) Nhà hàng kia cũng được tặng cho bác luôn hả? (Bây giờ, nhà hàng thứ hai do con cầu nguyện mà có.) Đừng cầu.

(Trung tâm Malaga cũng được người khác tặng miễn phí.) Đừng cầu. Có gì thì có. Đừng cầu nữa. (Bây giờ thì rất tốt. Bây giờ con rất biết ơn. Bây giờ ở Malaga có thêm 16 nhà hàng thuần chay.) Ồ! (Con số ngày càng tăng. Có người đến trồng hoa, trồng rất nhiều hoa. Bây giờ anh ấy làm việc mỗi ngày. Sư huynh đó đến từ Costa Rica. Anh ấy là người đã trải qua khó khăn lớn nhất. Anh ấy làm việc ở đó mỗi ngày. Ngoài việc ăn thuần chay, anh còn trồng rất nhiều hoa. Con đặc biệt chăm sóc chu đáo nhà Sư Phụ ở đó. Nhờ ơn Sư Phụ.) Để làm gì? Chỉ có ruồi sống ở đó thôi. (Ngày nào con cũng vui. Mỗi ngày đều vui.) Quý vị có cộng tu ở đó không? (Dạ cộng tu, mỗi ngày.) Ý tôi là có ai đến đó cộng tu không? (Dạ, có, nhưng chỉ có vài người thôi. Toàn bộ chỉ có sáu đồng tu ở Malaga.) Ờ.

(Malaga chỉ có sáu đồng tu. Dạ không nhiều.) Ờ. (Sáu người chúng con rất đoàn kết. Chúng con có tất cả mọi thứ. Chúng con muốn gì có nấy. Tất cả đều do Lực lượng Sư Phụ. Chứ không phải do con. Đó là Lực lượng Sư Phụ. Thật sự. Con rất biết ơn Sư Phụ.) Chúc mừng. (Bây giờ con đã thể nghiệm sâu sắc là mọi việc đều do Sư Phụ làm. Không phải do chúng con.) Chúc mừng. (Xin cảm ơn. Cảm ơn. Cảm ơn Ngài. Cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. (Vui. Vui. Chào tạm biệt.) Vợ anh khỏe không? (Dạ vợ con rất khỏe. Hiện tại vợ con ở nhà và trông coi nhà hàng [thuần chay]. Vợ con không đến được, nếu đến chúng con phải đóng cửa nhà hàng.) Hiểu rồi. (Cảm ơn Sư Phụ.) Bởi vì quý vị phải thay phiên. (Có một lý do khác nữa. Nếu đến, vợ con sẽ không thể ngồi liên tục trong vài tiếng. Không thể ngồi yên được. Vì vậy, con nghĩ vợ con không nên đến thì tốt hơn. Tốt hơn là vợ con chăm sóc việc kinh doanh nhà hàng [thuần chay].) Hiểu rồi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Tốt. Không có chi. Bác là người rất nhẫn nại và có tình thương. Thành ra kinh doanh mới tốt.

(Kính chào Sư Phụ. Trong cuộc họp mặt lần trước, Sư Phụ có đề cập rằng các Chúng Sinh từ Đẳng cấp Thứ Sáu và Thứ Bảy đã xuống đây. Bây giờ Họ chưa đạt đến Đẳng cấp Thứ Tư. Sư Phụ từng giảng: “Chúng Sinh ở bên trên Đẳng cấp Thứ Năm không thể đi xuống”.) Họ không muốn đi xuống. Nhưng nếu là người của tôi, tôi có thể đưa họ xuống đây. Còn một mình họ thì rất khó, và họ sẽ không muốn xuống. Ví dụ, nếu không liên quan đến tôi, bình thường một Chúng Sinh từ Đẳng cấp Thứ Sáu hoặc Thứ Bảy sẽ không muốn đi xuống đây, cho dù quý vị nài xin họ. Sẽ là quá khó khăn cho họ. Nhưng nếu họ theo tôi đi xuống, thì không sao. Họ sẵn sàng và cũng có sự Bảo vệ của Sư Phụ. Tuy nhiên, khi xuống thế giới này sẽ có nghiệp chướng nặng nề. Đó không phải là nghiệp của họ. Chỉ là họ sẽ bị nhiễm thôi. Quý vị hiểu không? Họ sẽ bị ảnh hưởng, bị lôi kéo.

Bởi vì một khi họ sinh ra ở đây như một đứa trẻ vô tội, họ sẽ ăn bất cứ thứ gì được cho ăn. Nếu quý vị cho họ thịt [người-thân-động vật], thì họ ăn thịt [người-thân-động vật]. Làm sao họ có thể kháng cự cha mẹ… Làm sao họ có thể phản kháng khi còn bé? Họ đã được cho ăn thịt [người-thân-động vật] từ khi còn nhỏ. Ví dụ như vậy. Nếu không thì, nếu cha mẹ không cho ăn thì những người phủ định xung quanh cũng sẽ cho họ ăn như vậy. Vậy làm sao họ có thể kháng cự? Rồi ăn cái này, uống cái kia, họ tạo nghiệp và bị ô nhiễm. Hiểu ý tôi nói không? (Dạ hiểu.) Rồi, sau khi trưởng thành, cũng với… Bởi vì có đầu óc này và thân thể này, nên cũng như bao người khác. Ngoại trừ linh hồn.

Khi tôi mới được sinh ra, không phải là tôi lập tức đi tìm Minh Sư. Tôi vẫn hòa mình với những người khác, đi học, và v.v.. Tôi cũng phải trải qua chuyện này chuyện nọ, đau khổ đủ thứ. Cũng y như mọi người khác. Phật Thích Ca Mâu Ni cũng như vậy. Chúa Giê-su Ki-tô cũng như vậy. Hiểu ý tôi nói không? Sau khi xuống đây thì bị mù mờ. Nếu xuống đây mà vẫn có thể biết mọi thứ thì tốt biết bao! Vậy tại sao tôi phải dạy quý vị? Quý vị biết mọi thứ rồi. Tại sao phải cần tôi hay bất cứ ai khác xuống đây? Sau khi xuống thế giới này thì nó như vậy. Đó là điểm chính tôi muốn nói. Ý tôi là không trách quý vị vì sự khó khăn của quý vị; tôi chỉ khuyến khích quý vị cố gắng hết mình, bằng không chúng ta sẽ thua.

Phải cố gắng hết mình. Quý vị phải thắng. Phải tiếp tục cố gắng. Chiến đấu, thiền định và tu dưỡng. Bảo vệ tiêu chuẩn đạo đức của mình. Như vậy mới có thể thăng hoa để trở về Nhà Nguyên Thủy của mình. Ý tôi là vậy. Nhưng không sao đâu. Dù là từ Đẳng cấp Thứ Sáu hoặc Thứ Bảy, Sư Phụ cũng sẽ mang họ về. Ý tôi là, ngay cả họ xuống đây, họ cũng bị ô nhiễm đến mức độ như vậy. Họ phải tinh tấn tu hành mới có thể quay trở lại. Không phải là họ đi xuống là họ sẽ tiếp tục ở Đẳng cấp Thứ Sáu hay Thứ Bảy mà không cần nỗ lực gì cả. Không thể được.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (1/5)
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android