Huệ Bửu nói rằng bất cứ ai là Di Lặc thật đều phải giải thích được bí mật của Kinh Phật Di Lặc. Không có bí mật nào trong Kinh Phật Di Lặc hết. Quý vị in ra và đọc đi. Không có gì bí mật cả. Một đứa trẻ năm tuổi cũng có thể đọc và hiểu được. Chẳng có gì bí mật trong đó cả. Trừ khi không có IQ thì quý vị mới không hiểu. Không cần phải giải thích kinh đó. Mọi người đều có thể đọc và hiểu được, cũng giống như Kinh Phật A Di Đà, giống như Kinh Dược Sư. Kinh Phật A Di Đà, Kinh Dược Sư đều rất đơn giản. Bây giờ quý vị biết gã Huệ Bửu này không đáng tin cậy. Và tất cả chư Thánh Cao Đài đã nói với tôi điều đó.
Đức Vua Cao Đài và các Bậc Thánh xung quanh Ngài và thần dân của Ngài, Họ đều Thánh thiện. Họ ở Đẳng cấp Thánh. Và hoàn toàn thuần khiết và đạo đức. Nhưng luôn có vài ma quỷ hung hăng trà trộn vào, giống như chúng trà trộn vào đoàn thể của tôi vậy. Chúng ta sẽ trị tất cả chúng. Chúng ta sẽ đem chúng ra, với những tung tích và tội tày trời của chúng.
Dù sao, tôi đã nói với Ma Vương rằng lẽ ra ông không nên làm như thế. Đó là hạ cấp – hạ cấp, ngay cả đối với người của Ma Vương. Và ông ta thậm chí còn khuyến khích Huệ Bửu làm những việc độc ác, xấu xa đó, trái với mọi luân lý đạo đức và tính trung thực! Làm sao ông có thể phán xét và trừng phạt con người trong khi chính ông đã phạm tất cả những gì ông đã kết tội! Tất cả ngược lại sự tuyên truyền của ông. Làm như vậy là không đúng. Nên, tôi nói: “Ông có nói xin lỗi hay không?” Tôi hỏi Ma Vương. Ông ta làm thinh. Ông ta không nói gì cả. Nên tôi hỏi: “Sao ông không nói gì hết vậy? Nếu sai thì ông nói xin lỗi. Nếu tôi sai thì tôi cũng nói xin lỗi”.
Có khi tôi nói xin lỗi với đội ngũ của tôi vì có rất nhiều việc phải làm, và tôi cảm kích họ, nhưng có khi họ chậm trễ. Họ làm việc quá chậm – có lẽ là quá nhiều việc và có khi họ cảm thấy mệt mỏi. Tôi hiểu, nhưng thế giới vẫn tiếp tục [hoạt động]. Chúng ta phải tiếp tục làm việc. Không thể để con người liên tục chìm đắm trong vô minh rồi đọa địa ngục và làm nô lệ cho mấy ác quỷ, yêu quái, quỷ dữ xấu xa, độc ác này.
Nên, tôi hỏi Ma Vương: “Ông đã làm điều đó. Vậy sai rồi. Sao ông không ít nhất nói xin lỗi?” Ma Vương không nói gì. Tôi nói: “Nói gì đi chứ”. Ông ta không nói xin lỗi, Ông ta chỉ nói… để tôi đọc chính xác lời ông ta nói: “Ngài không có bình an, Ngài không có sự an toàn ở đây. Nhưng Ngài đừng buồn. Vua Nghiệp Quả sẽ loại bỏ Huệ Bửu, ngày 15 tháng 10 năm nay, năm 2024”. Và trước đó, tôi nhớ, nhưng không có viết xuống – rằng chư Thánh đạo Cao Đài cũng đã nói với tôi: “Xin đừng lo, Vua Nghiệp Quả sẽ giết hắn…” Đó là lời của Họ, không phải lời của tôi. “…sẽ giết hắn vào ngày 15 tháng 10 năm nay”. Nên, tôi hỏi Vua Nghiệp Quả. Ông cũng nói: “Vâng, sẽ như thế đó”. Vậy là ba vị có thẩm quyền đã xác nhận với tôi: Chư Thánh Cao Đài, kể cả Ma Vương, và Vua Nghiệp Quả. Tất cả họ đều có mặt ở đó.
Rồi khi nghe xong, tôi nói: “Không, tôi không muốn hắn chết vì nếu hắn chết nhanh như vậy, hắn sẽ đọa địa ngục! Hắn không bao giờ có thể thoát ra được. Có cách nào tôi có thể giúp không? Ai có thể giúp hắn bây giờ?! Hắn cũng không đến nỗi tệ như Trần Tâm. Hắn chỉ bị ngươi, phù thủy thúc đẩy, cho nên Vua Phù Thủy cũng phải chịu trách nhiệm phần nào. Ma Vương đã thúc đẩy hắn – ban cho hắn lực lượng để làm điều xấu, khuyến khích hắn làm điều xấu – vì tất cả các ông đều muốn giết tôi. Ngoài ra, Vua Ác Ma, Ông cũng nhúng tay vào đó. Tại sao Ông còn làm chuyện đó?” Ông nói: “Đó là chuyện trước đây”. Đó là trước khi Ông chấp nhận lời mời của tôi đến Thiên Đàng mà tôi đã tạo ra cho Ông – chỉ dành cho họ, dành cho những loại chúng sinh tương tự. Nên tôi nói: “Được, vậy thì tất cả các Ông, hãy nói cho tôi biết. Các Ông cũng phải giúp hắn quay lại, làm người tốt, một con người tốt”.
Nên tôi đã hỏi Đức Vua Cao Đài, Ngài Đại Thánh Đế Quân: “Trong đạo Cao Đài có cách nào cứu được một người sa ngã như vậy không? Nếu hắn thành tâm sám hối thì có giúp hắn được sống lâu hơn để có cơ hội cải tà quy chính và có thêm cơ hội để sám hối, định tâm, để thiền được không?” Thậm chí không cần phải thiền theo pháp môn của tôi, không cần phải tôn kính tôi, không gì hết, chỉ cần đi tìm gì đó hoặc quay lại đạo Cao Đài, thiền và tu pháp môn của họ để hắn có thêm thời gian chuộc lỗi. Dĩ nhiên, tôi có thể giúp nếu được, bởi vì khi rơi vào địa ngục hành hạ, trừng phạt và đau đớn không ngừng, thì thật khủng khiếp. Tôi ước gì không ai phải đến đó cả. Cho dù hắn là kẻ thù tệ nhất của tôi, tôi cũng không muốn ai đến đó bao giờ. Trời ơi, họ toàn là vô minh. Một con ma chỉ là một con ma. Hắn đâu có biết tất cả mọi thứ, và hắn kiểu như bị lôi kéo vào một nhóm nào đó, giống như một nhóm ma, và điều đó khiến hắn ngày càng trở nên tệ hại hơn.
Rồi Đức Vua trả lời: “Vâng, chúng tôi có thể làm điều đó. Trong đạo Cao Đài, chúng tôi cũng có thể sám hối. Hoặc hắn có thể sám hối theo cách tu hành của Ngài thì hắn sẽ được tự do. Hắn sẽ không chết nhanh như vậy. Hắn sẽ chết sau này”. Tôi hỏi: “Hắn phải sám hối bao lâu để khỏi phải chết nhanh như vậy và không có cơ hội chuộc tội, hay có ai đó giúp hắn không?” Đức Vua đáp: “Trong năm tháng, sám hối mỗi ngày, mỗi phút giây có thể”.
Chư Thánh Cao Đài cũng nói với tôi rằng: “Huệ Bửu phải sám hối với tất cả chư Thánh Hiền Cao Đài, với tất cả đệ tử của đạo Cao Đài, và cả với Ngài và các đệ tử nữa”. Tôi hy vọng ông ta có thể làm được tất cả điều đó. Và khi ông ta trở nên khiêm nhường và bình thường hơn, có lẽ tôi cũng có thể chung tay giúp ông ta. Hiện tại, tôi không nghĩ ông ta có thể nhận được bất cứ gì từ tôi, dù tôi có ban cho ông ta vô số phước lành, sự bảo vệ hay bất cứ gì. Ông ta quá ham muốn cuộc sống xa hoa, nổi tiếng và được nhiều người đến tôn thờ, cúng dường, tiền bạc và đủ thứ. Tôi mong ông ta thức tỉnh nhanh, bởi vì bây giờ ông ta không còn nhiều thời gian nữa. Nên, tôi nói: “Ồ, hãy nói với ông ta, bảo Huệ Bửu phải sám hối”. Hoặc có thể vì chúng tôi phát sóng trên Truyền Hình Vô Thượng Sư, ông ta sẽ suy nghĩ về điều đó. Nếu không thì tôi không có cách nào khác để giúp ông ta cả.
Và tôi hỏi Ma Vương: “Bởi vì ông ta hiện đang làm việc cho ông, ông ta bây giờ là bộ hạ của ông, ông có đồng ý và giúp ông ta sống lâu hơn, sám hối và thả ông ta đi để ông ta có thể sống và sau này được giải thoát, hoặc tối thiểu là không đọa địa ngục không?” Ma Vương nói: “Sao?” Ông nói: “Không được”. Ông không đồng ý với điều đó. Ma Vương không muốn ông ta sống lâu hơn hay sám hối gì cả. Tôi hỏi: “Nhưng tại sao?” Ông nói: “Bởi vì như vậy hắn sẽ đi mất” – Ma Vương sẽ mất một linh hồn, một nhân viên, một người làm công, một bộ hạ. Tôi nói: “Trời ơi, điều đó... Ôi trời, thảo nào”. Ma Vương là ma vương. Ma Vương không có cảm xúc, không có sự cảm thông, không có gì hết.
Tôi nói: “Tôi tưởng ông đã làm điều gì đó tốt đẹp. Có lẽ ông làm điều đó vì lợi ích của riêng ông. Tôi không có thời giờ để tranh luận với ông, nhưng điều này thật khủng khiếp. Điều này thật khủng khiếp. Khi tôi phát sóng chương trình này trên Truyền Hình Vô Thượng Sư, ông sẽ mất nhiều hơn là chỉ Huệ Bửu. Hãy tin tôi, ông nên thay đổi cách sống của mình. Ông hãy ở bên phía tôi. Ông hãy đứng về phía tôi. Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau, gìn giữ Địa Cầu này để tạo ra từ trường, bầu không khí đạo đức, từ bi, thương yêu, tử tế, cho muôn loài. Nếu không, Địa Cầu này sẽ biến mất. Và nhiều người thân và bạn bè của ông đang đội lốt người hoặc ẩn náu trong hình dáng người hoặc chiếm hữu hình dáng người, sẽ không có nơi nào để đi. Và họ cũng sẽ có con, cháu nữa. Họ sẽ đi đâu? Họ vất vưởng trong không gian và có thể bị hút vào hố đen và biến mất vĩnh viễn? Ông thích vậy hả? Hãy nghĩ lại xem. Đây là cơ hội cuối cùng, nói cho ông biết.
Hãy ở phía tôi. Làm việc cùng tôi. Tôi không nói làm việc cho tôi. Hãy làm việc vì danh dự của chính ông. Hãy làm việc để thay đổi chính ông. Hãy để cho chính ông có một trái tim. Khi đó, ông sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đẳng cấp của ông có lẽ sẽ cao hơn, thậm chí Thượng Đế có thể sẽ ban cho ông một địa vị tốt hơn, thay vì chỉ đi hành hạ con người và dụ dỗ họ làm những việc khủng khiếp, những việc độc ác. Đó không phải là một địa vị huy hoàng. Tôi tôn trọng ông. Tôi gọi ông là Bệ hạ, thậm chí là Ma Vương Cao Thượng. Hãy giữ [danh hiệu] đó. Và tiếp tục phát triển hơn nữa. Tất cả chúng ta đều cần có chút danh dự, tối thiểu có chút ý thức căn bản về trách nhiệm, thiện lành và công bằng.
Tôi chưa hề làm gì sai với ông cả. Tôi chỉ dạy người của tôi thôi. Ai đến với tôi thì tôi dạy. Tôi không ép buộc họ bằng bất kỳ cách nào. Tôi không đến gõ cửa nhà họ. Tất cả họ đều tự nguyện đến vì họ thích giáo lý của tôi. Điều đó được phép mà. Điều đó đâu có bị cấm ngay cả trong giao ước của chúng ta. Còn ông luôn tìm cách cám dỗ họ, thậm chí giật lấy họ từ tay tôi và đủ thứ. Tôi chưa bao giờ làm điều gì sai trái. Vì vậy, thật không công bằng khi ông tiếp tục muốn tôi chết, rồi làm việc với tất cả các phù thủy, ác ma, và những hồn ma lạc lối hay ác quỷ, để cố gắng giết tôi và hãm hại tôi hoài.
Ông cũng làm hại những đệ tử vô tội của tôi. Và ông làm hại những người vô tội không phải đệ tử của tôi – có những người tốt, nhưng nhẹ dạ bị ông và người của ông làm hại và lừa dối. Thật không công bằng. Là Vua, dù là Vua nào, ông cũng phải có sự công bằng nào đó chứ. Ông hiểu không? Và đây là lời cảnh cáo cuối cùng tôi dành cho ông! Tôi sẽ không để ông tiếp tục thế này đâu. Ông nghe tôi nói không”. Đó là những gì tôi đã nói với ông ta. Nhưng ông ta không trả lời gì cả. Cuối cùng, ông có nói xin lỗi, tôi nhớ là vậy. Nhưng đừng bận tâm. Chúng ta hãy xem ông làm gì để sửa đổi, mang lại ý nghĩa cho lời nói “Xin lỗi” của ông.
Photo Caption: Làm Sáng Ngời Đời Sống Trong Môi Trường Đó