Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Hãy Biết Đâu Là Minh Sư, Nhà Sư Hay Linh Mục Thật, Phần 1/10

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Xin chào những người con cao đẹp của Thượng Đế, hậu duệ của chư Phật và Chúa Ki-tô. Tôi thật sự muốn nói chuyện với quý vị mấy hôm trước, nhưng quá bận, hết sức bận. Nên hôm nay tôi chỉ làm một nửa công việc rồi ngày mai sẽ làm bù. Hôm nay không có gì quá khẩn cấp, nên tôi có thể nói chuyện với quý vị, để quý vị biết rằng tôi vẫn còn đây, còn sống.

Không ai biết được [sống] bao lâu. Hãy trân quý đời mình và thời gian sống trên Địa Cầu để có thể có đủ cơ hội mà tu hành hầu thăng hoa bản thân mình và những người xung quanh. Và còn nhiều khía cạnh khác nữa, như đức hạnh, đạo đức, trí huệ – đó là những gì quý vị có thể mang lại cho những người quý vị thương yêu và người may mắn ở gần quý vị, những người tu hành đẳng cấp cao. Và nếu đẳng cấp quý vị vẫn còn thấp, đừng lo; quý vị sẽ tới đó, nếu quý vị thành tâm; quyết chí, ắt làm nên. Có điều đôi khi thân thể không nghe ý chí của mình. Hãy ráng dạy nó điều cần làm.

Giờ là mùa hè, hoặc khi trời quá nóng, thì có thể đặt một bát nước lạnh với vài cục nước đá, nếu có nước đá, rồi cho cái khăn vô đó, bất cứ khi nào thấy quá nóng, dù đã không mặc tấm vải nào rồi, nếu sống một mình, như tôi. Có thể làm bất cứ gì mình muốn, thật vậy.

Nếu quá nóng, có thể mở cửa sổ. Nếu quý vị lo sợ ma này kia, [nhưng] nếu quý vị là người tu hành tốt, thì không cần phải sợ. Có thể bật đèn trong vườn, để xung quanh nhà mình được sáng. Đa số ma lo ngại ánh sáng, nếu họ có ở bên ngoài nhà mình. Kệ thôi. Cũng có ma bên cạnh quý vị, hoặc gần bên hoặc cạnh nhà quý vị. Có những thứ vô hình. Nhiều khi khoảng cách không ăn nhằm gì với họ. Nhưng chúng ta có thể ẩn náu trong Pháp Môn Ánh Sáng Thiên Đàng nội tại không ánh sáng, và Âm Thanh Thiên Đàng nội tại vô thanh. Quý vị biết rồi, nên quý vị an toàn. Hãy mở Truyền Hình Vô Thượng Sư tiếng nhỏ, để cảm thấy an ổn hơn.

Thật ra, tôi tin rằng tất cả quý vị đều cảm thấy an toàn và khỏe mạnh, giống như hồi tôi còn trẻ. Với Pháp Môn Ánh Sáng và Âm Thanh Thiên Đàng nội tại, quý vị không bao giờ phải lo lắng về bất cứ điều gì. Hồi còn nhỏ, có khi tôi thấy những bóng trắng xung quanh, hầu như trong suốt, nhưng tôi không bao giờ cảm thấy sợ. Rồi sau khi khai ngộ hơn bình thường, tôi đi bộ một mình khắp nơi, ngay cả trong bóng đêm. Như trên Hy Mã Lạp Sơn, tôi không bao giờ có đèn pin hay bất cứ gì tương tự, lúc đó không đủ tiền mua! Trong núi rừng trên Hy Mã Lạp Sơn, vào xế chiều trời tối rất nhanh. Khi tôi ở đó, trời tối rất nhanh. Nhiều khi tôi đến thư viện để mượn vài quyển sách hoặc đọc gì ở đó, và rồi khi họ đóng cửa, tôi phải đi về nhà, đi bộ đường rất xa. [Nơi đó] không có xe buýt và taxi như quý vị có trong các thành phố. Ở đó, quý vị đi bộ, và cho dù có muốn một xe ngựa hoặc một người-thân-ngựa, thì phải đến một ngôi làng, làng lớn hơn ở trung tâm thành phố, để đặt chỗ hoặc thuê.

Tôi sống trong rừng trong một căn nhà bùn. Hầu hết lúc đó, tôi sống như vậy. Và buổi tối, khi tôi về nhà, thì cứ đi thôi. Trời tối đen như mực. Tối hơn ở thành phố. Sao đó, cho dù không sống trong thành phố, [hoặc] sống gần thành phố, ánh sáng từ thành phố cũng có thể giúp mình thấy đường một chút. Nhưng trên Hy Mã Lạp Sơn, trong rừng, trời tối đen như mực. Đến bây giờ, khi nhớ lại, tôi tự hỏi làm sao mình về nhà được. Nhưng hồi đó tôi sống như vậy đó. Chẳng bao giờ cảm thấy sợ gì hết. Chẳng bao giờ biết sợ là gì.

Hồi tôi còn nhỏ, thì có, có sợ một lúc, vì người ta thường hay kể chuyện ma, chuyện cọp, chuyện phù thủy, làm trẻ em sợ. Nên khi về nhà, tôi hơi sợ, nhưng chỉ tạm thời, trôi qua rất nhanh, chỉ như mình lớn lên. Khi còn trẻ, thời gian trôi qua rất nhanh.

Nhưng trên Hy Mã Lạp Sơn, không có gì như thế. Nhất là trong rừng, không có. Nhưng tôi tự hỏi làm sao mình về nhà được. Tôi cứ đi bộ về nhà. Dường như chân tôi biết phải đi đâu. Mới vừa rồi, tôi nghĩ tới chuyện này. Tôi nghĩ chắc hẳn mình giống như một phụ nữ ngốc hoặc khùng điên. Tôi đi tìm Thượng Đế. Nghĩ mình sẽ tìm thấy ở Ấn Độ trên Hy Mã Lạp Sơn. Tôi không hề chuẩn bị cho mình. Thậm chí lều cũng không có. Chỉ có một cây dù và không có nhiều tiền cho lắm; phải tiêu tằn tiện để xài được lâu. Rồi nếu không có chỗ đâu đó trên Hy Mã Lạp Sơn, thì tôi chỉ phải ngủ dưới cây dù [cá nhân]. Ít ra thì đầu không bị ướt, đó là điều quan trọng. Những ngày đó, tôi không biết “sợ hãi” nghĩa là gì. Còn ngày nay, sống trong cái gọi là nền văn minh, lại cảm thấy sợ con người, sợ bất cứ gì có thể xảy ra với mình trong xã hội văn minh. Trên Hy Mã Lạp Sơn, tôi sống trong nhà bùn một mình hoặc chỉ với một vài người. Và nếu đi đâu đó, khi muốn về nhà thì phải trèo núi, băng rừng, lội sông. Và tôi đã làm mọi thứ đó một mình! Bây giờ, nghĩ về thời đó, ôi chao… Tôi không chắc có thể làm lại được.

Lúc đó tôi còn trẻ. Và tôi thích thế giới đó quá đỗi – thế giới tự do đó, thế giới vô úy mà tôi đã đánh mất. Tôi đã đánh mất quá nhiều thứ, kể cả [thế giới] đó. Nhưng loại thế giới đó là một trong những thế giới quý báu nhất, với tôi. Tôi không biết rằng quen biết quá nhiều người có thể mang đến cho mình rất nhiều hành lý so với khi còn một mình, mặc dù mình không mang theo bất kỳ hành lý nào của họ. Không ai có thể thấy được. Nhưng nó nặng hơn nhiều so với khi mình sống một mình – hầu như không một xu dính túi. Mình phải tính từng xu mỗi ngày. Không thể tiêu nhiều hơn số tiền mình đã dự định chi tiêu.

Khi đó, tôi thật sự không có nhiều tiền, và cũng không bao giờ muốn xin tiền chồng cũ của tôi cho hành trình lên Hy Mã Lạp Sơn. Nên nếu có tiền, tôi sẽ tiêu; nếu không có thì thôi, tôi phải đi. Nhưng vì tôi sống rất đạm bạc – vài cái bánh chapati (thuần chay) tự làm trước căn nhà bùn với một ít củi khô trong rừng – nên tôi có thể sống một thời gian lâu với số tiền ít ỏi. Sống ở Ấn Độ rẻ hơn nhiều so với những nước khác. Và nếu ở khu vực miền núi như Hy Mã Lạp Sơn thì [giá] càng phải chăng hơn nữa. Nhưng nếu đi sâu hơn vào Hy Mã Lạp Sơn, có thể sẽ rắc rối hơn vì ở đó không có tiệm ăn, không có thức ăn – không có gì hết.

Cho dù thỉnh thoảng, mình may mắn tìm được ai đó trên đường, ngay giữa con đường rừng – nếu rừng đó có một đường mòn – có thể có một chàng trai mang hộp kim loại đựng ít bột mì trong đó, và rồi có lẽ quý vị chỉ được một cái bánh chapati – đó là nếu mình may mắn, đó là nếu đến sớm. Nếu đến muộn hơn, tất cả những người hành hương sẽ hầu như nhảy lên bếp của anh ta và hỏi đồ ăn. Thì trong nháy mắt, cái hộp kim loại nhỏ của anh ta sẽ không còn nữa. Ai cũng phải đi, anh ta cũng vậy.

Trong những đường rừng đó, nhiều khi mình không thấy ai hết. Rất hiếm, thỉnh thoảng, có thể may mắn tình cờ gặp một nhà sư, một sư ông nào đó, và ông chỉ có một tấm ni-lông che đầu, được vài tín đồ của ông dựng lên bằng một vài cành cây [nhặt] ở gần đó hoặc có lẽ tự ông làm lấy. Rồi dưới tấm ni-lông đó, có một cái lò nhỏ, và than hồng luôn luôn cháy, mặc dù ẩn dưới lớp tro, bởi vì ông sẽ không bao giờ có cơ hội nhóm lửa lần nữa nếu lửa tàn, nếu hết than. Bởi vì không ai sẽ tới đó để đưa cho ông [than]; không có người nào sống quanh ông, [người ta] ở cách đó rất xa.

Chỉ có thể nhìn thấy con đường đó vào mùa hè thật sự, sau khi một ít tuyết đã tan chảy sâu xuống Sông Hằng ở đâu đó gần bên. Rồi mình có thể đi trên đó. Đường chỉ dành cho hành hương. Không ai đi trên những con đường đó. Một số đường ở rất xa và cũng rất nguy hiểm. Và nhà sư, tôi nghĩ ông ấy chỉ ở đó tạm thời, tại vì những người hành hương đến rồi đi và có lẽ cũng có thể giúp ông sống sót đôi lúc, tới khi ông đi lên cao hơn vào chỗ Gaumukh hoặc nơi nào đó cao hơn trên Hy Mã Lạp Sơn, nơi không có ai, không linh hồn nào lai vãng tới. Tôi vô cùng trân quý những tháng ngày đó, như khoảng thời gian đẹp nhất trong đời.

Photo Caption: Vươn Tới Vẻ Đẹp Chân Thật.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (1/10)
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android