(Con xin nói Truyền Hình [Vô Thượng Sư] có lực lượng rất mạnh, và những người ở Bỉ thật sự rất thích đài này […] Người đàn ông này ăn thịt (người-thân-)động vật, uống rượu, hút thuốc, và khi ông [bấm] đổi kênh truyền hình thì bỗng nhiên ông thấy khuôn mặt Sư Phụ. Ông nói: “Chà! Mình thích người này!” Mà ông không biết Sư Phụ là ai, ông cứ coi hoài. Ngày nào ông cũng coi cùng một bài Sư Phụ khai thị, vì ông thích bài đó nhất. Rồi ông liên lạc với Trung tâm chúng con. […] Rồi sau vài tuần, và bây giờ đã mấy tháng rồi, ông đã ăn chay hoàn toàn, không hút thuốc và không uống rượu.) Ồ! (Hoàn toàn là một người mới! […])
Còn gì nữa? Còn gì nữa, nói đi. (Tối hôm qua, con thích chương trình Khoa Học và Tâm Linh (trên Truyền Hình Vô Thượng Sư.) Con hy vọng được xem nữa.) Chúng ta vẫn có mà. (Dạ, nhưng nó khác.) Khác nghĩa là sao? (Dạ một chương trình khác.) À, không thể có cùng một chương trình mãi được. Sẽ chán lắm. (Dạ không, không chán. Hay ạ, một đồng tu nam nói về những chiều không gian khác.) Bây giờ khác ở chỗ nào? Chúng ta vẫn còn “Khoa Học và Tâm Linh” mà. (Nhưng cái đó đặc biệt hay; chương trình đó rất thú vị.) Ờ, nhưng họ phải có tài liệu. (Dạ.)
Chỉ có một, hai đồng tu nam ngồi đó tìm khắp mạng internet, mà rồi, ngay cả mạng cũng cho hình ảnh sai! Thay vì Einstein, có thể họ để hình Charles de Gaulle. Ai biết được? Rồi chúng ta phải làm sao đây? Trời ơi, đòi hỏi nhiều quá! Để tự nhiên đi. Chúng tôi làm hết sức rồi. Có gì chiếu lên thì chiếu lên. Nếu không có hại, thì mình để yên như vậy. Có gì chiếu lên thì chiếu lên. Cô thích khoa học-tâm linh, nhưng người khác thích khoa học thôi. Và người khác thích tâm linh thôi: “Khoa học gì? Để làm chi? Chúng tôi chỉ cần tâm linh thôi!” Hay là người khác nói: “Chúng tôi chỉ cần tình thương thôi!” Không thể chiếu tình thương suốt ngày! Nhưng đài mình phát ra tình thương. (Dạ, đúng ạ.) Ở Địa Cầu này rất khó mà làm được hết mọi thứ. Và chúng tôi làm hết sức có thể rồi.
Còn gì nữa, nói tôi nghe. Nói đi. (Thưa Sư Phụ, con nghĩ thật sự tuyệt diệu. Truyền Hình [Vô Thượng Sư] thật sự chỉ mới bắt đầu hồi tháng 9 vừa qua, mà nhìn vào chất lượng của các chương trình tiến bộ nhanh dường nào, thật sự tuyệt diệu, con phải nói vậy. Nhiều khi nghĩ tới [đài], con thật sự sửng sốt: “Ồ, tưởng như Truyền Hình [Vô Thượng Sư] đã có từ đời nào rồi!” Nhưng thật ra, chỉ mới bắt đầu hồi tháng 9.) Mới có vài tuần. (Dạ phải, chỉ mới…) Vài tháng. (Dạ, con phải nói, thật sự công việc tốt quá. Và con biết họ làm việc cực như thế nào cho đài.) Ờ. (Chúng con cảm thấy được.) (Và mình cảm thấy từ trường của thế giới thăng hoa như thế nào, ngay cả Trung Quốc, lần này khi con trở về. Bình thường khi con về lại đó, con luôn cảm thấy muốn trở về Luân Đôn. Nhưng lần này, con không muốn về lại) Trung Quốc có thay đổi. (vì từ trường thật sự đã thay đổi.) Có thay đổi. Thay đổi nhiều lắm! (Thật kỳ diệu, con phải nói vậy.) Điểm chính là từ trường khẳng định. (Dạ phải.) Điểm chính! Phải.
(Bởi vì bên Trung Quốc cũng có nhiều anh chị em đồng tu muốn làm việc cho Truyền Hình [Vô Thượng Sư]. Họ sắp đặt kiểu như trạm làm việc, làm rất nhiều thứ, và chúng con cảm nhận được bầu từ trường thăng hoa dường nào.) Ờ, phải. (Không phải chỉ mình con, mà những đồng tu nữ khác đi về Trung Quốc cũng có cảm giác như vậy, nói rằng lần này chị ấy không muốn trở lại [Anh].) Vì bây giờ Trung Quốc tốt hơn rồi. (Dạ!) Tôi biết. (Và có lẽ cũng có liên quan đến kỳ bế quan ở Thái Lan nữa. Nhiều người Trung Quốc đi gặp Sư Phụ, nên họ trở về mang theo rất nhiều từ trường thăng hoa.) Ờ, cũng vậy nữa. Phải. (Xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Mọi thứ cộng lại! (Và rất cảm ơn những anh chị em đồng tu làm việc cho đài.) À, không có chi.
Tôi nói thà đóng cửa Truyền Hình Vô Thượng Sư còn hơn là cống hiến rác rến, chỉ để lấp đầy thời gian, lấp đầy màn ảnh, chỉ để có mặt trên thị trường. Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu.) Bởi vì, chúng ta không ở đó vì tiền! Không ở đó vì lợi nhuận! Cũng không ở đó vì danh tiếng Có gì đâu phải vội vã hoặc làm đại bất cứ gì? Ý tôi là bất cứ gì, chắc chắn vậy. Không phải như vậy. Chúng ta phải cống hiến cái gì hay, hoặc không gì hết. “Tôi nghĩ” vậy đó. Ý kiến của tôi là vậy. Đó là sự cam kết của tôi; động cơ cố định của tôi là như vậy. Chúng ta không ở đó vì bất cứ gì hết, ngoài cống hiến những thứ tốt nhất để giúp thăng hoa thế giới.
Chúng ta cần nhiều người có khả năng, thông minh, nhìn được toàn diện, ngay cả người từ Âu châu, nhưng chúng ta không có nhiều. Quý vị ai cũng bận rộn. Bị cột chặt rồi! Quý vị không ở đó cho việc này. Quý vị bận rồi; quý vị bị kẹt rồi. Trước khi muốn làm việc này, quý vị đã bị kẹt rồi. Kẹt gia đình, con cái, công ăn việc làm, nợ nần, nợ tiền nhà, kẹt nhà cửa, bất cứ gì của quý vị. Quý vị bị kẹt trong đó, dường như không ra được. Dường như không ra được. Và những người chưa bị kẹt, thì “đang chạy theo cho kịp”! Ờ, ờ, nói quý vị hay. Ờ, bộ quý vị không thường hay nghe: “Sư Phụ, ước gì con chưa lập gia đình. Con sẽ xuất gia theo Sư Phụ, làm việc này, việc kia cho Ngài!” Còn những người chưa lập gia đình, thì sắp sửa lập gia đình. Rồi sau này, cũng kể cùng một chuyện, có lẽ là vài năm sau đó, sau thời gian trăng mật chấm dứt.
Ngoài điều đó ra, người ta còn đem nghiệp chướng theo họ khắp nơi, thậm chí còn đem vào công việc của tôi. Họ nghe lời nghiệp chướng của họ, đầu óc của họ. Họ không nghe lời tôi. Nghiệp chướng và ngã chấp rất là tai hại. Nghiệp chướng là những người mà trong những kiếp trước họ đã phá hoại rất nhiều giáo pháp của Minh Sư, và đây là lần cuối cùng họ có cơ hội để chuộc lỗi. Nên họ đi vào, thề nguyện tái sinh để làm việc này, việc kia, giúp Minh Sư. Nhưng thói quen nghiệp chướng của họ, nghiệp chướng rất nặng! Và vì nghiệp chướng gây cản trở, làm trở ngại cho giáo pháp của vị Minh Sư, cho nên nghiệp đó rất nặng nề. Cho nên dù từ địa ngục trở về, những vẫn chưa đốt hết.
Hôm qua tôi có nói rồi, nó thậm chí vẫn còn quanh quẩn, một phần trong bầu không khí. Và khi quý vị sinh ra, nó lại đến bám chặt vào quý vị. Đồng thanh tương ứng mà. Quý vị hiểu không? Là vậy đó! Và tôi phải làm việc với tất cả những khuyết điểm này. Đừng nghĩ tất cả những người làm việc cho Truyền Hình [Vô Thượng Sư] hoặc làm việc cho Sư Phụ đều là thánh nhân trong quá khứ. Không đâu! Tất cả thánh nhân đều có quá khứ, và tất cả tội nhân đều có tương lai. Tôi đã nói với quý vị rồi. Ai cũng biết! Nhưng không ai biết nó khó cho tôi biết chừng nào khi phải làm việc qua mọi thứ này. Và ngã chấp nữa, không phải chỉ có nghiệp chướng thôi. Nhưng nghiệp chướng làm cho ngã chấp lớn mạnh. Và ngã chấp là cái giữ nghiệp chướng sống gần bên. Tại vì đồng thanh tương ứng! Quý vị phải tuyệt đối vô vị kỷ, tuyệt đối có lòng tin nơi Sư Phụ, không thắc mắc gì cả, mới có thể làm công cụ hoàn mỹ được. Đáng buồn là không phải ai cũng được như vậy.
Quý vị còn gì muốn nói nữa không? Nói đi. (Thưa Sư Phụ, con từ nước Bỉ, và con xin nói Truyền Hình [Vô Thượng Sư] có lực lượng rất mạnh, và những người ở Bỉ thật sự rất thích đài này.) Những người nào vậy? (Không phải đồng tu, họ gọi tới Trung tâm chúng con, họ nói họ rất thích.) Ồ, vậy hả? (Dạ, dạ, dạ, thích lắm! Và có một câu chuyện thật sự rất vui: Người đàn ông này ăn thịt (người-thân-)động vật, uống rượu, hút thuốc, và khi ông [bấm] đổi kênh truyền hình thì bỗng nhiên ông thấy khuôn mặt Sư Phụ. Ông nói: “Chà! Mình thích người này!” Mà ông không biết Sư Phụ là ai, ông cứ coi hoài. Ngày nào ông cũng coi cùng một bài Sư Phụ khai thị, vì ông thích bài đó nhất. Rồi ông liên lạc với Trung tâm chúng con. Ông nói: “Ừ, tôi hút thuốc, tôi uống rượu”. Và ông gặp nhiều khó khăn về vấn đề này. Nên con nói: “Ông tiếp tục coi Truyền Hình [Vô Thượng Sư] đi”. Rồi sau vài tuần, và bây giờ đã mấy tháng rồi, ông đã ăn chay hoàn toàn, không hút thuốc và không uống rượu.) Ồ! (Hoàn toàn là một người mới! Ông rất vui, ông… Dạ. Thật kỳ diệu!)
Chúc mừng! Ờ, những chuyện này có xảy ra. Quý vị có thể tường thuật những chuyện như vầy cho bản tin của chúng ta. (Dạ.) Viết để khuyến khích họ, hoặc gửi lên bản tin cho những người khác đọc nữa, biết rằng đài này thật sự hiệu nghiệm. (Dạ. Ông ấy không phải là người duy nhất. Còn những người khác nữa…) Ồ, hãy viết ra nha. Bất kỳ tin gì tích cực về Truyền Hình [Vô Thượng Sư], hãy viết ra nha. Tôi cũng cần đọc. Nhưng tin lạc quan này, quý vị nên viết tường trình lên bản tin, tối thiểu như vậy ha. Cũng rất tốt cho những người làm việc vất vả cho Truyền Hình [Vô Thượng Sư], để họ biết rằng họ đang làm những việc tốt, đang làm tốt. Thỉnh thoảng khuyến khích họ cũng tốt. Tôi cũng nói họ làm việc rất tốt này nọ, viết ghi chú với trái tim, kiểu như là: “thương”. Nhưng khi nào họ mắc lỗi, tôi cũng nói cho họ biết. Tôi cũng rất nghiêm về chuyện này.
Ờ, cái đó. Trên đời này rất khó chiều lòng được tất cả mọi người. Chắc chắn là như vậy. Ờ, nói đi. (Thưa Sư Phụ, cảm ơn Sư Phụ đã ban cho chúng con Truyền Hình Vô Thượng Sư. Chương trình mà con thích nhất là chuyện cậu bé rớt xuống hồ, và gặp (người-thân-)cá. Và con rất thích… Mỗi lần con nghe: “Chúng em thương anh!” làm con buồn cười quá.) “Biến đổi tâm hồn!” “Cải thiện đời sống!” Tôi cũng thích chương trình đó. (Dạ.) (“Chúng em thương anh!”)
Còn gì khác nữa? Đây. (Con để rất nhiều video của Truyền Hình [Vô Thượng Sư] lên trang mạng tình bằng hữu.) Tốt! (Rất nhiều người không biết Sư Phụ, rồi họ đã biết Ngài qua mạng tình bằng hữu này. Họ cũng không biết con, nhưng họ viết những lời bình gửi cho con và cảm ơn con về trang mạng đó.) Tốt lắm. (Họ nói họ rất vui khi thấy những chuyện này xảy ra ở Địa Cầu chúng ta, và…) Tốt lắm, tốt lắm! (Dạ. Con tải xuống rất nhiều chương trình Truyền Hình [Vô Thượng Sư] từ YouTube và từ iFilm. Họ có rất nhiều, nhiều lắm!) Tôi biết. Cô hãy gửi lời bình về cho đài Truyền Hình [Vô Thượng Sư], Cô tường trình vậy nha. Hiểu ý tôi nói không? (Dạ con hiểu. Nhưng nếu nhiều đồng tu có thể vào (mạng) tình bằng hữu này thì rất tốt. vì mình có…)
Họ vô đó làm gì? Để tải xuống? (Dạ không. Như là con đang ở trên MySpace. MySpace là một mạng lưới tình bằng hữu quốc tế.) Ờ. (Và như con, con có một trang trên đó. Nếu con mời đồng tu vào, họ có thể mở thêm một trang nữa, [về] Truyền Hình [Vô Thượng Sư].) Tôi hiểu. (Cho nên, nếu một triệu người chúng ta làm như vậy, thì mình có một triệu trang cho mọi người, không phải chỉ có hai, ba trang thôi.) Ồ, tôi hiểu! Tốt! Ờ, sao quý vị không làm vậy đi? (Và mỗi ngày, hàng triệu người vào mạng này.) Ồ, tuyệt vời! (Rồi họ khám phá ra mình, mình khám phá ra họ.) Ờ, ờ! Rồi những người khác sẽ khám phá ra những trang khác… (Dạ. Nó có thể rất là vui tại vì những người dù họ không biết con, họ đã viết cho con những lá thư rất dễ thương.) Hãy in mấy lá thư đó lên bản tin hoặc lên Truyền Hình [Vô Thượng Sư]. (Dạ.)
Tất cả quý vị nào mà có tin tích cực như vậy, sao quý vị không gửi phản hồi? (Và trong MySpace này, có rất nhiều người chuyên làm phim, các nhạc sĩ…) Ngay cả vậy? (Dạ, những nhạc sĩ, các tổ chức,) Coi đó! (những người ăn chay, PETA… Dạ, rất nhiều…) Người ta viết thư cho cô. Ồ, tốt quá. (Ý con là, con cũng phải ngồi đó nghiên cứu, để kiếm trang hay. Rồi viết gửi họ rằng) Tốt là cô nghiên cứu… (tôi cũng ăn thuần chay và bạn cũng ăn chay (thuần chay), vậy chúng ta có thể làm gì đó với nhau không? Có khi họ cũng hồi âm và hỏi con, hay con hỏi họ: “Chị có muốn đưa chương trình của chị lên Truyền Hình [Vô Thượng Sư] của chúng tôi không?” Như vậy đó, và họ cũng đồng ý. Đôi khi họ cũng nói họ ngạc nhiên! Như những người ở Mỹ, hôm qua, họ vừa vào tiệm chay (thuần chay), và họ thấy nhiều bản tin của Sư Phụ, rồi họ viết cho con rằng: “Ồ, hôm qua tôi thấy Ngài!” Họ làm con ngạc nhiên.)
Thấy tôi hôm qua? Ý cô nói trên Truyền Hình [Vô Thượng Sư] đó hả? (Dạ, trên Truyền Hình [Vô Thượng Sư], trên bản tin, hoặc trong nhà hàng, như vầy.) Ồ điều đó làm cô vui hả? (Dạ, làm con rất vui.) Vậy quý vị gia nhập vào mạng đó đi, người nào có rồi thì khỏi gia nhập nữa, người nào chưa biết, thì hãy mở một trang. Quý vị làm được vậy thì tốt quá. (Chị à, hãy viết một bài lên bản tin. Như vậy mọi người có thể...) Ờ, hãy viết một bài gửi lên bản tin của chúng ta, cũng nói luôn tất cả những phản hồi mà cô có. Được không? (Dạ được.) (Và giải thích cách làm như thế nào.) Và giải thích cách làm như thế nào, ờ. Rồi người nào muốn làm, họ sẽ làm. Tôi sẽ tán thành việc đó.
(Con cũng phát hiện thấy có nhiều đồng tu trong đó, trong MySpace. Con hết sức ngạc nhiên. Họ viết hỏi con: “Chị có phải nữ đồng tu không?”) “Dĩ nhiên là nữ đồng tu rồi”. (Dạ, rất dễ thương.) Bộ bạn nghĩ tôi là nam đồng tu sao? (Mới đầu, chúng con viết những lời bình rất hài hước cho tới khi chúng con biết ra người đó thật sự là nữ đồng tu, hay nam đồng tu. Rất buồn cười!) Tuyệt vời! Có khi mình tưởng đó là nữ đồng tu, hóa ra đó là nam đồng tu! Ngạc nhiên quá! (Dạ, vậy đó. Không phải lúc nào họ cũng để…) Tên. (…hình ảnh của họ trong phần tiểu sử.) Dĩ nhiên là không. Đôi khi, mình chỉ có thể đoán qua cái tên thôi. Nhưng nhiều khi cái tên cũng gạt mình. (Dạ.) Ờ, hiểu rồi. Không sao. Nam, nữ đồng tu, ai bận tâm? Chúng ta là anh chị em hết.
Ồ, ý kiến đó rất hay, việc cô đang làm đó. Cảm ơn nhiều lắm. Hãy viết tất cả những cái này lên bản tin, nha? Và nói với họ rằng tôi biểu cô làm như vậy, để lỡ họ nghĩ không quan trọng, rồi họ không in. Nói với họ: “Sư Phụ biểu chị phải in bài này”, tối thiểu là vậy. Vì thế nào tôi cũng đọc, nếu nó không hay, tôi sẽ bỏ. Nếu hay, tôi để nó trong bản tin. Nhưng họ phải có bài đó trước để gửi đến cho tôi. Đôi khi họ gửi bản tin cho tôi đọc. Không phải đôi khi! Bất cứ khi nào. Khi nào có bản tin ra, thì tôi kiểm duyệt trước. Lỡ như đôi khi có rác rến gì đó thì tôi sẽ gạch bỏ toàn bài đó, vì nó không có ích. Tại vì không phải lúc nào họ cũng có phán đoán đúng về những bài họ chọn. Truyền Hình [Vô Thượng Sư] cũng vậy. Xin lỗi. Nó làm mình mát một chút, phải không?
Tuyệt! Còn gì nữa không? Có tin vui, tin buồn gì không? Nói đi. Thật tốt là chúng ta bàn về mấy chuyện này. (Cũng như thế, có một trang mạng khác tên là CAADS.) Vậy hãy viết ra đi. (Dạ, con sẽ viết.) Được. (Con sẽ nói với chị ấy.) Ờ. (Trang đó toàn là về những người khai ngộ mà muốn tạo ra sự thay đổi thay vì…) Viết hết cho bản tin của chúng ta để người ta có thể đọc, nha? Và nếu hay, chúng ta cũng chiếu lên Truyền Hình [Vô Thượng Sư] nữa.
Photo Caption: Vươn Tới Bầu Trời? Sao Lại Không!