Nên, mọi việc quý vị làm cho người khác, hãy nhớ rằng, quý vị sẽ gánh nghiệp. Không thể nào quý vị giúp ai đó mà không bị nghiệp gì cả. Không như thế đâu. Bằng cách nào đó, quý vị sẽ lãnh [nghiệp] nào đó.
Ở Ấn Độ có một truyện. Một người nọ học từ vị Thầy dạy rằng không nên bố thí cho người nghèo hoặc người xấu vì ông sẽ trở nên nghèo khó, hoặc chính ông sẽ xuống địa ngục vì tội lỗi của những người mà ông giúp, đã phạm phải. Ồ, người đó nhảy cẫng lên và nói: “Ồ, hay quá, hay quá, hay quá. Ồ, mọi người đều có thể hạnh phúc và tự do và có được những gì họ cần; một mình tôi có thể xuống địa ngục. Đó là một thỏa thuận rất tốt, kinh doanh tốt”. Nên, còn tùy theo ai nghe và ai muốn làm gì cho ai trên thế giới này.
Thành ra các vị Minh Sư không bận tâm. Các Ngài biết công việc của các Ngài rất vất vả và sẽ đau khổ vô vàn, liên tục, không ngừng nghỉ, mỗi ngày, trong những hoàn cảnh khác nhau hoặc nhiều khi cả trong địa ngục; hoặc nhiều khi ở đẳng cấp thấp, như Đẳng cấp A-tu-la, hoặc bị trừng phạt ngay tại đây trên Địa Cầu! Nhưng các Ngài chỉ làm việc đó, vì các Ngài không thể không làm.
Như, truyện Thầy và trò cùng nhau chèo thuyền qua sông. Nhưng vị Thầy thấy một người-thân-bọ cạp đang vùng vẫy dưới nước, nên đưa tay vớt người-thân-bọ cạp lên và cố gắng thả chú vào thuyền để người-thân-bọ cạp không bị chết đuối. Và rồi người-thân-bọ cạp cắn Ông, rồi nhảy trở lại xuống sông, bằng cách nào đó bò trở lại xuống sông và lại vùng vẫy nữa. Thấy vậy, vị Thầy lại đưa tay kia ra vớt chú lên. Và rồi điều tương tự lại xảy ra: Ông bị cắn, và người-thân-bọ cạp tìm cách bò ra ngoài để trốn thoát. Nhưng rồi khi chú bò ra khỏi thuyền, chú lại rơi xuống sông. Rồi vị Thầy lại đưa tay ra sắp sửa vớt người-thân-bọ cạp lên.
Người đệ tử ngăn Ông lại, nắm tay Ông và nói: “Không phải người-thân-bọ cạp sẽ cắn Thầy nữa sao?” Vị Thầy nói: “Đúng, chú sẽ cắn”. Nên, người đệ tử hỏi Ông: “Tại sao chú lại cắn Thầy?” Vị Thầy nói: “Bản tính của chú là phải cắn”. Nghe vậy, người đệ tử hỏi Thầy: “Vậy tại sao Thầy lại tiếp tục cố gắng giúp chú? Thầy sẽ bị đau; chú sẽ lại cắn Thầy nữa”. Vị Thầy trả lời: “Bởi vì bản tính của ta là giúp. Nên, nếu người-thân bọ cạp không thể ngừng cắn, không kiềm chế được bản tính của chú, thì bản thân ta cũng vậy, không thể kiềm chế được bản tính của mình. Ta không thể tệ hơn người-thân-bọ cạp được. Người-thân-bọ cạp làm những gì chú phải làm; Ta làm những gì ta phải làm”.
Truyện này rất hài hước, nhưng cũng rất buồn. Đó là lý do nhiều Minh Sư chịu khổ. Từ thời xa xưa, các Ngài chưa bao giờ có được cuộc sống êm đẹp. Chúa Giê-su đã chết một cách tàn nhẫn trên thập tự giá, và các Tông đồ của Ngài, mười hai Tông đồ thân cận nhất, cũng chết một cách thê thảm. Trời ơi, tôi không biết làm sao mà con người có thể làm được những điều như vậy. Có lẽ họ không phải con người; họ bị quỷ nhập hoặc chính họ là quỷ đầu thai. Rất có thể như vậy. Giống như một vị Thánh có thể tái sinh trên Địa Cầu, ác quỷ cũng có thể đầu thai trên Địa Cầu. Ở Cõi Thấp của Vũ Trụ là như vậy. Chúng ta mang ơn tất cả các vị Minh Sư, từ thời xa xưa đến nay, các Ngài đã cứu chúng ta hoài hoài, hết lần này đến lần khác.
Bây giờ chúng ta trở lại với Ngài Ma Ha Ca Diếp. Sau khi kết hôn, người vợ nóng lòng muốn chạy trốn hay làm gì đó để tìm Minh Sư, để tu hành, để được giải thoát, được khai ngộ. Nhưng Ngài Ma Ha Ca Diếp nói với Cô: “Hãy đợi thêm một chút nữa. Chúng ta không thể bỏ rơi cha mẹ như thế này được”. Ngài cũng rất hiếu thảo và là một người con ngoan. Rồi, sau vài năm, cha mẹ Ngài qua đời. Sau đó người con trai, Ma Ha Ca Diếp bán tất cả tài sản và chia cho các gia nhân đã làm việc trong nhà của Ngài, thời của cha mẹ Ngài, từ khi Ngài còn nhỏ, và cũng cho những người nghèo ở vùng lân cận, và chỉ giữ lại một ít [tiền], đủ để sinh tồn. Và rồi Ngài Ma Ha Ca Diếp nói với phu nhân: “Con đường ngoài kia xa xôi và hiểm trở, nên Nàng hãy ở lại đây. Chờ ta. Nếu ta tìm được Minh Sư, ta sẽ quay lại tìm Nàng”.
Rồi Ngài Ma Ha Ca Diếp lên đường, đi khắp nơi, và Ngài đã tìm thấy nhiều người gọi là Minh Sư, nhưng Ngài cảm thấy họ không đủ xứng đáng đối với Ngài. Và rồi một ngày nọ, Ngài gặp Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, và chỉ sau vài câu đàm thoại, Ngài đã biết đây là Đấng Duy Nhất. Ngài rất háo hức được làm đệ tử của Đức Phật. Ngài quỳ xuống đất cầu xin điều đó. Và rồi Ngài trở thành đệ tử của Đức Phật, một tỳ kheo. Rồi Ngài vô cùng vui sướng, tu học với Đức Phật, đi khất thực và sau đó nghe [thuyết giảng] và thiền. Mọi thứ thật tốt đẹp và bình an; đó chính là cách Ngài muốn. Và Ngài đã trở thành A La Hán ngay lập tức.
Nhưng vì trước đó Ngài cũng đã ra ngoài khất thực rồi và chỉ ăn ngày một lần, nên khi theo Đức Phật, Ngài vẫn tiếp tục làm như vậy. Và Đức Phật đã ca ngợi Ngài. Và khi Ngài Ma Ha Ca Diếp đến tuổi rất già, Đức Phật còn khuyên Ngài nên ăn những món bổ dưỡng hơn với Tăng đoàn, để Ngài có sức khỏe hơn, thân thể tốt hơn. Nhưng Ngài Ma Ha Ca Diếp nói không, Ngài không thể. Ngài đã quá quen ngày ăn một bữa, quen với kiểu giới luật này, 13 giới luật rồi. Cho nên Ngài không thể thay đổi. Nên Đức Phật nói: “Được, vậy tốt, vậy tốt. Ông có thể giữ nguyên như vậy, miễn Ông khỏe là được rồi”. Và lúc đó Ngài Ma Ha Ca Diếp ổn; và bây giờ Ngài vẫn ổn.
Tôi mang ơn Ngài rất nhiều. Tôi muốn nói với Ngài một lần nữa rằng tôi trân quý vô vàn món quà xá lợi của Đức Phật. Tôi không biết tìm từ ngữ nào để diễn tả tôi cảm kích tới nhường nào. Và Ngài Ma Ha Ca Diếp cũng gửi cho tôi một cái bát, như bát khất thực, và một số mảnh vải nhỏ màu vàng.
“Ngài Ma Ha Ca Diếp vẫn đang nhập định ở núi Kê Túc chờ đợi Phật Di Lặc xuất hiện trên thế giới. Lúc đó Ngài sẽ trao lại cho Phật Di Lặc y bát mà Tứ Thiên Vương đã trao cho Phật Thích Ca Mâu Ni và Phật Thích Ca Mâu Ni đã truyền lại cho Ngài, và rồi công việc của Ngài ở thế gian này hoàn thành”. ~ Lời bình của Hòa Thượng Tuyên Hóa (trường chay) về Kinh Pháp Hội La Hán (Kinh A Di Đà)
Nhân đây, tôi muốn cảm tạ Ngài Ma Ha Ca Diếp vì đã rất tử tế với tôi. Chúng tôi là bằng hữu trong những kiếp trước và chúng tôi rất tốt với nhau, rất hợp nhau. Cảm ơn Ngài về xá lợi của Đức Phật. Cảm ơn Ngài về cái bát, như bát khất thực, bát khất thực dành cho sư tăng. Và cũng cảm ơn Ngài vì những mảnh vải màu vàng tuyệt đẹp nữa. Nhưng chắc là tôi không thể sử dụng bất kỳ thứ gì mà Ngài đã mang đến. Các xá lợi quá quý báu, không thể dùng cho bất cứ gì khác. Và cái bát, tôi nghĩ sẽ giữ làm kỷ niệm. Tôi lo rằng nếu dùng để ăn thì vô tình nó có thể bị bể (vỡ). Cho nên tôi muốn giữ làm kỷ niệm và để tôn kính.
Và ngày nay, mình không thể mặc jiāshā, áo cà sa, rồi đi khất thực với cái bát. Không. Ngày nay rất khó để sống như vậy, trừ phi mình ở một quốc gia rất sùng đạo Phật – như Ấn Độ, Sri Lanka, Âu Lạc (Việt Nam) hoặc Miến Điện, v.v. Ở đó, họ hiểu Phật giáo, và họ biết mình muốn xin thức ăn. Nhưng ở thời đại chúng ta, Ngài Ma Ha Ca Diếp cũng hiểu, Đức Phật cũng hiểu rằng đi khất thực rất khó khăn, nhất là đối với nữ giới, và tôi cũng không còn trẻ nữa nên chỉ ăn ngày một bữa ở nhà, và tôi phải làm rất nhiều công việc ở nhà, bên trong lẫn bên ngoài. Vì thế nếu tôi cứ đi ra ngoài khất thực rồi về nhà, thì tôi nghĩ sẽ không thuận tiện cho tôi, mặc dù tôi cũng thích cuộc sống tự do đó rất nhiều, rất, rất nhiều!!!
Photo Caption: Cảm Tạ Thượng Đế Ban Cho Chúng Em Vẻ Đẹp Và Lực Lượng Để Chữa Lành!