Ờ, gì vậy? Cô người Sri Lanka kia. (Thưa Sư Phụ, nói về thương yêu và tử tế, điều mà con nhận thấy trong lần bế quan này là có gì đó tuyệt vời đã thay đổi giữa các đệ tử chúng con, giữa anh chị em đồng tu.) Ờ. (Họ vô cùng tử tế, trong tâm họ vô cùng hoan hỷ,) Đúng, đúng. (và chúng con cảm nhận được từ trường đó. Hôm qua ở trong phòng, chúng con cũng nói về điều đó. Nhiều điều đã cải biến. Chúng con vô cùng vui sướng.) Ờ, tôi biết. Lần này nhẹ nhàng hơn, và mọi người cảm thấy… (Dạ khác lắm ạ.) đỡ nặng nề. (Dạ. Dạ.) Bởi vì tất cả Cổng Thiên Đàng ở đây đã mở ra hết. Trước đây quý vị không có đủ công đức để mở. Bây giờ thì mở hết rồi. Dù quý vị có ngồi ngay chỗ Cổng Thiên Đàng, nhưng nếu quý vị không đủ khai ngộ, thì cổng sẽ không mở ra cho cá nhân quý vị. Cho nên bây giờ, có vẻ như người nào cũng vui tại vì rất nhiều Lực Lượng từ Cõi Tận Cùng Vũ Trụ đã xuống đây, được mang xuống đây, và mọi người đều được lợi ích, không ít thì nhiều. (Dạ, thưa Sư Phụ. Lúc thiền chúng con thấy Tình Thương cứ tuôn chảy, cứ gội rửa chúng con.) Ờ. (Cảm ơn Sư Phụ vô vàn) Không có chi. (về mọi điều mà Sư Phụ làm cho chúng con.)
Thấy không? Đó là điều tốt. Cho nên dù có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi cũng luôn vui vẻ. Có thể tôi kể với quý vị chuyện này, chuyện nọ, than vãn một chút, nhưng trong lòng tôi, nó không nghĩa lý gì cả. Nếu người khác được vui thì tôi có thể chịu đau khổ hàng ngàn lần hơn vậy nữa. Thật ra, tôi đã đề nghị làm vậy rồi, để cho cả thế giới có thể hạnh phúc hơn. Nhưng không được chấp nhận. Có lẽ cho quý vị, nhưng dù sao bây giờ họ cũng được lợi ích rồi. Thay vì tôi đau đớn rồi chết, rồi hết chuyện, thì họ để tôi sống.
Mấy năm trước tôi suýt chết, (Dạ.) nhưng tôi sống tiếp. Thay vì chết hàng ngàn lần và chịu khổ mà không được gì, rồi hết chuyện, giống như bao Minh Sư khác; thay vì vậy, tôi đã đi lên, rồi mang Lực Lượng (xuống). Đó là cách tốt hơn để “chết”, cách tốt hơn để giúp thế giới, và Vũ Trụ. Làm được vậy tôi cũng mừng lắm. Nhưng phải chịu khổ mới được vậy, và vì vậy mà tôi phải tiếp tục chịu khổ về mặt tinh thần, nhưng đỡ hơn. Vậy thôi. Nhưng sự đau khổ của tôi là quá nhỏ so với những gì quý vị được hưởng, và so với những gì mà tôi đạt được.
Cho nên, dù tôi có kể cho quý vị nghe mấy chuyện này, quý vị thấy quá kinh hoàng, tại vì quý vị thương tôi quá, không muốn tôi chịu khổ, nhưng đối với tôi nó không là gì cả. (Ôi, nhưng nghe đau lòng lắm ạ.) Dĩ nhiên là đau lòng rồi. Ý tôi là, đâu phải như quý vị véo tôi mà tôi không thấy đau. Nhưng đau thì sao? Rồi sao? Người thường họ cũng trải qua nỗi đau vô cớ, chỉ vì nghiệp của họ, hay là vì thân nhân của họ, hay là vì bất cứ lý do nào, như ma túy, rượu chè, rồi họ khổ. Còn tôi khổ để mọi người vui sướng, thành ra, không khác. Sự đau khổ của mọi người không khác gì nhau. Nhưng kết quả thì khác nhau, và điều đó xứng đáng. Đối với tôi tất cả đều xứng đáng. Cho nên nếu tôi kể những chuyện như vậy thì quý vị hãy quên đi. Nghe cho biết, nhưng đừng lo lắng làm chi.
Tôi có kể với quý vị tôi đã từng bị phẫu thuật nhiều lần, bị thương, bị té cầu thang, té từ trần nhà xuống, đủ thứ này kia, nhưng máu tôi rất tốt, nói quý vị rồi. Bác sĩ đã chứng minh điều đó. Tim tôi cũng tốt. Phổi cũng tốt. Phổi tuy hơi viêm một chút nhưng khỏe mạnh. Tôi bình thường! Vậy quý vị lo mấy chuyện tôi chịu khổ ra sao làm chi? Tất cả chỉ là ảo tưởng, thật vậy. Những người khác chắc chết cả ngàn lần rồi, nếu phải trải qua như tôi. Cho nên tôi rất cừ khôi. Đừng có đụng vô nghe. Đừng có lộn xộn với tôi.
Minh Sư nào cũng chịu khổ. Người thường cũng chịu khổ mà, vậy thì sao, có vấn đề gì đâu? Tôi là may mắn lắm rồi. Bị phẫu thuật rồi bình phục. Bệnh rồi hết. Ngã rồi đứng dậy. Nhiều người không đứng lên được nữa. Nhiều người phẫu thuật mà không thành công. Nhiều người bị bệnh mà không bao giờ bình phục. Tôi rất là may mắn. Cho nên không có gì phải lo, quý vị không nên lo nha. Kể cho quý vị nghe tại cái gì tôi cũng chia sẻ với quý vị – đời tôi, có lẽ quý vị muốn biết. Nếu không muốn biết thì đừng biết. Quên đi. Coi như là xem phim.
Nói thiệt với quý vị, tôi cũng ngạc nhiên, rằng thử máu... Nhưng tôi có nhân chứng nè. Cô này có ở đó, bác sĩ nói tiếng Pháp với cô ấy. Tôi giả bộ không biết, rồi hỏi cô ấy bằng tiếng Anh. Tôi nói kiểu tiếng Pháp bồi đó. Nhưng có khi tôi quên mất, họ mới nói: “Bà nói tiếng Pháp hoàn hảo!” Tôi nói: “Ờ, thỉnh thoảng. Thỉnh thoảng thôi. Không nhiều. Tôi biết chút chút”. Nhưng họ nói: “Giọng Bà chuẩn quá”. Tôi nói: “Chút chút thôi”. Tôi nói: “Bởi vậy mới cần cô ấy thông dịch”, này kia. Nhưng ông bác sĩ đó cũng nói tiếng Anh. Ông ta nói với tôi: “Không có gì xấu hết, bà có thể đọc bản kết quả này”. Bao nhiêu lần họ chích cho tôi, cả mấy thuốc mê này kia, bình thường mấy loại thuốc này lưu lại trong cơ thể hầu như là mãi mãi. Mấy thứ thuốc gây mê đó. Nhiều khi họ còn chích vào người tôi moóc-phin hay gì đó nữa, để làm dịu cơn đau.
Có bác sĩ còn cho tôi, vào những lúc đó, cho tôi vài... Tôi nói: “Tôi không muốn tiêm mấy thuốc đó. Không muốn thuốc [giảm đau]. Tôi thà chịu đau còn hơn. Hay là cho tôi thuốc khác đi”. Như một loại thuốc giảm đau khác. Thì ông ta cho tôi miếng dán moóc-phin hay gì đó. (Ôi trời.) Tôi hỏi: “Cái gì đó? Có chữ gì thấy như là moóc-phin”. Tôi không hiểu ngôn ngữ đó nhiều. Nhưng tôi hỏi: “Đó là từ loại thuốc phiện? Ông ta nói: “Đúng rồi. Nhưng cái này Bà chỉ cần đắp trên da”. Tôi nói: “Cái đó tôi càng không muốn”. Nhiều khi tôi cứ chịu đau thôi, rồi cũng quen đi. Đau quá thì ngất xỉu rồi thiếp đi. Rồi cũng qua được một lúc. Bởi vì nhiều khi dùng cùng thứ thuốc giảm đau nhiều quá, nó cũng làm mình không cử động được. Làm cho mình kiểu như là không còn nhanh nhẹn nữa. Bởi vậy mà bây giờ tôi đi lại vẫn còn cứng nhắc, tại vì trong lúc phẫu thuật hoặc sau khi phẫu thuật, họ cứ chích thuốc cho mình. Thậm chí không hỏi mình nữa. Họ cho vào dây truyền dịch, nhỏ giọt, mình cũng không biết đó là cái gì. Cũng không tỉnh táo để mà hỏi.
Biết bao nhiêu thứ cho vô máu tôi như vậy, trước, sau, và trong khi phẫu thuật? Nếu cái bàn này đầy ắp tới đây, toàn là thuốc, ý nói thuốc tây, dành cho tôi, cái thân thể yếu ớt này mà phải uống quá nhiều, như vầy. Khi tôi về nhà trút hết mấy hộp thuốc lên bàn là tôi phát sợ. Tôi nói: “Phải cho vô thân thể này bao nhiêu đây sao?” Đủ loại khác nhau. Thật đó, cả cái bàn đầy ắp như thế này. Cái bàn này đầy tới tận đây. Tôi nghĩ: “Chụp lại tấm hình”. Nhưng rồi nghĩ lại: “Thôi, không chụp. Không muốn giữ lại cái kỷ niệm không vui đó”. Đủ loại X-quang. Lúc thì X-quang, lúc thì thử nghiệm cái này cái kia. Vậy mà máu vẫn không sao! Không sao có thể là so với người ngoài. Không biết nữa. Họ có con số mà mình có thể đọc coi nó là bao nhiêu, cao, thấp này kia hay là có nguy hiểm gì không. Mà họ không nói gì hết. Họ thử đủ thứ. Họ thử bất cứ gì cô nói với tôi. (Bệnh ho gà.) Ờ! Tôi không biết, đủ loại hết. Tôi nói: “Làm gì thì làm. Thử gì thì thử đi”. Họ lấy rất nhiều máu, và thử nghiệm đủ thứ. Máu tôi thật là tốt. (Hay quá.) Thật sự vậy.
Bác sĩ không giải thích được bệnh ho của tôi. Nhưng dĩ nhiên tôi giải thích được. Đây là chuyện thường tình... Đây là hiện tượng bình thường đối với Minh Sư. Đi cộng tu, đi hội thảo, đi giảng pháp là tôi sẽ bị ho. Nhưng bị như vậy là ít nhất rồi đó, đó là cái còn sót lại từ bên trong, từ sự chịu đựng bên trong. Cho nên ho chỉ là thải ra bên ngoài chút đỉnh, giống như một vài giọt nước tràn ra ly. Nhưng không nhiều. Nhưng nó cứ đau đớn, nên tôi phải đi bác sĩ trước khi bệnh nặng hơn. Tôi lo lỡ mà có chuyện gì, tại vì mỗi lần ho tôi cảm thấy như toàn thân bung ra từng mảnh. Ho dữ dội như vậy đó, đau đớn vô cùng. Nhưng dĩ nhiên, tôi phải tự lo cho mình chứ. Đúng không? (Dạ.) Mọi thứ vào người như vậy, tôi ngạc nhiên sao mà máu mình vẫn hoàn hảo? Nếu không in ra trên giấy trắng mực đen thì tôi không thể tin nổi. Thật vậy. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu.) Ha! Nên kệ xừ mọi thứ! Thành ra mới bảo quý vị đừng có lo. Tôi hoàn toàn bình thường.
Tôi có nhiều chất đạm quá, phải không? (Dạ một chút.) Như vậy có sao không? (Dạ không.) Nếu có quá nhiều thì... Có bác sĩ nào ở đây không? (Con có bằng tiến sĩ về thí nghiệm y khoa.) Ồ! Nếu có quá nhiều chất đạm thì sẽ bị sao? Bị gì? (Dạ cao hơn bình thường bao nhiêu ạ?) (12. Con nghĩ là 12. Tối đa là chín hay gì đó, mà đây là 12.) Không, bảy thôi. (Bảy thôi ạ?) Hai? Đáng lẽ là hai, mà tôi là bảy. Phải không? Không, đó là cái khác. Tôi đi lấy cho cô coi thử nha. (Dạ.) “Sao mà có thể tốt như vậy?” Ở đây chờ. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Ở đây để chứng minh là tôi hoàn hảo.
Đây rồi. (Ồ, Sư Phụ đến rồi.) Tôi tìm được một thứ. (Ồ!!) Ồ!! (Phô mai (thuần chay)!) Tưởng quý vị vỗ tay vì tôi đến chứ. (Dạ.) Lần sau tôi gửi bánh (thuần chay) đến là được rồi. (Chúng con vỗ tay còn nhiều hơn nữa vì Sư Phụ mang phô-mai (thuần chay) đến.) Rồi, đi lấy cái kéo... À, đây rồi. Cắt đi, rồi chia cho họ nhe. Tôi cũng có vài ổ bánh mì (thuần chay). (Ồ.) Tôi biểu cô ấy mang vài chai nước. Chúng tôi có rất ít. Có thể lọc nước rồi mang ra. (Họ có thể lấy một chút.) Ờ, đúng, đúng rồi. Lấy mấy cái ly trước. (Cả bánh mì nữa, phải không Sư Phụ?) Tôi có một ít bánh mì ở đó. Ồ, tôi có một ổ bánh mì (thuần chay) và một thứ. Quý vị chia nhau mỗi người một chút, để đỡ khát một chút, sẽ có thêm. Được chứ? (Cảm ơn Sư Phụ.) Chụp này! (Con có một chút rồi, thưa Sư Phụ.) Quý vị chia nhau nhe. Với cái ly, mọi người chia nhau một chút cho đến khi mình có thêm. Ờ, tốt lắm. Đây là vài miếng phô mai thuần chay mà quốc gia quý vị không có. (Chúng con thích ạ.) (Cái này cho Ngài, thưa Sư Phụ.) Tôi thấy nó trong tủ lạnh. Không, để quý vị ăn. Tôi nhỏ con, đâu ăn bao nhiêu. Tôi thấy nó trong tủ lạnh. Chúng ta thậm chí có thể lọc nước ở đây, (Dạ. Đúng ạ.) để cô không phải chạy hoài. (Dạ.) Nhưng chúng ta có một cái khác giống vậy, nhanh hơn, hay ở đâu đó? Không hả? Chỉ có một cái. Phải không? (Hay là trong nhà kho.) Lại đây, cô Iran. Quý vị cắt bánh mì thành từng miếng nhỏ đi. Cắt phô mai và bánh mì (thuần chay) cùng lúc để họ có thể ăn cả hai cùng một lúc. Không thì họ ăn bánh mì (thuần chay) hoặc chỉ ăn phô mai (thuần chay), thì nó quá mặn.
Ờ, nói tôi nghe. Đây là... cô xem cái này, chất đạm, thấy không? (Đó là phản-ứng-C.) Nghĩa là gì? (Dạ có liên quan đến viêm tấy.) Ồ. (Nó nói cái đó ở ngực…) Một ít ở trong phổi. (...nó có thể là chứng viêm. Liên quan đến viêm.) Ồ, vậy thôi à. Không nhiều chứ hả? (Dạ không nhiều.) Bình thường chứ? (Dạ.) Được rồi. Cảm ơn nha. Cô kia không biết. Cô ấy tưởng đạm tức là ăn nhiều đạm quá. (Dạ không. Đạm phản-ứng-C.) (Dạ đó là đạm liên quan đến viêm.) Vậy bình thường, phải không? Ờ. Hiểu. Cảm ơn cô. Không sao ha? Cái này không có gì. Phải không? Không sao hết hả? (Sư Phụ… có vẻ ổn hết.) Có nước ở đây nữa, cho người nào chưa có. Lọc sẵn từ nhà bếp của tôi đó. Tất cả không sao, phải không? (Dạ không sao.) Nếu không, thì họ đã gạch dưới rồi, phải không? Đưa cho họ và sau khi họ uống xong, cô đi lấy thêm nước. (Chị chuyền đi vòng quanh.) (Dạ, cảm ơn chị.)
(Con xin nói một điều.) Nói đi. (Con không nghĩ… Con không phải là bác sĩ, nhưng từ kinh nghiệm của con. Con không nghĩ có lẽ vì Ngài ăn quá nhiều chất đạm. Mà...) Không, không, cô ấy nói với tôi rồi, đó không phải là đạm. Bởi vì cô ấy (thị giả) nói với tôi rằng có vẻ như tôi đã ăn quá nhiều chất đạm. (Dạ không, không, không.) Được rồi, vậy anh nói tôi nghe. (Dạ không.) Tôi hỏi anh tại sao. (Tất cả đều trông bình thường. Bình thường thôi ạ.) Bình thường, cái này cũng bình thường. Miễn là bình thường, thì tốt rồi. (Có lẽ mấy thứ bình thường?) Không. Chỉ viêm thôi. (Hê-mô-glô-bin.) Nhiều quá hả? (Hê-mô-glô-bin là...) Bạch huyết cầu hay là gì? (Gần mức giới hạn, mức thấp. Khoảng...) Mức cao. (Sư Phụ bình thường nhưng mà...) Nhưng hơi cao hả? Vẫn không sao, phải không? (Bình thường là...) 12. (Dạ 12 đến 17.) Vậy là tôi 12. (Gần mức dưới.) Gần mức dưới. Tốt hay không tốt? (Dạ tốt.) Thấp tốt hơn hay cao thì tốt hơn? Ở giữa tốt hơn, phải không? (Dạ ở giữa.) Ừ. (Ở tuổi Sư Phụ...) Ồ, “tuổi Sư Phụ...” Cảm ơn nhiều nha! Tuổi nào? (Dạ 14 thì tốt.) Tuổi nào? (14 là tốt. Không, 14 là tốt.) Không cho cô cái này! Rồi, cảm ơn. Nói giỡn thôi. (14 là tốt.)
Vậy hả? (Sư Phụ là Minh Sư, là Thượng Đế mà. Tất cả không sao hết.) Tất cả là sao, dù không bình thường cũng nói “là bình thường” hả? (May là Sư Phụ là Thượng Đế.) “Là Thượng Đế” nghĩa là sao? Có liên quan gì tới máu tôi đâu. (Còn cái này là gì?) “Là Thượng Đế nên bình thường”, nghĩa là sao? Cô nói vậy là sao? Thật sự cô muốn nói gì? (Con muốn nói...) Ờ, thì tôi là Thượng Đế, vậy nếu máu tôi xấu cũng không sao. Phải vậy không? (Sư Phụ lo liệu được hết.) Ồ! (Sư Phụ ở khắp mọi nơi, mọi lúc, mạnh khỏe, đầy lực lượng!) Cảm ơn cô! Ờ, tôi muốn nghe vậy đó. Nhưng mà đừng nói gì về tuổi tác nghe chưa. Đừng cho cô ấy miếng phô mai (thuần chay) nào hết. Rồi, cô về chỗ ngồi đi. Cho cô ấy một miếng phô mai (thuần chay). Đây. Này, này. (Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Thử miếng phô mai phương Tây, (Cảm ơn Sư Phụ.) phô mai thuần chay đó. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) (Ngon lắm ạ.)
Photo Caption: Khi Vị Thần Mây Muốn Vẽ Hình Người-Thân-Chó Và Cây Gậy.