Thôi được! Bây giờ đọc truyện cười. Đây là một số truyện cười Âu Lạc (Việt Nam), nha. Rồi, có một vị Minh Sư, được gọi là Minh Sư. Tôi không biết, có thể là Vô Thượng Sư cũng không chừng. Ông này rất là đức hạnh, được cho là vậy, và rất trong sạch, thanh bạch, như là mình không được cúng dường gì cho vị Minh Sư đó, thí dụ vậy, nếu không thì sẽ bị tịch thu thẻ Tâm Ấn! Rồi, vị Minh Sư này có vợ con này nọ, và Ngài rất nổi tiếng là thanh bạch và không thể mua chuộc, rất là thanh bạch. Rồi một ngày nọ, có vài chính trị gia đến nhà.
Thôi được! Bây giờ đọc truyện cười. Đây là một số truyện cười Âu Lạc (Việt Nam), nha. Nhiều khi tôi phải đọc mấy truyện này và sửa lại, đặng thích hợp với sở thích quý vị và thích hợp với hoàn cảnh. Rồi, có một vị Minh Sư, được gọi là Minh Sư. Tôi không biết, có thể là Vô Thượng Sư cũng không chừng. Ông này rất là đức hạnh, được cho là vậy, và rất trong sạch, thanh bạch, như là mình không được cúng dường gì cho vị Minh Sư đó, thí dụ vậy, nếu không thì sẽ bị tịch thu thẻ Tâm Ấn! Quý vị biết điều đó hay không? (Dạ biết.) Biết hay không? (Dạ biết.) Ồ, vậy mới phải chớ! Bộ quý vị vẫn còn nhập định hả? Vậy thì tôi ngưng. (Dạ không.) Ngưng hay không? (Dạ không.) Ờ, hy vọng quý vị dùng miệng lúc cần, và dùng tai khi cần.
Rồi, có một vị Minh Sư như vậy đó. Ngài có vợ và con cái này kia nữa, một cuộc sống rất bình thường. Nhiều vị Minh Sư có vợ, có con. Quý vị biết không? Không biết hả? (Dạ biết.) À, tôi phải nói cho quý vị biết, tôi không có chồng mà rất đông “con cái”. Chỉ khác có vậy thôi. Rồi, vị Minh Sư này có vợ con này nọ, và Ngài rất nổi tiếng là thanh bạch và không thể mua chuộc, rất là thanh bạch. Rồi một ngày nọ, có vài chính trị gia đến nhà. Cái gì đó? Lo liệu giùm cái này nha? Cái gì đây? Đi nhìn xem rồi mang nó đi, người nào đó. Không, ở dưới đó kìa. Mái che hả? (Dạ.) Mái che kiểu gì vậy? Ừ, được, được rồi. Bây giờ tôi bịt tai lại. Một ngày… Chao ôi! Tôi thích vậy. Không biết anh ta có làm được hay không, nhưng trông thấy tốt. Được rồi. Bây giờ mình quay lại với vị Minh Sư.
Một ngày kia, có vài chính trị gia… biết không, như ở nhiều quốc gia, họ có nền dân chủ, và trong nước dân chủ đó, người dân có quyền bầu cho những ai mà họ thích đặng cai quản nước của họ, hoặc quận huyện hay tiểu bang của họ. Nên, ở tiểu bang của Ngài cũng có người đứng ra tự quảng cáo mình để làm chức thống đốc trong tiểu bang đó. Cho nên một số chính trị gia đến nhà vị được gọi là Minh Sư này và cố gắng thuyết phục vị Minh Sư biểu đệ tử của Ngài bầu cho họ, tại vì nhiều vị được gọi là Thầy hay Minh Sư, thì có rất nhiều người theo, và điều đó sẽ tạo nên khác biệt lớn. Biết không, một phiếu thôi cũng tạo khác biệt rồi. Quý vị biết điều đó không? (Dạ biết.) Có thật hay không? (Dạ thật.) Tôi nghe như vậy đó. Không chắc lắm, nhưng chắc hẳn là thật. Thành ra, họ tới và ráng nài nỉ vị Minh Sư, những đệ tử này nọ. Nhưng để nói với vị Thầy…
Nhưng họ biết người được gọi là Minh Sư này, biết không, vị được gọi là Vô Thượng Sư này ha! Họ thấy có nhiều “Vô Thượng Sư” xung quanh, nên không biết là người nào nữa. Không phải người ở Tây Hồ. Họ biết không thể nói chuyện hối lộ và nhận đồ với vị Minh Sư, nên họ thử nói với bà vợ. Thường thì có tác dụng! Quý vị biết rõ điều này ha. Mấy bà vợ thường hay sắp xếp nhiều cuộc tiếp đón những vị quan lớn hay là những nhân vật quyền uy. Thành ra họ tới nói với người vợ rằng: “Ồ, xin phu nhân giúp chúng tôi! Hãy nói với chồng bà một tiếng. Hãy nói Ngài giúp chúng tôi một chút việc rồi sau này bà muốn gì, chúng tôi sẽ lo hết”. Cảm ơn Thượng Đế. Tôi không thể giả bộ rằng tôi tập trung 100% trong khi có tiếng lạch cạch đằng sau tôi. Thỉnh thoảng thì có thể, nhưng không phải lúc đang kể chuyện cười. Bây giờ truyện cười này hết vui rồi, vì cứ bị cắt ngang như vậy! Mình nói tới đâu rồi!? Trời ơi! Được không? Còn vui chứ? (Dạ còn.) Được rồi.
Thành ra những người phụ tá của ông thống đốc tương lai này mới tới để dụ dỗ bà vợ nhận đồ cho vị Minh Sư, đặng vị Minh Sư đó biểu mấy người được gọi là đệ tử làm gì đó cho họ. Rồi người vợ mới nói: “Chuyện này khó lắm. Mấy ông biết phu quân tôi rồi. Ông ấy là một vị Thầy rất trong sạch và thanh bạch. Ông không nhận đâu. Tôi không dám nói đâu. Làm sao tôi nói đây? Ông ấy sẽ la rầy tôi. Nhiều người đã bị tịch thu thẻ Tâm Ấn vì họ đã biếu Ông ấy sô-cô-la. Chỉ một thanh sô-cô-la thôi, mà bị mất thẻ. Làm sao tôi nói với Ông ấy điều gì?” Mấy người kia mới nói: “Chà, thưa phu nhân, bà làm được mà! Bà hãy thử đi. Chỉ cần nói cho chúng tôi biết vị Thầy cần cái gì, chúng tôi sẽ làm ngay. Hãy thử đi, ít nhất cũng thử coi. Nếu không thành công, chúng tôi không trách bà đâu… hãy thử đi!”
Bà vợ của vị Thầy có lẽ cũng bị ảnh hưởng từ chồng, nên cũng rất từ bi do bản tính, hay bởi giáo lý. Cho nên bà nói: “Thôi được, tôi sẽ thử. Bây giờ tôi nói cho mấy ông biết một điều mà có lẽ sẽ thành công. Chồng tôi, tức là vị Thầy, tuổi Tý (chuột)”. Tính theo tử vi của người Trung Hoa thì Ông tuổi Tý. “Cho nên bây giờ quý vị về nhà làm một con chuột bằng vàng để tuần tới làm quà sinh nhật tặng Ông, rồi tôi sẽ cố gắng hết sức để nói”. Rồi mấy người này mừng rỡ, nói: “Ồ, dạ, dạ được! Cảm ơn phu nhân. Đi làm lẹ thôi!” Họ về nhà và đến tiệm trang sức làm một con chuột bằng vàng, giống y hệt như con chuột, nhưng bằng vàng, vàng khối. Như lời bà vợ đã dặn; phải là vàng khối. Ờ, không phải đồ mạ vàng hay cái gì tương tự. “Chúng tôi không nhận đồ giả; chúng tôi dạy sự thật [chân lý] mà”.
Rồi tuần sau đó, mấy người này đem con chuột bằng vàng đến cho bà vợ để tặng ông Thầy, đặng bà vợ thử đưa cho ông Thầy. Thấy vậy, ông Thầy hỏi: “Cái này từ đâu ra vậy? Sao bà có tiền làm cái này?” Rồi bà vợ phải thú nhận, nói: “Chao ôi. Có mấy người này nè, họ vô cùng thành tâm. Họ hết lòng dâng hiến nên tôi không từ chối họ được. Thành ra tôi nói tuần này là sinh nhật của Ông, và tính theo tử vi người Tàu, thì Ông tuổi Tý. Thành ra tôi bảo họ làm con chuột bằng vàng để tặng Ông. Xin Ông hãy nhận”. Rồi vị Thầy này rất là bực bội và giận dữ, Ổng la lên, nói: “À! Sau bao nhiêu năm tôi dạy bà, mà bà không có chút trí huệ nào hết. Tại sao bà lại nói với họ là tôi tuổi Tý? Lẽ ra bà phải nói với họ là tôi tuổi Sửu chứ”. Quý vị thích truyện này hả? (Dạ thích.) Ờ, thành ra chúng ta có nhiều dạng thầy và người tu hành. Cho nên muốn chọn dạng nào thì chọn, Tý hay Sửu!
Rồi, có một truyện nữa. Còn thích không? (Dạ còn.) Ờ, nhìn mặt quý vị lạnh quá, tôi không biết. Quý vị có thật sự ở đây không? (Dạ có.) Có ở bên tôi không? (Dạ có.) Được! Giờ trông tốt hơn rồi. Lúc nãy, “có”, “không”. Quý vị ăn trưa rồi chứ? (Dạ rồi.) Ồ, phải! Bây giờ nghe giống như là ăn rồi. Trước đó tưởng người ta cắt phần ăn của quý vị hay gì đó chứ. Giờ có truyện này rất lạ đối với quý vị, tại vì quý vị là người ăn thuần chay, nhưng không sao. Mình hãy bước vào thế giới khác coi nó như thế nào. Cái thế giới không [thuần chay] đó.
Có một học giả, ông ta có học thức rất cao, và là người rất trong sạch và rất tốt. Nhưng xung quanh ông toàn là những quan liêu tham ô, xấu xa ở trong chính quyền, điều đó làm ông cảm thấy rất bực bội. Thành ra một ngày nọ, ông thử làm gì đó, bởi vì ông là một học giả, rất nổi tiếng là liêm chính và rất thông minh. Thành ra rất nhiều chính trị gia đến nhà ông để thăm hỏi, mặc dù nhà ông thật sự rất nhỏ bé, túp lều tranh, giống như chúng ta vậy, cũng như vầy. Hoặc có lẽ giống như nhà tôi – chẳng có gì bên trong hết. À, bây giờ thì có rồi, sau khi tôi “la hét” suốt buổi sáng. Tôi không thể tìm được vớ và đồ đạc này kia. Bây giờ thì có đồ rồi, tôi tự đem đồ mình tới.
Rồi, họ thường tới lui nhà ông để được lây tiếng thơm của ông, đặng cho người ta nghĩ rằng họ không xấu lắm và họ có bạn tốt. Mọi người coi ông như bạn. Biết không, nhất là các chính trị gia đó. Họ nói: “Ồ, tôi có người bạn như vầy, như vầy”, bởi vì nếu làm như vậy, họ nghĩ sự trong sạch của họ sẽ được tăng thêm, thanh danh của họ được tăng lên. Rồi người ta sẽ bầu thêm phiếu cho họ và lý do là vậy.
Thành ra nếu có người đến khen quý vị rằng quý vị tốt này nọ, thì phải cẩn thận nha. Nhiều khi chưa chắc là mình thật sự tốt, đừng có tin há. Phải kiểm lại nhật ký tu hành của mình. Khi có người nào đến khen quý vị tốt, trong sạch và thanh bạch thì hãy coi lại nhật ký tu hành liền há? Phải coi lại hai lần, và nếu không thấy gì, thì coi lại lần nữa, nha? Phải đeo mắt kính lên, hay dùng kính lúp gì đó, đặng ráng giữ cho mình cân bằng, được kiểm soát nha.
Photo Caption: Xuân Của Linh Hồn Bất Tận. Hãy Tìm Mùa Xuân Đó Của Mình!