Thật ra, hằng ngày, tôi cảm tạ Thượng Đế, dĩ nhiên, Thượng Đế Toàn Năng, rồi tôi cảm ơn tất cả những ai liên quan cho bữa ăn của tôi. Và tôi cảm ơn chư Thánh Hiền, các Minh Sư khắp nơi vì công đức của các Ngài mà tôi được thừa hưởng chút ít, hoặc là các Ngài rộng lượng ban cho tôi để tôi có được bữa ăn đó. Và cầu cho tất cả các Ngài có mọi thứ các Ngài cần. Cầu cho đệ tử của các Ngài dễ cảm hóa, dễ giáo hóa và giải thoát. Cầu cho tất cả chúng sinh tốt đều có tất cả những gì họ xứng đáng, tùy theo Ân Điển Thượng Đế. Và cầu cho tất cả chúng sinh xấu trở thành chúng sinh tốt.
Tôi nói: “Ồ, được rồi. Thế con có nhớ có điều gì tốt mà con đã làm, để hôm nay con còn được gặp ta và nhìn thấy ta? Và rồi thậm chí được cho ăn từ tay ta. Ta phải cắt nhiều ổ bánh mì cho con và cho con ăn. Thế con có nhớ làm sao mà con có được sự may mắn này?” Rồi chú nói với tôi: “Chúng con đã tặng một số tiền, cho việc nghĩa của Ngài”. (Ồ.) Tôi nói: “Ồ, chà. Vậy thì khá tốt”. Nhưng không phải cùng kiếp đó, mà là một kiếp khác.
Sau kiếp cướp, kiếp kế tiếp, họ nguyện làm những điều tốt hơn. (Dạ hiểu. Đúng ạ.) Trước khi chết, họ đã sám hối. Và họ nguyện không bao giờ làm hại người, không cướp của, hoặc làm người ta lo lắng, đau buồn vì mất mát tài sản như vậy.
À, không phải kiếp kế tiếp, mà là kiếp khác nào đó, sau đó họ trở thành công nhân – lao động chân tay. (Ồ, dạ.) Tôi nói: “Lúc đó con có đóng góp cho ta à? Con có nhớ không?” Chú nói: “Dạ, con nhớ”. Chú nói: “Chúng con làm việc cho một số cư dân mạng”. Chà, chú dùng từ ngữ đó. Tôi chưa bao giờ dùng chữ đó. Ý nói, có lẽ thỉnh thoảng, nhưng tôi nghĩ: “Con nói gì? Con đánh vần chữ đó ra sao?” Và chú đánh vần cho tôi. (Hay quá.) Tôi tưởng chắc là mình nghe lầm. Tưởng đó là một tổ chức hay gì đó tương tự.
Rồi chú nói với tôi chú làm việc cho một [hội] bí mật nào đó… chú nói: “những cư dân mạng bí mật thuộc đức tin của Ngài”. Tôi nói: “Ồ, tốt lắm. Con đã làm thế nào?” Chú nói: “Chúng con sửa chữa đền thờ của Ngài. Nhà của Ngài – đền thờ của Ngài. (Hay quá.) Và các đệ tử của Ngài có lúc đã quá lo lắng, bởi vì họ không có đủ tài chính để tiếp tục sửa chữa, nên chúng con đã đóng góp”. (Ồ.)
Tôi nói: “Ồ, con giàu có hay sao?” Thì chú nói: “Dạ không, không. Chúng con đã tặng bốn tháng lương. Nên họ không phải trả tiền cho chúng con, và họ dùng số tiền đó, cùng với một số đóng góp nhỏ khác, để sửa chữa nhà của Ngài”. (Chà.) Tôi nói: “Nhà của ta à? Tư gia?” Chú nói: “Ồ, dù sao tất cả đều là nhà của Ngài, nhưng nó giống như một đền thờ”. Nghĩa là, như một đạo tràng. (Dạ, Sư Phụ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Tôi nói: “Được. Các con rất ngoan. Và tốt cho con. (Dạ.) Vậy, lần này con có thể có đồ ăn từ tay ta”. Chú nói: “Nhưng chúng con rất biết ơn [vì] có được sự may mắn này, cơ hội này để gặp Ngài”.
Và sau khi chú nói tất cả những điều này… Tôi cũng nhớ, dĩ nhiên, trước đó và sau đó. Và tôi cảm thấy hơi buồn. Hơi buồn một chút. Bởi vì ban đầu, tôi chỉ cho họ ăn với tình thương. Không nghĩ ngợi hay bất cứ gì. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Sau khi chú nhắc tôi nhớ lại và kể tôi nghe mọi chuyện này, thì tôi nhớ lại, nên cảm thấy buồn. Tôi cảm thấy: “Vậy thì, đó không thực sự là tình thương của mình, phải không?” Giống như tôi nợ chú gì đó – tôi nợ họ gì đó, nên tôi phải cho họ ăn. Tôi cảm thấy kiểu như hơi thất vọng. Tôi tưởng đó là từ tình thương của mình.
Thôi không sao. Mỗi lần tôi cho họ ăn, tôi nói: “Hãy nhớ Thượng Đế. Đây là từ Thượng Đế. Ta chỉ đang làm theo Thiên Ý và Ân Điển Thượng Đế. Các con phải luôn cảm ơn Thượng Đế”. Tôi không rõ họ có nói lời cảm ơn hay không. Nên tôi tự nói: “Cảm ơn Thượng Đế cho đồ ăn này, mà Ngài cho phép con mang đến cho họ. Và xin hãy ban phúc cho họ để họ không phải làm người-thân-chim nữa và không phải ăn cá mà họ không thích”. (Dạ.)
Tôi không biết là họ không thích cá. Tôi nói thật với quý vị. (Dạ đúng.) Tôi tưởng họ sinh ra là như vậy, và thức ăn của họ là cá. (Dạ.) Tôi không lên án họ, hay bất cứ gì hết. (Chúng con cũng nghĩ như vậy.) Nên sau đó tôi hỏi họ: “Nhưng nếu con ăn nhiều người-thân-cá như thế, chẳng phải nghiệp của con còn nặng hơn sao?” Thì chú nói với tôi: “Dạ không, không. Bởi vì những con cá này nghiệp chướng rất nặng”. Đó là những lời chú nói. (Ồ.)
Chú nói bằng giọng Anh. (Hay quá.) Dĩ nhiên là bằng thần giao cách cảm. Không phải như nói ra bằng lời hoặc viết hay là gì cả. (Dạ.) Nhưng đôi khi tôi phải đoán chú muốn nói gì, nếu tôi không hiểu, hoặc không chắc là đúng hay không. Như từ ngữ “cư dân mạng”, tôi phải hỏi lại vì tôi quên mất có những từ như vậy. Tôi biết từ này nhưng đôi khi không chắc là viết có đúng không hoặc có những từ như vậy hay không. Vì vậy, tôi đã hỏi chú và chú đã đánh vần cho tôi. Tôi có dùng chữ đó một lần ở đâu đó. (Ồ.) Tôi nhớ là có dùng từ đó một, hai lần – cách đây lâu rồi, và rất hiếm khi. Thông thường, chúng ta nói “công dân”. (Dạ. Đúng vậy ạ.)
Là như thế đó, nên tôi cảm thấy hơi buồn. Và tôi cảm thấy, Trời ơi, đệ tử của tôi đã nhận tiền đóng góp của họ, không phải tôi yêu cầu. Và họ muốn sửa chữa, chứ không phải tôi muốn. Vậy mà tôi vẫn phải trả. Chim vẫn phải đến, và tôi phải cho họ ăn. Trước đó, tôi cho họ ăn chỉ với niềm vui và tình thương thuần khiết, nhưng sau khi nghe chuyện đó, tôi cảm thấy như: “Ôi trời ơi. Đây có phải là nợ mà ta phải trả? Không còn cảm thấy cao cả nữa. (Ồ.) Không nhiều như trước”.
Nhưng tôi vẫn thương họ rất nhiều. Vẫn cảm thấy rất vui khi thấy họ ăn. Chỉ là tôi hơi thất vọng vì việc cho họ ăn không đơn thuần, không phải 100% tình thương vô điều kiện. (Dạ. Vâng, thưa Sư Phụ.) Bây giờ, giống như bị vướng víu với nghiệp trong quá khứ. Dù đó không phải là nghiệp của tôi. (Dạ phải.)
Cho nên tôi đã lo lắng, hỏi họ về cá và họ nói không có vấn đề gì vì mấy cá đó nghiệp chướng rất nặng. Nên họ ăn cá xấu, cũng không sao. Giờ còn gì nữa không? Tôi nói: “Được rồi, vậy sau kiếp này, con cũng biết được tương lai chứ, con có biết mình sẽ đi đâu không? Con có phải trở lại làm người-thân-hải âu hay người-thân-động vật khác nữa không, hay là con sẽ lên Thiên Đàng thấp hoặc sẽ xuống địa ngục, hay là gì?” Rồi chú nói: “Dạ không, không. Không thành vấn đề”. Tôi nói: “‘Không thành vấn đề’ nghĩa là gì? Vậy thì con sẽ lên Thiên Đàng chứ?” Chú nói: “Dạ. Còn rất nhiều, rất nhiều công đức”. (Ôi chà.)
Và tôi nói: “Phải, bởi vì sự đóng góp của con. Đúng không? Tốt. Bây giờ con đang trải qua giai đoạn nghiệp xấu của mình. Con đang trả nghiệp xấu của kiếp cướp. Nhưng sau đó, con sẽ lên Thiên Đàng. Ta sẽ cố hết sức can thiệp và giúp đỡ để con được giải thoát vĩnh viễn, và không phải xuống Thiên Đàng thấp rồi đầu thai nữa”. (Hay quá.) Và tôi nói: “Dù con lên Thiên Đàng thấp, do không đủ công đức tốt để lên cao hơn, ta cũng sẽ cố gắng giúp con ở đó”. Vậy là cả hai chúng tôi đều vui vẻ. Bây giờ, tôi vui vẻ trả nợ với rất nhiều tình thương.
Ngay cả nghiệp của nhiều kiếp khác cũng luôn đến và đeo bám mình. Không bao giờ có thể trốn thoát, dù là Minh Sư đi chăng nữa. (Dạ, Sư Phụ. Ồ, dạ.) Dĩ nhiên, nếu quý vị không bao giờ quay lại thế gian nữa, thì tất cả xong, tất cả chấm dứt. Và món nợ cứ ở đó, ở đâu đó, như bị khóa trong két sắt. Nhưng nếu quay lại nơi đó, nơi mà những điều đó đã xảy ra, thì quý vị sẽ phải trải nghiệm lại một số nghiệp chướng lần nữa. (Vâng. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) May là không phải tôi yêu cầu. [Nếu không thì] tôi không biết sẽ phải cho họ gì nữa. Hoặc, liệu tôi còn đủ công đức để có thức ăn cho họ hay không nữa. (Dạ hiểu. Vâng, thưa Sư Phụ.)
Thật ra, hằng ngày, tôi cảm tạ Thượng Đế, dĩ nhiên, Thượng Đế Toàn Năng, rồi tôi cảm ơn tất cả những ai liên quan cho bữa ăn của tôi. Và tôi cảm ơn chư Thánh Hiền, các Minh Sư khắp nơi vì công đức của các Ngài mà tôi được thừa hưởng chút ít, hoặc là các Ngài rộng lượng ban cho tôi để tôi có được bữa ăn đó. Và cầu cho tất cả các Ngài có mọi thứ các Ngài cần. Cầu cho đệ tử của các Ngài dễ cảm hóa, dễ giáo hóa và giải thoát. Cầu cho tất cả chúng sinh tốt đều có tất cả những gì họ xứng đáng, tùy theo Ân Điển Thượng Đế. Và cầu cho tất cả chúng sinh xấu trở thành chúng sinh tốt. Và cầu cho thế giới này trở thành một địa đàng thuần chay và an bình, và dĩ nhiên là một thế giới khai ngộ nữa – một thế giới được giải thoát. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Rồi, bây giờ, quý vị thấy chưa? Nhớ lại kiếp trước để làm gì? Bây giờ tôi đã trả lời quý vị rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Lẽ ra tôi không nên hỏi chú gì cả, thì tôi chỉ vui vẻ cho họ ăn, nghĩ rằng: “Ồ, mình có rất nhiều tình thương cho họ”. Một người tốt. (Dạ.) Rồi sau khi nghe những điều đó, tôi cảm thấy: “Trời ơi. Thì ra ta chỉ đang trả nợ của mình, mặc dù ta không vay mượn”.
Vài người thường trú trong nhóm của tôi trước kia, họ đến mấy bác sĩ đồng tu và bác sĩ không nhận tiền của họ, không nhận thanh toán. Rồi họ không trả tiền mặc dù thực tế là tôi luôn bảo họ đi tới đâu cũng phải trả tiền. Họ nợ nần gì thì họ phải trả. (Dạ đúng, Sư Phụ.) Và vài người họ đã không trả tiền vì họ nghĩ: “Cùng là đồng tu với nhau, và bác sĩ không muốn [nhận]”. Chứ không phải là họ ép bác sĩ không nhận tiền. Nhưng không phải vậy, chúng ta có tiền, chúng ta nên trả. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.)
Bởi vì họ không trả, nên một số khoản nợ này, tôi phải tự gánh lấy. (Ồ. Dạ đúng.) Ngay cả vô tình không biết. Không phải lúc nào tôi cũng kiểm tra xem tại sao mình lại có vấn đề này hoặc đau ốm kia. Nhưng đôi khi, tôi kiểm tra, thì biết nó đến từ đâu, từ đâu, từ đâu. Hầu hết là từ đệ tử và rồi phần lớn là từ nghiệp thế giới. Luôn luôn.
Tôi sinh ra không có nghiệp. Ngay cả chiêm tinh gia cũng biết như thế. Và nhiều chiêm tinh gia xem bàn tay tôi hồi tôi còn trẻ. (Dạ.) Trước khi tôi khai ngộ, họ đã nói với tôi: “Ồ, cô không có nghiệp. Và cô có dấu hiệu này và dấu hiệu kia của một vị Bồ Tát”. Lúc đó, tôi không hiểu nhiều. Tôi nói: “Ồ, cảm ơn”. Nhưng tôi không hiểu sâu ý nghĩa thực sự của điều đó. Sau này tôi hiểu nhiều hơn. Khi khai ngộ hơn, thì hiểu mọi thứ rõ ràng hơn. (Dạ, thưa Sư Phụ.)
Giống như câu chuyện về cha mẹ anh. Có gì vui khi nhớ rằng kiếp trước mình đã bị một người-thân-chim ăn? Và bây giờ, bà ấy lại trở lại, và cũng đang sai khiến mình. Mẹ anh đã nói với tôi như vậy. Rằng bà thì hơi kỳ cục. Còn ông thì rất hiền hòa. Luôn nhượng bộ. Luôn để bà ấy nổi trội hơn, nắm quyền kiểm soát hơn trong nhà. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Mẹ của anh, chính bà đã nói với tôi. Nếu không tin tôi thì anh có thể hỏi mẹ anh. (Dạ, con biết điều đó, thưa Sư Phụ.) Ồ, anh biết à. Dĩ nhiên, vậy thì tốt. Tất nhiên, anh là con của họ mà. Làm sao không biết được chứ? Và anh đã sống với họ 20 mấy năm, nên anh phải biết chứ.
Anh phải thấy được, đúng không? (Dạ.) Cha anh là một người rất hiền hòa, rất kiên nhẫn và nhún nhường. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Còn mẹ anh thì ngược lại một chút. Nhưng không sao, bà cũng là một người tu hành tốt. Bà cũng biết khuyết điểm của mình. Nhưng tôi phải nói rằng con người chúng ta có rất nhiều khuyết điểm. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Tôi cũng vậy. Như, tôi không thích rửa chén. Tôi phải thú nhận điều đó. Và rồi, tôi cứ để đó ba ngày. Ngâm chúng, rồi làm một cách nhanh chóng và lười như thế. Nhưng không sao. (Dạ. Vâng, thưa Sư Phụ.) Nó sạch sẽ và tôi vẫn còn đây. (Dạ.) Khỏe mạnh, bình an.
Không khỏe lắm, bởi vì thường xuyên, rất nhiều nghiệp luôn luôn đến. Và tôi luôn phải gánh nghiệp. Nhưng không phải vì thức ăn, hay là vì cách tôi sống. Đó là nghiệp thế gian. Họ luôn nói với tôi như thế. Thiên Đàng nói với tôi như thế. Các hộ pháp [vô hình] của tôi cũng nói vậy. Chú Good Love cũng nói như thế. Ai ai cũng nói với tôi như vậy. “Nghiệp thế gian”. Tôi nói: “Được rồi, được rồi. Tôi không bao giờ hỏi quý vị nữa. Đã biết câu thần chú đó rồi. Luôn luôn nói cùng một điều”. Vậy bây giờ quý vị thấy đó, biết quá nhiều về nghiệp tiền kiếp cũng không tốt lắm. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.)