Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Chúng Ta Sống Trong Thế Giới Này Vì Thế Giới, Phần 4/6

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Ban đêm, tôi phải ở đó trông chừng họ, để lỡ chuyện gì xảy ra vào ban đêm. Họ cũng như trẻ em vậy; không thể để họ một mình được. Ngay cả ban ngày, cũng không để họ một mình; luôn có người ở đó. Coi nước uống có sạch hay không sạch, thay nước, cho ăn (thuần chay) đúng giờ, cho họ đồ ăn vặt. Lau chuồng chim, dọn phóng uế của họ này nọ. (Con làm được ạ.) Làm được hả? Được rồi, tôi sẽ nghĩ xem. (Ồ, dạ! Dạ.)

Thấy không, lý do tôi không có đội ngũ nào là vì tất cả đội của tôi đang làm việc cho Truyền Hình [Vô Thượng Sư] hoặc làm mọi thứ khác để hỗ trợ tất cả việc này. Cho nên đi đâu tôi cũng chỉ đi một mình. Thậm chí không có người nào sắp xếp bất cứ gì cho tôi. Một mình tôi làm hết. Không ai lấy hành lý hay là (Chúng con làm được.) mang trà cho tôi này nọ. Công việc tốt, há? (Nhưng ban đêm, khi Sư Phụ nói người nào đó không thể… Ít nhất trông chừng công việc, để Sư Phụ làm việc khác, rồi cho Sư Phụ biết khi nào có tin gì đó, hay giúp việc gì đó.) Ờ, cái đó tôi cũng có khoảng ba, bốn người này ở nhà. Nhưng dĩ nhiên là quý vị cũng giúp được. Nhưng tôi không muốn quý vị bỏ gia đình, con cái và… ồ, đứa trẻ 25 tuổi.

(Sư Phụ, chúng con có thể sống gần Ngài.) Sống gần? Làm sao? Người ta đâu có nhà cho mướn gần đó. (Dạ có lẽ cắm lều?) Lều? (Hay có lẽ chúng con nên đi LA [Los Angeles] sáu tháng. Chúng con có thể xin thị thực 6 tháng để giúp ở đó. [tại Truyền Hình Vô Thượng Sư.] Dù sao, Sư Phụ xem coi) Thì quý vị cứ đi. (nơi nào thích hợp nhất cho chúng con.) Vậy tại sao quý vị không… Nếu quý vị muốn đi LA, không cần phải hỏi tôi. (Con muốn ở bên Sư Phụ.) Không, ý tôi nói là bất cứ gì tốt. Hầu hết, như người nấu ăn cho tôi mấy năm nay – bây giờ họ đi nấu ăn cho nhà hàng (thuần chay), để người khác thưởng thức và chuyển sang thuần chay. Cho nên bây giờ tôi ăn mấy đồ dở, hoặc tự nấu cho mình. Thư ký của tôi phải làm việc khác, và người khác nữa phải làm việc khác, bởi vì bây giờ chúng ta ngày càng có nhiều việc.

Cái gì? (Vợ con là đồng tu, người Đài Loan [Formosa], vợ con nấu ăn ngon lắm.) Cô ấy đâu rồi? (Dạ có lẽ dưới lầu, đang đổ rác.) Vậy hả? Ờ. Cô ấy là người Đài Loan (Formosa)? (Vợ con là người Đài Loan [Formosa], dạ. Chúng con sống ở miền nam nước Pháp.) Bây giờ cô ấy là người Pháp hả? Français? (Dạ không, cô ấy chưa…) Vậy làm sao? (Vợ con có giấy tờ ở Pháp.) Ồ, tôi hiểu. Ờ, được rồi. Tôi sẽ nghĩ về… (Và con phiên dịch cho Truyền Hình [Vô Thượng Sư] và bản tin.) Hiểu. Vậy làm sao anh bỏ nhà cửa và con cái này nọ? (Chúng con sắp sửa mua căn nhà, nhưng nếu bây giờ Sư Phụ bằng lòng, thì có một giải pháp.) Không nhà! (Chúng con lo liệu được!)

Ừ, sống với nhau cũng tốt, nhưng nhà tôi nhỏ lắm. Ý nói, nó lớn, nhưng đầy người-thân-chó và -chim rồi. (Dạ không sao.) (Không thành vấn đề. Chúng con có thể ở.) Không thành vấn đề? Quý vị sẽ sống ở đâu? Trong lều? (Dạ.) Chính tôi cũng sống trong lều, và trong nhà kho nhỏ ngoài vườn. Tôi có nói rồi – 2 (thước) vuông. Tôi sống ở đó, nói thiệt. Tới tối, tôi đi vào… Cả ngày lẫn đêm, lo cho (người-thân-)chó, bất cứ lúc nào, và (người-thân-)chim. Ban đêm, tôi phải ở đó trông chừng họ, để lỡ chuyện gì xảy ra vào ban đêm. Nếu tôi không ở đó, thì ban đêm có một người thay phiên tới đó ngủ hoặc thiền, chỉ để trông chừng họ. Vì nhiều (người-thân-)chó, nhiều (người-thân-)chim lắm, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không có chuyện gì xảy ra, nhưng sao mình biết được? Nếu ban đêm họ đau ốm hay sao đó, nên lúc nào cũng có người túc trực.

Họ cũng như trẻ em vậy; không thể để họ một mình được. Ngay cả ban ngày, cũng không để họ một mình; luôn có người ở đó. Hoặc tôi, hoặc có người nào đó nấu ăn, hoặc có người luôn luôn ở đó. Chúng tôi lo cho họ suốt ngày bởi vì còn phải đưa họ ra ngoài, bốn, năm lần một ngày. Phải lau rửa cho (người-thân-)chim, lồng chim, và cho nước sạch hoài hoài. Coi nước uống có sạch hay không sạch, thay nước, cho ăn (thuần chay) đúng giờ, cho họ đồ ăn vặt. Lau chuồng chim, dọn phóng uế của họ này nọ. (Con làm được ạ.) Làm được hả? Được rồi, tôi sẽ nghĩ xem. (Ồ, dạ! Dạ.) Tôi phải về nhà xem xét lại ai là ai bởi vì bây giờ nhiều người quá; tôi không biết. Không đơn giản vậy đâu… Và mấy quý vị… Bây giờ quý vị về nhà chưa? (Dạ chưa.) (Dạ.) Tôi có thời gian không? (Dạ buổi chiều.) Được. Tôi có thời giờ không? (Dạ có.) (Chúng con về lúc 5 giờ chiều nay.) Được. Tôi có thời giờ cho tất cả quý vị không? (Dạ, chúng con đợi.) Được rồi.

Ôi Trời ơi! Vậy thì chúng ta ở khách sạn cho rồi, vì ở đâu cũng không có đủ phòng như vầy. Trời ơi! Chỉ có khách sạn mới chứa nổi nhiều người như vậy. Nhà tôi đâu có chỗ. Tôi có một cái nhà lớn, và một cái nhà canh gác. Nhà canh gác thì có bốn phòng, bây giờ có người ở trong đó rồi – mỗi người một phòng. Tôi đã hứa với họ: “Lần sau, sẽ được phòng riêng”. Bởi vì trước đó, họ sống trong nhà xe hay nhà kho gì đó. Nên bây giờ họ được phòng riêng, họ vui rồi. Nếu quý vị đến, chắc họ sẽ ghét quý vị đó. (Chúng con có thể ở lều.) Lều? Ban đêm lạnh mà, phải không? (Dạ, không thành vấn đề.) Mùa đông, lạnh! (Mùa đông?) Ờ, mùa đông, có thể lạnh. Nhưng dù sao, ở đó không lạnh lắm. (Không thường xuyên.) Ờ, 2 độ hay 0 độ (C). Được hả? Dùng túi ngủ, mền lớn, dày. (Dạ, con thì không thành vấn đề.) (Con có thể ngủ với mấy [người-thân-]chó.) Vậy sao? Mỗi người ôm một (người-thân-)chó thì ấm! Tôi nghĩ họ sẽ không thích quý vị đâu. Quý vị hôi mùi thiền.

Ôi chao ơi! Làm sao lo mấy chuyện này đây? Quý vị có chắc không? Cô đang làm gì ở đó? Học xong cái bằng chưa? (Dạ rồi. Con học xong hồi tháng 12.) Vậy, bây giờ cô làm nghề gì? “Doctor Who”? [“Bác sĩ Vô danh”?] (Dạ, con là bác sĩ miễn dịch học – miễn dịch phân tử.) Vậy bây giờ không đi làm sao, bác sĩ? (Thưa, lúc này con đang trong thời gian chuyển tiếp, đang tìm việc mới.) Hiểu. (Và con có để dành một số tiền từ chỗ cũ.) Có cái gì, cưng? Bán chỗ ở của cô hả? (Thưa không, con vừa mới mướn một căn hộ, và vẫn còn tiền từ công việc cũ mà con làm hồi trước.) Hiểu rồi.

Ồ… Ôi thôi! Chà. Từ đâu? Làm sao? Chắc tôi phải mua một khách sạn nữa! Chúa ơi! Như một ngọn núi! (Xin Sư Phụ suy xét.) Nhưng cảm ơn tình thương của quý vị. (Cảm ơn Sư Phụ.) Nói thiệt với quý vị, chắc tôi không cần nhiều người giúp như vầy đâu. Nhưng cảm ơn quý vị. Nếu quý vị đến, chắc nó sẽ thành như trung tâm vô gia cư. Hoặc tôi phải mua một khách sạn nữa. Ngay cả khách sạn này cũng không chứa hết được những người này nếu quý vị muốn mỗi người một phòng, hoặc ngay cả mỗi phòng hai, ba người cũng sẽ khó khăn. Ngoài ra, thị thực của quý vị – sao quý vị có được? (Thưa Sư Phụ, con có hộ chiếu của Ý.) Hộ chiếu của Ý, làm sao? (Lúc nào con cũng có hộ chiếu đó.) Ồ, tôi tưởng cô có hộ chiếu Nam Phi chứ. (Con có hộ chiếu Nam Phi và Ý.) Ồ, tuyệt vời! Cô thật là thông minh.

(Thưa Sư Phụ… Con tự do. Con có thể bán tất cả, rồi không còn nợ nần gì hết. Và gia đình con không cần con; họ thậm chí còn không muốn con ở gần.) Được rồi. Còn bạn trai cô thì sao… (Dạ quên bạn trai luôn.) Lãng mạn quá chừng! Tội anh chàng, nếu nghe được! (Thưa Sư Phụ, Ngài là Tình Thương tốt nhất.) Tôi biết, (Mối tình đầu của con luôn là Sư Phụ.) nhưng cô sẽ làm gì đây? (Con không cần anh ấy.) Chỉ đeo theo và ăn thôi hay sao? (Dạ không, con muốn làm việc với Ngài.) Làm việc gì, cưng? (Con lái xe giỏi. Con là tài xế rất giỏi, con không bị lạc đường.) Không cần chỉ đường? Không bị lạc… Tốt. (Con không bị lạc.) Ôi Trời ơi. (Và con biết nấu ăn, cũng biết dọn dẹp nữa ạ.) Ờ, tôi biết. Chúng ta đâu cần tất cả những người này nấu ăn, dọn dẹp.

Chà! Quý vị dễ thương quá. Tôi không ngại, muốn chứa hết tất cả quý vị, thành thật mà nói. Tôi không ngại. Nếu quý vị không có gì làm, thì cứ ở lại thiền. Tôi chỉ cần mỗi ngày 10 đô la (cho thức ăn của quý vị thôi)! Nếu quý vị không có tiền thì đừng nói tới chuyện đó! Không, không sao đâu. Về tài chính, không có vấn đề gì. Thật ra, nếu quý vị ở nhà tôi, và nếu có đủ tiền để dành, thì không tốn bao nhiêu. Có lẽ tổng cộng 5 Âu kim là ăn uống ngon lành rồi. Quý vị tối thiểu có 5 Âu kim chứ? À không, 5 Âu kim thì ít quá. (Dạ có, thưa Sư Phụ.) 5 Âu kim một ngày cho đến hết cuộc đời? (Dạ có.) 5 Âu kim có đủ để cho một người ở châu Âu ăn một ngày không? (Dạ không!) Không nghĩa là sao? Quý vị muốn ăn gì? Tôi chỉ cho quý vị một ổ bánh mì với một chai nước khoáng thôi. Đó là 5 Âu kim. Không, chúng ta cũng có thể trồng rau củ (Dạ.) và tự cung tự cấp.

(Chúng ta có thể buôn bán.) Buôn bán? Vậy sống với tôi làm gì? Được, mình buôn bán. Ờ, ờ, cũng có thể được. Tốt, vậy tốt. Chúng ta cũng có thể buôn bán. Buôn bán trên mạng: “bán” đồng tu. “Ai muốn mua một người yếu đuối, vô vọng, thất nghiệp, không có bạn trai không? Một đồng Âu kim! Hoặc có lẽ không có tiền mua thì miễn phí”.

Tôi biết quý vị ai cũng làm được mọi việc. Tôi biết vậy. Có điều sống với nhau trong cùng một cộng đồng, có thể phức tạp đó. Hiểu không, vấn đề xung khắc tính tình. Bây giờ quý vị nói: ồ, bởi vì quý vị đang vui, vì lâu rồi mới được gặp tôi, “Sao cũng được! Con chỉ ngồi dưới gốc Bồ-đề tới khi thành Phật”. Nhưng không đâu! Khi đến đó, quý vị sẽ nói: “Ồ, phòng mình nhỏ quá! Mình phải ở chung phòng với ba người! Và họ hôi hám. Họ không lau dọn phòng tắm!” Rồi cái này, cái nọ, cái kia… Đủ thứ chuyện xảy ra.

Nghe này. Khi quý vị ở Hungary đó, nhớ không? Nhiều người muốn đến ở với tôi. Nhưng dù sao lúc đó, tôi không có phòng; tôi không có chỗ. Nhưng một số họ đã đến, và lúc đó tôi cũng có một căn nhà rồi. Và bởi vì chúng tôi mới dọn vô, có rất nhiều việc làm – còn lộn xộn. Cần phải bắt đầu xây chuồng cho (người-thân-)chim, chỗ ở cho (người-thân-)chó, đủ thứ việc cần phải làm cho nhà mới. Nên tôi để tất cả họ ở cạnh phòng tôi. Tôi có một phòng với tất cả (người-thân-)chó ngủ ở đó ban đêm. Dưới lầu thì trống cho mọi người; phòng khách lớn. Cho nên ban đêm, chúng tôi ngủ trên lầu, vì phòng ngủ ở trên đó. Có một phòng ngủ cho tôi với tất cả (người-thân-)chó, rồi nữ thì có mấy phòng bên cạnh, nam thì có mấy phòng đối diện với phòng tôi – đối diện, nhưng dọc theo hành lang dài, ở một khu khác. Và có phòng cho (người-thân-)chim, còn (người-thân-)chó thì ở với tôi. Cho nên nữ phía bên này nhà, nam và (người-thân-)chim thì phía bên kia nhà. Tôi cũng có một căn nhà canh gác với bốn phòng và đầy đủ mọi thứ, dĩ nhiên.

Nhưng lúc đó, tôi thấy nhà canh gác còn dơ lắm, chưa lau dọn. Chưa có thời giờ lo chỗ đó, vì mới dọn vô thôi. Chúng tôi không có gì cả! Phải đi mua cái này, cái kia, lau dọn chỗ này, chỗ kia. Có hiểu thế nào không? Bởi vì mình đâu có mang hết theo được, chỉ có vài chiếc xe và vài tài xế thôi. Còn phải có chỗ cho chuồng của (người-thân-)chó, chuồng của (người-thân-)chim, và mấy đồ cá nhân cần thiết, mấy đồ nấu ăn nữa. Quý vị có hiểu như thế nào không? Dọn nhà đó. (Dạ hiểu.) Chúng tôi không thể mang theo gì cả ngoại trừ mấy cái túi ngủ. Ngay cả giường cho (người-thân-) chó cũng không mang theo được. Cho (người-thân-)chó ngủ trên túi ngủ cũng được. Gấp lại làm hai, làm tư là được rồi. Hoặc để hai cái chồng lên, rất mềm. Tôi cũng ngủ trên túi ngủ, một mình. Một túi ngủ nữa đắp lên. Nhưng (người-thân-)chó thì được nhiều hơn chút. Đó là lúc ban đầu, sau đó phải mua nhiều thứ, rồi lau dọn nhà cửa, vì họ dọn không sạch lắm. Rồi làm chuồng, sửa soạn chỗ ở, biết không, sắp xếp mọi thứ!

Ba chàng trai tạm thời ở với nhau trong một phòng trống. Nhưng một trong ba chàng nói với hai chàng kia, sau đó ba chàng muốn dọn qua nhà canh gác liền sáng hôm sau. Tôi hỏi: “Tại sao? Cứ ở đây trước đi. Nhà canh gác chưa ở được. Chúng ta phải lau dọn sạch sẽ xong hết rồi mới được vào, bởi vì lâu rồi không ai ở đó. Có vi trùng hay gì đó, mốc meo, đủ loại ẩm ướt. Không biết có gì ở đó. Quý vị ở đây đi”. Tôi hỏi: “Tại sao vậy? Dĩ nhiên, mai mốt quý vị sẽ được ở đó nếu muốn, nhưng bây giờ là mùa đông, mình ở đây an toàn hơn. Nhà canh gác đó, không biết máy sưởi có chạy không. Không biết có nước nóng không. Chúng tôi chưa có thời giờ coi thử và dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài cho quý vị. Vì mình chỉ có vài người, trước tiên hãy sắp xếp chỗ này cho (người-thân-)chim và (người-thân-)chó. Cho nên hãy ở đây đi”.

Nhưng họ vẫn muốn đi ra nhà canh gác. Tôi hỏi: “Vì lý do gì? Tôi tưởng không ai cần phòng chứ, vì quý vị nói sẽ thiền suốt đêm mà. Quý vị nói với tôi như vậy mà!” Nhóm ở Hungary, họ nói: “Chúng con không cần phòng; chúng con không cần ngủ nữa. Chúng con theo Sư Phụ thôi! Thiền suốt đêm!” Nhớ không? Như lúc bế quan đó. “Bây giờ quý vị đến, có phòng đàng hoàng, và chỉ ba người thôi, sao còn muốn dời đi chỗ khác?” “Ồ, tối hôm qua con muốn đi uống nước, mà mấy (người-thân-)chó nằm khắp nơi, con không ra được”. Lý do vậy đó! Tin được không? (Dạ.) Quý vị có tin không? (Dạ.) Nó xảy ra như vậy đó! Ờ rồi, cuối cùng họ ra đó.

Ý tôi muốn nói là những gì quý vị ảo tưởng về chính mình và những gì quý vị làm khi đối diện với thực tế không giống nhau.

Photo Caption: Nhẹ Nhàng Vươn Lên Vào Thế Giới Hoang Dại

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (4/6)
1
2024-06-07
3794 Lượt Xem
2
2024-06-08
3217 Lượt Xem
3
2024-06-09
3023 Lượt Xem
4
2024-06-10
2820 Lượt Xem
5
2024-06-11
2792 Lượt Xem
6
2024-06-12
2774 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android