Từ khi quý vị vào gia đình Quán Âm, quý vị luôn luôn được lợi. Không tốn tiền cho thuốc lá. Bởi vì họ nói chỉ 3 Âu kim một gói thôi, nhưng mười gói là 30 Âu kim rồi. Một trăm gói, 300 Âu kim. Một ngàn gói, 3.000 Âu kim! Và họ hút hoài! Rồi họ than là không có tiền cho cái này, không có tiền cho cái kia, nhà bị hư, không thể sửa chữa. Thì ngưng hút thuốc đi! Hay là ngưng đủ loại rượu. Rượu và thuốc lá cũng đắt lắm! Quý vị trả nhiều tiền mồ hôi nước mắt của mình để hạ độc chính mình. Không phải kỳ cục sao? (Dạ phải.)
Ờ. (Thưa Sư Phụ, Nước Ý là quốc gia thuộc khối Schengen, và ranh giới xung quanh toàn là biển. Có một vùng tên là Abruzzo, nơi liên lạc viên thành phố Pescara sinh sống. Cô ấy đang tìm đất. Và dường như có nhiều chỗ để mua rất gần biển. Chỗ đó rất ổn định. Nước Ý chắc chắn có thể dùng lực Gia Trì của Sư Phụ. Nếu Sư Phụ có nghĩ tới, thì chỉ cần [Ngài] nói một tiếng.) Tôi không biết. Quý vị làm gì thì làm ha. Có điều đôi khi chúng ta cũng cần một chút nhân duyên với miền đất đó. Đôi khi có thể nó tốt cho quý vị, nhưng không tốt cho tôi. Tôi vẫn còn sợ những người “La Mã”. Nhưng có lẽ mình có thể làm gì đó. Sao quý vị cười? Tại sao cười? (Đề cập trong Kinh Thánh về Người La Mã…) Đúng rồi, người La Mã. Nhưng quý vị sẽ biết. Cái gì phát triển thì sẽ phát triển, và chúng ta sẽ thấy.
Không biết có phải nước Áo may mắn không. Tôi vừa mới tới đây, thì tôi nói: “Sao không mua một chỗ?” Thế là tôi mua. Rồi mọi người tới, đó là một điều tốt. Nhưng nước Ý thì tôi không biết, chưa biết nơi nào nữa. Tôi không muốn nhìn xa quá. Từng ngày một thôi. Mỗi lần một thứ thôi. Chuyện gì xảy ra, sẽ xảy ra. Đó là triết lý của tôi. Tôi nghĩ thế. Tôi không biết gì hơn như vậy. Chỉ biết chuyện gì xảy ra, sẽ xảy ra. Như vậy thì tốt cho tôi. Hả? (Dạ vậy đủ rồi.) Ờ, đủ rồi. Trời ơi, còn hơn là đủ, nếu mình biết. Vì vậy mà tôi cũng cần phải trả một cái giá. Không phải tiền, không phải giá tiền – cái giá về thân thể. Này, thấy cánh tay đây không? Những chuyện tương tự đôi khi xảy ra. Bởi vì cái này, nó trở thành cái kia. Bởi vì cái kia, nó dẫn tới cái nọ, và cái nọ… Ảnh hưởng dây chuyền đó. Thành ra phải trả giá cho đủ thứ. Thôi kệ.
Vậy thôi. Hết câu hỏi rồi hả? Không? Không nói nữa sao? Không có gì để nói tôi nghe à? Ngoại trừ mua Trung tâm cho quý vị, còn gì nữa không? (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ.) (Chúng con vừa nói chuyện với nhau rằng chúng con ở Bosnia hồi đầu tháng và có một buổi giảng pháp qua băng thâu hình tại Sarajevo, và mọi người rất thích.) Ồ, tốt quá! (Gần 30 người tới.) Ồ, tốt quá! (Và chúng con tặng rất nhiều tài liệu, bởi vì họ không có nhiều tiền.) Họ không có hả? (Nên chúng con tặng mọi thứ miễn phí. Họ hết sức vui mừng, họ rất là đơn thuần, thành tâm.) Ờ, một quốc gia tốt như vậy. (Chúng con cảm thấy rất nhiều gia trì.) Vậy tốt. Quý vị nên làm việc như vậy. (Dạ.) Như nước Ý, họ hay hỏi tôi, họ nên làm gì. Quý vị phải nghĩ ra cái gì để làm chứ. Nếu đói bụng, quý vị không nghĩ làm gì để lấy đồ ăn sao? Cứ làm mọi thứ giống như khi mình đói vậy. Rất là đơn giản. Rồi, còn gì nữa không? Nhưng cảm ơn anh về việc đó. Cảm ơn anh vì người Bosnia. Họ cần vậy. Họ cần nhiều tình thương và sự gia trì.
Thấy đó! Nếu quý vị không có gì làm, thì tiết kiệm tiền điện, tiền nước như cách tôi khuyên quý vị tối hôm qua, thì quý vị có thể đi mọi nơi, in một số tài liệu đem cho người ta. Quý vị để dành – dùng ít nước nóng, tắm nhanh hơn, đừng để nước chảy liên tục trong lúc tắm vòi sen, đừng để nước chảy liên tục trong lúc đánh răng. Tắt máy vi tính. Tắt đèn khi không cần dùng. Tắt tất cả những gì ở chế độ chờ mà mình không cần. Thì quý vị có lẽ sẽ bớt được 10% phí tổn tiền nước, tiền điện, cộng lại. Rồi với số tiền đó, quý vị làm những gì mình muốn. Ngay cả chi tiêu cho mình, tiêu khiển, hoặc giúp người nghèo, giúp trẻ em mồ côi, bất cứ gì quý vị có thể làm được. Ráng xài tiết kiệm, để dành tiền bất cứ cách nào có thể. Không phải vì tiền bạc thôi, mà còn cứu Địa Cầu nữa. Trong nhà tôi, tôi tắt tất cả những gì tắt được. Tất cả máy móc ở chế độ chờ, bất cứ gì – máy vi tính, truyền hình, tắt hết. Tắt hết, không để gì ở chế độ chờ.
Thật ra, quý vị không cần phải ngày nào cũng tắm. Có thể dùng kiểu “lau mình”. Có những loại khăn giấy ướt lau em bé này nọ. Dùng khăn ướt em bé trước, một, hai miếng là đủ rồi, sau đó lau lần nữa bằng khăn thấm nước, thế là sạch, mỗi ngày thơm tho. Vậy là đủ sạch rồi! Rồi mỗi tháng tắm một lần, hay là mỗi năm một lần. Làm được mà. Quý vị có thể làm như thế! Thậm chí tháng một lần cũng được, hoặc tuần một lần, hoặc hai tuần một lần! Nếu lau mỗi ngày như vậy, thì không cần tắm. Đôi khi mình ra ngoài, đầu tóc cũng dơ vì bụi bặm, quý vị chỉ cần dùng khăn ẩm lau đi. Lau hết, lau giống như lau quần áo. Quần áo cũng có thể lau luôn. Quý vị không cần phải thay đồ, giặt đồ mỗi ngày. Giữ sạch sẽ như vậy, tiết kiệm được nhiều tiền và tài nguyên cho Địa Cầu, cho tinh cầu này.
Nếu mỗi người tiết kiệm một chút, thành nhiều lắm. Rồi đi với nhau một xe hay là đi xe buýt, hoặc đi xe lửa thay vì lúc nào cũng lái xe. Cũng tiết kiệm được thời gian, tiền bạc và tài nguyên. Làm gì được thì quý vị làm. Hoặc sống cùng nhau. Tối hôm qua, tôi đã nói rất nhiều về điều đó rồi. Tôi không muốn nói lại nữa. Băng hình sẽ ra cho quý vị xem. Có lẽ tôi nói với quý vị một chút. Quý vị có thể sống chung một căn hộ thay vì mỗi người sống một căn. Phòng rộng quá và nhiều chỗ trống. Hùn nhau trả tiền thuê nhà. Thay vì trả mỗi tháng 400 thì trả 100 thôi, hoặc thậm chí 50 Âu kim thôi, nếu nhiều người sống trong nhà quý vị. Chịu đựng nhau một chút, và chia nhau mọi thứ. Nếu đóng tiền nấu ăn chung với nhau thì rẻ nữa. Mọi người dùng một bóng đèn thôi, thay vì mỗi người một bóng. Không bao lâu quý vị sẽ biết mình để dành được bao nhiêu. Và tất cả số tiền này, quý vị có thể làm những gì mình muốn. Tiền bạc cũng là tự do. Rồi số tiền tiết kiệm được đó mình có thể kiểm soát được. Thay vì lúc nào cũng lo lắng trả tiền hóa đơn hàng tháng, tiền cứ đi ngoài vòng kiểm soát của mình, số tiền để dành là số tiền mình kiểm soát được. Cảm thấy thoải mái về điều đó. Có thể làm những gì mình muốn. Bất cứ gì. Truyền bá (Giáo) Pháp; cho tiền người nghèo. Làm bất cứ gì mà lòng mình cảm thấy mãn nguyện. Vì đó là đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình.
Đừng có lãng phí vào những gì xa xỉ, hoặc vì muốn khoe khoang mình có nhà cao cửa rộng, hồ bơi, hoặc xe lớn, bất cứ gì. Mua căn nhà nhỏ hơn. Để dành tiền, thì quý vị có thể nghỉ hưu sớm hơn. Nếu con cái lớn hết rồi, thì đâu cần nhà rộng nữa, mình bán nó đi. Mua căn nhà nhỏ hơn, hoặc đi thuê, hoặc mua một căn hộ nhỏ và sống chung với hai, ba người khác, rồi chia tiền thuê. Dù sao quý vị có làm gì đâu? Quý vị đâu có ngủ giường nữa! Quý vị thiền cả ngày, cả đêm mà. Vậy cần nhiều phòng để làm chi? (Dạ đúng vậy.) Cần giường làm chi? Nếu quý vị ở chung với nhau, có thể còn mạnh hơn nữa để thiền cả đêm với nhau. Dù nằm xuống ngủ trên sàn, có sao đâu? Ai mà bận tâm? Dù sao, ai mà cần giường? Ở đây, họ chuẩn bị cho tôi một cái giường, chứ ở nhà tôi không có giường. Hầu như là tôi ngủ dưới đất. Hoặc là mỗi người một tấm đệm lót, vậy cũng được. Chúng ta có đệm thiền mà quý vị có thể trải ra làm thành giường luôn. Dù sao, quý vị muốn ngủ bao lâu đâu?
Tiết kiệm được chừng nào tốt chừng nấy. Sống chung với nhau thì sẽ thấy! Mỗi tháng, thí dụ thay vì trả, chẳng hạn như, 200 Âu kim cho căn hộ của mình… Thường thì nhiều hơn vậy, đúng không? (Dạ.) Bao nhiêu? (Dạ năm…) Tối thiểu là bốn trăm. (Tối thiểu.) Hiểu. Bốn trăm cho một mình quý vị thôi! Và quý vị kiếm được có lẽ 1.500 – trả hết một phần ba rồi, riêng tiền thuê nhà thôi. Rồi còn tiền điện, tiền nước cộng thêm những tiền khác nữa – bảo hiểm, bất cứ gì. Thế thì, nếu sống chung, đi một xe. Chở nhau đi làm. Có lẽ sớm hơn thường lệ một chút, vì phải cho mọi người xuống. Tùy theo, nếu đi làm gần nhau hay không; hay là đi xe buýt hoặc bất cứ gì. Nếu ở chung với nhau thì chắc chắn rẻ hơn. Bốn người một căn hộ cũng được. Không cần phải có một phòng ngủ, hai phòng ngủ. Cứ ở chung với nhau, căn hộ nhỏ là được rồi. Ai bận tâm? Căn hộ với hai phòng ngủ, để làm cái quái gì! Quý vị thậm chí chẳng bước chân vào phòng kia. Để đủ thứ đồ vớ vẩn trong đó, rồi một ngàn năm không thèm nhìn tới. Chỉ vì có nhiều đồ, rồi nghĩ mình cần thêm phòng nữa, mà chẳng bao giờ dùng! Tất cả mấy đồ để trong đó – tôi bảo đảm – lựa ra, quý vị sẽ cảm thấy không có gì mình thật sự cần! Chỉ vì mình có nó, nên muốn cất giữ thôi.
Tối hôm qua, tôi đã kể câu chuyện nực cười về lều của tôi. Quý vị có thể nghe về điều đó. Tôi đã nói với nhóm làm việc, nên cuốn băng đó, hôm nay có thể cho họ xem, hoặc sáng mai cũng được. Chỉ băng thâu âm, họ chỉ nghe, không có hình, chỉ có tiếng nói. Để quý vị biết tôi nói về điều gì. Có lẽ quý vị cũng có thể thông dịch. Không quan trọng. Thật sự không nhiều. Vậy thì dùng hệ thống thông dịch cũng được. (Dạ đúng.) Không có gì chính trị cả, có không? Thực sự không có gì. Chỉ cho vui thôi, không sao cả.
Quý vị sẽ thấy tới cuối năm mình tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Giả sử quý vị có một căn hộ trả 400 một tháng, nhưng bốn người ở trong đó, thì quý vị chỉ trả 100 thôi. Vậy mỗi tháng được bao nhiêu? Ba trăm Âu kim! Số tiền đó làm việc ít nhất cũng phải là một tuần. Tôi muốn nói tiền mặt đó. Chưa nói tới chuyện thuế này nọ cộng lại. Tiền ròng. Quý vị phải làm việc một tuần, hoặc ít nhất vài ngày mới có được. Vài ngày này, quý vị có thể về hưu sớm hơn. Rồi cuối năm, coi để dành được bao nhiêu? Ít nhất là 4.000, phải không? Hay là 3.000. Ba ngàn hả? (Dạ 3.600.) Ba ngàn sáu trăm.
Thêm nữa, tiền điện ít hơn. Vì tất cả quý vị dùng cùng bóng đèn, nấu ăn chung. Thức ăn, khi mình nấu chung, nó rẻ hơn. Ăn chung cũng vui hơn nữa. Tại sao phải về nhà ăn một mình trong góc tối cạnh bồn rửa bát? Như mấy người độc thân. Đồng thời cũng giúp nhau việc nhà, đủ thứ. Quý vị sẽ thấy ngay cả tiền xăng cũng bớt. Cái gì cũng bớt. Và giúp nhau sửa nhà này nọ; không cần phải gọi người tới. Cái gì cũng bớt. Và thiền nhiều hơn vì có nhau, khuyến khích lẫn nhau. Nếu người này ngồi, người kia cũng muốn ngồi. Và mấy người khác cũng muốn gia nhập, rồi bốn người, bốn vị thần ngồi đó với nhau. Mọi thứ sẽ tốt hơn.
Cố gắng tiết kiệm như vậy nha. Khỏi cần riêng tư. Cần chỗ riêng để làm gì? Quý vị đang làm gì mà tôi không được nhìn? Ngoại trừ đi vệ sinh, nhé! Có gì riêng tư hơn về đời quý vị, nhất là mấy người độc thân? Quý vị có chuyện gì riêng tư đâu? Mấy chuyện bí mật, để làm chi? Thật sự không có. Cho nên nếu cảm thấy có thể hy sinh một chút riêng tư cá nhân, thì sẽ được 300 đô la mỗi tháng. Thấy được không? Hãy nghĩ đi. Ba trăm Âu kim là 300 Âu kim. Trong túi mình. Tiền ròng, không thuế. Rồi quý vị có thể làm những gì mình muốn, không ai nói gì cả. Trời ơi, 300 Âu kim! Đổ mồ hôi nhiều lắm mới được, đúng không? (Dạ đúng.) Gửi vào ngân hàng, nó sẽ tăng lên rất nhanh, rồi quý vị sẽ trở nên giàu có vào cuối đời. Ờ, thật đó! Quý vị sẽ được 30 ngàn, 50 ngàn Âu kim để dành, vào lúc về hưu! Hãy nghĩ đi.
Một năm, thí dụ được 3.000. Mười năm, 30.000! Hai mươi năm, 60.000! Hiện giờ quý vị có như vậy trong tài khoản không? Không! Hiểu ý tôi nói không? Để tiền đó qua một bên. Quên nó đi! Bỏ nó vào tiền gửi cố định, nó sẽ tăng nhiều hơn 30.000 vào lúc cuối đời. Nếu quý vị để 30.000… Không phải để cùng một lúc, dù vậy, mỗi năm, mỗi năm, nó sẽ tăng thêm, rồi quý vị sẽ được ít nhất 50.000 từ 30.000 đó qua lợi tức. Hoặc là quý vị đầu tư vào gì đó. Hãy nghĩ đi nha.
Bây giờ tôi tiết kiệm cho quý vị nhiều tiền lắm rồi, như là, không hút thuốc, không ăn thịt… Để dành được nhiều lắm, nhờ vậy mà quý vị được đi nghỉ mát thường xuyên như vầy. Có được kỳ nghỉ mát như vầy thật là tuyệt vời. Bởi vì nhìn này, nếu trời mưa, du khách không làm gì được – ngồi trong phòng và chờ. Nhưng quý vị không phải làm vậy! Nếu trời nắng, thích ra biển thì ra. Nếu trời mưa thì thiền. Luôn luôn có lợi. Không bao giờ lo mưa hay không mưa. Khi trời mưa quý vị có thấy khổ không? (Dạ không.) Có làm hỏng kỳ nghỉ mát không? Không! Thậm chí còn thấy khỏe hơn! Mát hơn! Mát mẻ hơn, ngồi thiền tốt hơn. (Dạ.) Ờ. (Làm chúng ta dễ chịu.) Bình tâm. Đúng! (Trong lúc thiền, nghe Âm Thanh (Thiên Đàng Nội tại) thật dễ chịu.) Quý vị nghe Âm Thanh (Thiên Đàng Nội tại!) Và cảm thấy dễ chịu. Thấy không? Chúng ta luôn được lợi!
Từ khi quý vị vào gia đình Quán Âm, quý vị luôn luôn được lợi. Không tốn tiền cho thuốc lá. Bởi vì họ nói chỉ 3 Âu kim một gói thôi, nhưng mười gói là 30 Âu kim rồi. Một trăm gói, 300 Âu kim. Một ngàn gói, 3.000 Âu kim! Và họ hút hoài! Rồi họ than là không có tiền cho cái này, không có tiền cho cái kia, nhà bị hư, không thể sửa chữa. Thì ngưng hút thuốc đi! Hay là ngưng đủ loại rượu. Rượu và thuốc lá cũng đắt lắm! Quý vị trả nhiều tiền mồ hôi nước mắt của mình để hạ độc chính mình. Không phải kỳ cục sao? (Dạ phải.) Cho nên, bảo rồi, tôi đã tiết kiệm cho quý vị rất nhiều tiền, nhưng tôi không có đòi tiền lời.
Quý vị phải vui mới đúng. Bây giờ là lúc quý vị nghĩ xem mình tiết kiệm được gì nữa. Mặc quần áo giản dị. Chỉ mua… (Đồ cũ.) Không mua đồ cũ! Không cần! Không cần tới mức đó! Mỗi mùa, họ có bán quần áo hạ giá. Hạ có khi tới 75%! Mình chỉ mua vài ba bộ là đủ! Chỉ mua những gì cần thôi, không phải những đồ mình muốn. Những gì cần thôi, vậy là đủ. Tôi vẫn còn phải lo nhiều công việc, nên còn phải thiết kế cái này cái kia. Nhưng thật ra, không cần – nếu tôi sống một mình thì thậm chí chẳng cần làm gì hết. Lúc nào cũng có gì đó cho mình sống. Hoặc quý vị bán thứ gì đó đơn giản, làm việc sáu tháng, nghỉ sáu tháng để thiền. Hoặc sống với nhau cho rẻ.