Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Làm Sao Để Cứu Mạng Mình Trong Thời Kỳ Báo Ứng Khắc Nghiệt, Tàn Bạo Này, Phần 1/5

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Chào tất cả những linh hồn đẹp nhất của tôi. Thực ra, tất cả linh hồn đều đẹp nhất. Chỉ có đầu óc mới gây rắc rối cho mọi người. Để chế ngự đầu óc, chúng ta phải tu hành – thí dụ, với Pháp Môn Quán Âm. Tôi không bao giờ có thể nhấn mạnh điều đó cho đủ. Dù sao, hy vọng tất cả quý vị đều ổn.

Hôm nay tôi chỉ muốn đặc biệt cảm ơn quý vị, tất cả nhân viên, đội ngũ siêng năng của Truyền Hình Vô Thượng Sư, và cũng cảm ơn tất cả những người đã đăng tải một số bài nói chuyện của tôi lên các trang mạng thuộc những phương tiện truyền thông xã hội khác nhau. Không biết quý vị đã làm như thế nào, và trước đây tôi không biết điều đó, chỉ mới biết gần đây thôi, như vài tuần trước, hoặc vài tháng… à không, vài tuần trước. Thời gian trôi nhanh quá, tôi không biết. Tôi tưởng mình ở trong hoàn cảnh sống trong lều chỉ mới khoảng bốn, năm ngày, nhưng khi nhìn lại, kiểm tra, thì đã một tháng và một ngày rồi. Khi quá bận rộn, mình thậm chí không nhận thức được thời gian và không gian.

Và nhân tiện, tôi xin chúc quý vị mọi điều tốt đẹp nhất, trong Phước Lành của Thượng Đế, và chúc quý vị nhanh cải biến, tiến bộ, trong nỗ lực tu hành của mình. Xin hãy nhớ những gì tôi đã nói với quý vị lần trước. Dĩ nhiên, đối với những người tu Pháp Quán Âm, quý vị đã biết phải làm gì rồi, nhưng với những người ngoài kia – những người thuần chay, trường chay, và không ăn chay, hãy cố gắng ăn thuần chay. Ăn trường chay rất tốt. Không sát sinh, nhưng nó cũng gây ra quá nhiều, vô vàn đau khổ cho người-thân-bò. Và ngày nay, người-thân-bò cũng được gây giống với số lượng quá mức và rồi việc này còn tạo ra loại… Chăn nuôi người-thân-bò, chăn nuôi người-thân-động vật, tạo ra quá nhiều, vô số khí mê-tan và gây nguy hiểm cho Địa Cầu, và dĩ nhiên cho mạng sống của chúng ta nữa.

Tôi vẫn còn ở trong khu rừng hoang. À quên chứ: Tôi cũng muốn cảm ơn một số cá nhân và một số trang mạng truyền thông đã xóa một số bài phát biểu có hại của một số kẻ nói dối. Thật không may, họ đã cố hết sức để công kích tôi, và… biết không, đời là thế. Ý nói, trong đời sống vật chất là vậy, tôi nghĩ là không thể tránh khỏi. Ngay cả vào thời của Đức Phật, của Chúa Giê-su, của Đạo Sư Nanak, của Đức Mahavira, của Đức Tiên Tri Muhammad, Bình An Ở Cùng Ngài, và của Đức Baháʼu’lláh, v.v. – thời của tất cả các vị Minh Sư. Vào những thời đó, các Ngài luôn phải chịu đựng quá nhiều. Và không phải ai cũng biết về điều đó, không nhiều người biết về điều đó.

Nhưng tôi nghĩ tôi may mắn hơn, vì tôi còn có lều để sống ấm áp bên trong. Nhiệt độ bên ngoài khoảng 10 độ C hay thấp hơn một chút. Nhưng vẫn có thể chịu được. Có điều chỗ này ướt, chỗ kia ướt, và nước đọng lại ở các cạnh của lều nên mình phải lau, hoặc để nó tự khô đi bằng cách buổi sáng, mở tất cả các khóa kéo ra để không khí lọt vào, và rồi có lẽ phải phơi túi ngủ ngoài trời – dĩ nhiên nếu trời không mưa. Hoặc phơi bên dưới các lớp bảo vệ của lều.

Sống trong lều rất bất tiện vì mình phải dựa vào pin. Nhưng ngày nay thì có thể được, và điều đó rất tiện. Nếu mình không có xe hơi, thì có thể nhờ tài xế taxi; nếu mình đối xử tốt với họ, họ có thể giúp mình mang pin về nhà và sạc pin cho mình. Hoặc tìm một trạm giúp mình sạc pin. Cố gắng tìm cách. Luôn có cách nào đó để tự chăm sóc bản thân khi sống trong lều. Nếu có một tấm pin mặt trời nhỏ có thể gấp lại hoặc di động, thì cũng hữu ích. Nhưng phải rất tiết kiệm. Tôi rất tiết kiệm pin vì bây giờ tôi dựa vào nó để làm việc. Nếu không làm việc cho Truyền Hình Vô Thượng Sư với rất nhiều chương trình mỗi ngày, thì tôi thật sự không cần pin chút nào.

Không cần pin. Nếu sống trong rừng, trong khu rừng, thì luôn có củi khô, và mình có thể dùng củi để nấu ăn và sưởi ấm, và có thể dùng than. Dùng lửa xong, mình có thể sử dụng tất cả than, cho chúng vào một cái nồi gốm nhỏ và phủ tro lên trên, một lớp tro mỏng lên trên. Như thế sẽ làm ấm trong nhiều giờ, và đó cũng là cách giữ bên ngoài lều ấm áp. Và nếu mở khóa kéo lều, hơi ấm của than cũng sẽ bay vào bên trong lều, và nó sẽ giữ cho mình ấm một thời gian.

Người dân ở nông thôn Âu Lạc (Việt Nam) làm như vậy đó. Bà tôi đã làm như vậy. Sau khi nấu ăn, ban đêm, bà cất than và để dưới gầm giường – trong một cái nồi nhỏ, nồi gốm, và để dưới gầm giường. Nhưng giường ở Âu Lạc (Việt Nam) thì khác. Bởi vì giường không có phủ khăn hay gì cả. Chỉ có vài thanh gỗ bên dưới. Và rồi họ sẽ trải như một tấm chiếu tatami mỏng được làm bằng rơm, như những tấm mà quý vị mang theo đến bãi biển vào mùa hè. Nên, dĩ nhiên, mình sẽ cảm nhận được hơi ấm của than khi nằm lên giường.

Nói về taxi, trong hoàn cảnh của tôi, phải đi bộ xa ra phố mới gọi được taxi, dùng số nhà nào đó trên đường phố và ở đó đợi taxi. Nơi tôi sống có một địa chỉ mà không địa chỉ!

Sống trong lều cũng không tệ lắm. Tự tại. Tự do tự tại hơn. Có điều bất tiện, bởi vì nếu tôi phải làm việc… như khối lượng công việc của tôi, cần điện thoại, cần máy tính, và rồi dĩ nhiên, cần điện. May mắn là, ngày nay mình có thể có pin, có thể sạc pin, và rồi có thể sử dụng điện từ pin, điều này có thể làm được. Cứ vài ngày thì phải thay pin. Chỉ là bất tiện hơn thôi. Bất tiện nhất là điện thoại không luôn luôn hoạt động. Có khi mất nửa tiếng đồng hồ tôi mới kết nối được với vài người trong đội ngũ. Và đó là điều bất tiện duy nhất. Bởi vì tôi phải cho họ biết là họ nên nhận các chương trình mà tôi đã kiểm duyệt, thí dụ như vậy. Hoặc bảo họ vô nhà để liên lạc. Họ không luôn luôn ở bên máy tính. Và đôi khi máy tính của tôi không hoạt động tốt lắm. Mạng internet không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng vẫn làm được. Cảm tạ Thượng Đế về mọi điều đó.

Tôi thật sự biết ơn tất cả những phát minh này khiến đời sống của mọi người thoải mái hơn, thuận lợi hơn, và tiết kiệm thời gian hơn. Người bình thường, công dân thường trên thế giới ngày nay sống còn sướng hơn vua chúa thời xưa. Thật sự là như vậy. Và nếu chúng ta có hòa bình, và một thế giới thuần chay, thì đây chính là thiên đàng [tại thế]. Một thế giới đẹp như thế. Chúng ta chỉ cần gìn giữ nó. Dù sao, tôi cũng rất biết ơn rồi là vẫn còn sống và vẫn có thể làm việc cho quý vị, cho thế giới này, cho mọi chúng sinh sống trên đó, mà tôi thương vô vàn.

Tôi cầu nguyện mỗi ngày, cầu xin các cõi Thiên Đàng giúp quý vị. Nhưng giúp đỡ tốt nhất là chúng ta tự giúp mình. Người ta nói rằng Thượng Đế giúp những ai tự giúp mình. Thật sự là như vậy. Bởi vì có những cách thức và phương tiện mà tất cả các vị Minh Sư do Thượng Đế gửi đến đã dạy chúng ta từ thời xa xưa. Chúng ta biết phải làm gì. Chỉ là chúng ta không muốn, hoặc không thực sự quan tâm cho lắm về điều đó hoặc thực sự nghĩ điều đó không quan trọng. Điều đó quan trọng. Giống như quý vị sống trong một xã hội trên thế giới, có luật pháp ở các quốc gia khác nhau. Quý vị phải tuân thủ chúng. Dù luật tốt hay xấu, quý vị cũng phải tuân thủ để tồn tại, để ít ra có được bình an trong đời mình và với láng giềng. Không dễ để sống trên đời này, tôi biết. Tôi biết điều đó.

Có người gửi cho tôi một số bài viết về một số nhà sư đã nói xấu tôi. Và họ [đội ngũ truyền hình chúng ta] muốn công khai phát sóng về điều đó. Tôi nói: “Không, không được. Đây là những nhà sư khác. Họ chỉ hiểu lầm thôi. Chỉ là họ không đọc kỹ, không nghiên cứu kỹ về giáo lý của tôi và họ hiểu lầm”. Nhưng họ không phải là ma quỷ. Chúng ta chỉ cố gắng chỉnh đốn ma quỷ, chứ không phải các nhà sư con người. Các sư cũng chỉ là con người. Khi họ không nghiên cứu nhiều, họ chỉ biết cố định một mảng kiến thức về điều gì đó và bám vào đó, thì cũng không đến nỗi nào.

Chỉ là ở địa vị của tôi, tôi phải dạy mọi người. Tôi phải biết nhiều thứ. Thành ra tôi đã học với nhiều tôn giáo khác nhau từ khi còn trẻ, cho tới khi tôi đi ra nhận công việc này. Mình phải biết, vì người thế gian, họ có những ý kiến khác nhau và các hệ thống tín ngưỡng tôn giáo cố định khác nhau. Mình phải biết để giải thích cho họ, để dạy họ, để hòa nhập vào cách hiểu biết của họ, vào quan điểm của họ. Nếu không biết tất cả điều đó, thì mình không thể dạy người ta.

Giả sử tôi chỉ là một ni cô bình thường. Thì tôi có thể làm gì đây? Chỉ dạy Phật tử niệm “A Di Đà Phật”, hoặc niệm một số câu thần chú, hoặc tụng một số kinh điển – nếu người ta thậm chí có các kinh điển đó. Có rất nhiều kinh điển trong Phật giáo. Do đó, chúng ta phải biết nhiều thứ để có thể sống [hòa hợp] với các tín ngưỡng khác, và không công kích các tín ngưỡng khác và chỉ nói: “Đức tin của tôi là tốt nhất, là duy nhất, và những tôn giáo khác đều là ngoại đạo”. Quan niệm như vậy là không đúng đắn.

Photo Caption: Hãy Hồi Sinh, Ra Khỏi Thung Lũng Chết!

Tải ảnh xuống   

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android