Bất cứ ai không đạt đến tiêu chuẩn tâm linh của Thời Đại Hoàng Kim này, phải ra đi. Ðồng thanh tương ứng, hiểu không? (Dạ đúng.) Nên họ đi đến nơi nào đó rồi phát triển sự tiến hóa riêng của họ tại đó. Hoặc họ hóa giải nghiệp quả của họ trong kiếp này, rồi tiến nhanh lên theo cách đó. Thiếu tiện nghi vật chất không nghiêm trọng bằng cái đói tâm linh. (Dạ.) Địa Cầu chúng ta đã đi được một đoạn đường dài. Địa Cầu này đã đi được một đoạn đường dài.
Còn ai nữa không? Nói đi. (Xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều cho ngày hôm nay, vì tất cả sự an bài của Ngài. Gia đình con vừa mới đến, đặc biệt cho hôm nay.) Từ đâu đến? (Dạ, từ Israel.) Chà! Quốc gia đáng thương! Tôi có theo dõi bản tin và thấy tin rất buồn. Nhưng như chúng ta đã biết, đây là thời kỳ thay đổi, mọi thứ thay đổi rất nhanh. Người thế gian thấy chóng mặt, chóng mặt. Đột nhiên mọi thứ đều thay đổi. Bao nhiêu năm, bao nhiêu thập niên rồi không thay đổi, rồi bỗng nhiên thay đổi. Có những chuyện thay đổi tốt. Nhiều khi thấy không tốt, nhưng lại tốt. Nó chấm dứt một cái gì đó! Nó phải kết thúc cái gì đó. Bằng không, cứ kéo dài mãi. Rồi…
Nhưng ở Ireland, là tin vui. Họ không còn đánh nhau nữa. Không phải tốt sao? (Dạ.) Có nhiều tin vui. Người ta phải trải qua những gì họ phải trải qua. Món quà tâm linh miễn phí cho mọi người, nhưng không phải ai cũng nhận. Ðó là vấn đề. Chỉ một cái bánh pudding Giáng Sinh (thuần chay), mà bây giờ đã có hòa bình ở Ireland! Mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Dù sao thì mình cũng có Nhà để về, phải không? (Dạ.) Đó là điểm chính. Chúng ta chỉ ở tạm đây một thời gian. Ðối với hầu hết chúng ta, sẽ không còn lâu nữa. Đúng không? (Dạ đúng.) Không, cô còn trẻ, cô ở đây. Ðối với cô thì không nhanh cho lắm. Nhanh hay chậm cũng vậy thôi. Cũng giống nhau. Thêm bớt một vài năm, rồi chúng ta cũng ra đi.
Nhưng chúng ta sẽ để lại một di sản. Sau khi rời khỏi thế gian, rời khỏi Địa Cầu, chúng ta không để thể xác lại ở đây, mà để lại một di sản tâm linh huy hoàng cho thế hệ sau. Ðó là món quà tốt đẹp nhất chúng ta tặng cho Địa Cầu. Nhiều người không biết trân quý, nhưng chúng ta không làm để được cảm kích. Giống như khi giúp thiên tai, chúng ta cũng không đòi hỏi sự báo đáp. Giống vậy!
(Thưa, trong một đĩa DVD, Sư Phụ nói rằng chú chó của Ngài, Benny, hai kiếp trước là con trai của Ngài.) Trước đây, lâu lắm rồi. (Dạ, Sư Phụ có nói vậy. Và trong tiếng Do Thái, “Benny” nghĩa là “con trai tôi”.) Ồ, thật vậy à! Chà! Dễ thương ha, (Dạ, đúng vậy.) thật dễ thương. Họ đều có kiểu riêng của họ. Nhiều chú thật, thật buồn cười. Thôi, tôi không thể bắt đầu nói mấy chuyện đó. Dù sao, đây là lúc dành cho quý vị, không phải cho người-thân-chó. Nên tôi sẽ ngừng. Gia đình cô ở đâu?
Gia đình cô ở đâu? (Dạ con đến từ Israel.) Tôi biết rồi. Gia đình của cô kìa? (Dạ hiện đang ở Anh Quốc. Hiện đang trông mấy đứa nhỏ.) Bên ngoài à? (Dạ không, nhà ở Luân Đôn.) Ở nhà? (Dạ ở nhà.) Được. Cho tôi gửi tình thương đến họ. (Dạ, cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Họ rất tốt; giữ nhà để cô được đến đây. (Dạ, vâng. Nhờ Sư Phụ an bài. Cảm ơn Sư Phụ!)
Hả? Ai đây? (Cảm ơn Sư Phụ. Con nói tiếng Hoa được không ạ?) Tôi không biết. (Tiếng Anh của con không giỏi lắm. Xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều. Từ khi con đến Anh Quốc một mình cách đây 5 năm, Sư Phụ đã chăm sóc cho con rất chu đáo. Sư Phụ luôn xuất hiện vào những lúc quan trọng nhất và khó khăn nhất. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều. Con đang nghĩ, bởi vì con đã ở đây được 6 năm, gần 6 năm rồi, sống một mình ở Luân Đôn, giờ con muốn quay về Trung Quốc. Vì con trai của con cũng rất thích giáo lý của Sư Phụ. Từ nhỏ cháu đã tin rằng Sư Phụ là Đấng Tối Cao.) Cô trở về Trung Quốc vì con cô hả? (Dạ không. Cũng có nhiều bạn bè và thân quyến ở đó nữa.) Vậy thì cứ về đi. (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) Hoặc cô có thể về thăm rồi trở lại đây. Sao cũng được. Chỗ nào cũng thế. (Con muốn về quê, và có lẽ sẽ không trở lại [đây].) Cô muốn về đó ở luôn hả? (Dạ.) Vậy thì cứ về. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Không cần trở lại. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Chúng ta sẽ không nhớ cô, phải không? (Con sẽ nhớ Sư Phụ. Sư Phụ sẽ có cơ hội đến thăm Trung Quốc. Vì bây giờ lãnh đạo Trung quốc…) Tôi không biết. (Ông ấy cởi mở và sáng suốt.) Vậy sao? (Bắt đầu từ tháng Giêng tới, tất cả học sinh trường tiểu học sẽ không phải đóng học phí. [Trung Quốc] từ từ trở nên cởi mở và sáng suốt.) Ừ. (Con tin rằng Sư Phụ sẽ có dịp đến thăm Trung Quốc. Chắc chắn sẽ xảy ra.) Tôi không biết. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Đừng ràng buộc người ta. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.)
(Kính chào Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư!) Chào anh! (Ðây là một cơ hội tuyệt diệu, là đặc ân khi có Ngài ở đây vào dịp này trong năm, khi có được sự gia trì bao la của Sư Phụ, tất cả chúng con đều rất ngạc nhiên là Ngài hiện diện ở đây. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều về món quà kỷ niệm của Sư Phụ. Quà này, con sẽ đóng khung và viết lên đó: “Nhận được từ Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư”. Con cảm ơn Sư Phụ rất nhiều vì sự Gia Trì của Ngài.) Không có chi. (Dạ cảm ơn Sư Phụ.) Nhưng tôi nghĩ cưng nên ăn đi. Không để lâu được. Được rồi. (Còn ai nữa không?) Chắc là hết rồi ha.
(Thưa Sư Phụ, con xin hỏi Ngài, hầu hết châu Âu và một vài nơi trên thế giới đang được ổn định. [Nhưng] châu Phi vẫn chưa ổn định, và ở nhiều nơi người dân phải di tản. Có nhiều xung đột, đói khát và trẻ em thì bị chết. Gia đình con cũng bị ảnh hưởng bởi vì họ ở Zimbabwe. Con muốn biết những quốc gia đó có bao giờ sẽ được ổn định không, hay là lục địa đó có bao giờ sẽ được ổn định không? Bởi vì quá...) Chưa. Chưa. (Chưa ạ?) Chuyện đáng buồn, nhưng không sao. Mọi người đang giải quyết sự tiến hóa của họ theo những cách khác nhau. Mỗi lục địa có một nhóm với nhân duyên khác nhau. (Dạ.) Quý vị hiểu ý tôi không? (Dạ hiểu.) Cho nên họ nhóm lại thành những quốc gia như vậy. Còn những quốc gia châu Phi thuộc về một nhóm khác. (Dạ.) Nhưng không phải chỉ châu Phi thôi.
Quý vị nhìn khắp mọi nơi: Bất cứ ai không đạt đến tiêu chuẩn tâm linh của Thời Đại Hoàng Kim này, phải ra đi. Ðồng thanh tương ứng, hiểu không? (Dạ đúng.) Nên họ đi đến nơi nào đó rồi phát triển sự tiến hóa riêng của họ tại đó. Hoặc họ hóa giải nghiệp quả của họ trong kiếp này, rồi tiến nhanh lên theo cách đó. Thiếu tiện nghi vật chất không nghiêm trọng bằng cái đói tâm linh. (Dạ.) Địa Cầu chúng ta đã đi được một đoạn đường dài. Địa Cầu này đã đi được một đoạn đường dài. Như vậy là đã may mắn lắm rồi. Cho nên mọi người phải giải quyết nghiệp riêng của mình. Chúng ta làm hết sức mình. Hiểu ý tôi không? (Dạ hiểu.) Được rồi.
(Kính chào Sư Phụ.) Chào. (Con rất biết ơn Ngài. Cả gia đình con đều đã được Tâm Ấn.) Tốt. (Chồng con và các con của con đều đã thọ Tâm Ấn ở đây. Con rất biết ơn là con có thể gặp Sư Phụ ở đây.) Đó là phần thưởng xứng đáng của cô. (Con muốn được đến gần Sư Phụ hơn để cảm ơn Ngài. Được không ạ?) Tại sao phải đến gần hơn? Cảm ơn tôi từ chỗ đó là được rồi. (Dạ con xin.) Tới, tới, tới đi. (Cảm ơn Sư Phụ.) Cô làm phiền mọi người quá. Lẽ ra phải tới lúc nãy. (Cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. (Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Không có chi. Còn chồng và…? (Dạ, con trai của con và chồng con.) À, con trai (Và con gái của con.) Và chồng. (Thọ nguyên Pháp, và thọ nửa Pháp.) Ồ tốt, tốt. (Xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Chúc mừng. (Cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.) Không có chi.
Tốt chưa? Rồi, cô đó? Được, được. Ðưa mi-crô ra sau đó. (Kính chào Sư Phụ.) Chào cô! (Thật khó... con hơi mắc cỡ khi nói, nhưng…) Tôi biết. (Sau khi con thọ Tâm Ấn, một, hai tháng sau, mẹ con mất.) Ồ, tôi rất lấy làm tiếc. (Con đã đi Brazil. Mẹ con gọi con, bảo con tháng Tư sang đó. Nên con đã đi. Cảm tạ Thượng Ðế rằng con đã… cảm ơn Sư Phụ là con đã thọ Tâm Ấn. Con cũng muốn biết là mẹ con có ổn không. Ý con là, nếu…) Dĩ nhiên, bà ổn, cưng ơi! Bà không sao. (Dạ tốt quá. Hôm nay, có mặt ở đây thật sự quan trọng.) Tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra cho mẹ cô đâu. Ðừng lo. (Xin cảm tạ Sư Phụ.)
Nói đi! (Kính chào Sư Phụ.) (Con có một vài thể nghiệm thật đẹp Trong lúc thiền định.) Ðiều gì đẹp? (Dạ, thể nghiệm.) À! (Con thắc mắc là con có được phép gửi thể nghiệm này đến Bản Tin của chúng ta cho mọi người đọc, hay là...) Ðược, kể chúng tôi nghe! Có thể họ sẽ in sau. (Con có ghi ra, thực sự, thực sự rất đẹp.) Ðược, vậy cứ gửi đi. (Dạ, con muốn chia sẻ với Sư Phụ. Còn một chuyện nữa là con muốn viết ra thể nghiệm của con, để cho những người đang trên đường tu hành có thể đọc như đọc sách những thể nghiệm về hành trình và sự tu hành của con khi đi tìm chân lý.) Nhiều vậy, bằng quyển sách sao? (Dạ, thật vậy.) Không biết có ai muốn đọc không? Tôi không biết. Anh có thể thử. (Con nghĩ không biết chuyện đó có tốt cho con không? Bởi vì con đã gửi bản thảo đến Ban Ngoại Vụ, rồi có vị thường trú hồi âm cho con, nói là: “Đúng ra không ai được tiết lộ thể nghiệm”.) Tốt hơn là đừng nói nhiều quá. (Đừng nói nhiều quá ạ? Nhưng nói một chút về giấc mơ hay gì đó? Ý con là, con không màng là viết hay không viết.) Anh có thể làm nhưng gặp rủi ro thì ráng chịu. (Dạ, nhưng có thể không tốt, phải không?) Anh cứ ép hoài, hả?
Được rồi. Còn ai nữa? Ờ, ở đây. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. (Sư Phụ đã cho đồng tu Luân Ðôn trung tâm thiền. Xin cảm ơn Sư Phụ rất nhiều vì Ngài đã cho trung tâm này, vào ngày Tết Nguyên Đán này. Chúng con rất biết ơn Sư Phụ!) Tôi thích tóc của cô. (Cảm ơn Sư Phụ.)
Tôi không biết tại sao quý vị vẫn còn có câu hỏi. Thật ra không cần có câu hỏi gì. Mọi thứ phải đến từ đây, rồi ra đó, thì mọi việc sẽ rõ ràng. Nhưng dĩ nhiên, đẳng cấp của quý vị khác.
(Xin cảm ơn Sư Phụ. Con có vài điều xin hỏi. Ðầu tiên, con xin cảm tạ Sư Phụ đã an bài cho mọi việc xảy ra. Ý con là từ khi thọ Tâm Ấn, con thật sự không biết nói sao. Cách con nhìn mọi việc…) Phép màu xảy ra. (Dạ.) Tôi nói rồi! (Phép màu, và con chỉ... Trong khi ngồi đây lắng nghe mọi người nói chuyện, con nghĩ: “Hai năm trước mình đang ở đâu?”) Lúc đó cô ở đâu? (Con đang ở trên máy bay đến Iran, bởi vì Sư Phụ có bảo một số người đến đó cứu trợ trận động đất Bam.) Đúng vậy. (Khi con nghĩ về việc này, quả là một hành trình khó khăn, theo cách mà mọi việc được sắp đặt.) Phải. Dĩ nhiên. (Chúng con phải hết sức cẩn thận để không gây chú ý. Nhưng thật là kỳ diệu! Những người cần thiết thật sự xuất hiện đến với chúng con. Con chưa bao giờ thấy họ lần nào, họ bỗng nhiên đến và giúp chúng con từ đầu đến cuối. Vào phút chót, con nghĩ: “Đây chỉ có thể là phép màu”.) Phải. (Con muốn cảm ơn Sư Phụ về điều này. Và thay mặt cho đồng tu Iran với số lượng ngày một gia tăng: ba chuyến đi Iran, con xin gửi tình thương nồng ấm của họ đến Ngài.) Cảm ơn! Tôi cũng vậy. Tôi cũng gửi như vậy. (Cảm ơn Sư Phụ. Con nghĩ họ sẽ nhận được thông điệp này. Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Không có chi! (Cảm ơn Sư Phụ.) Và cũng cảm ơn quý vị đã đi đến đó. Cảm ơn đã giúp người Iran. (Cảm ơn Sư Phụ.)
Về mặt này, quý vị thật sự làm việc rất giỏi. Tôi rất hãnh diện và hài lòng. Ý nói là tất cả quý vị trên khắp thế giới. Mỗi lần có thiên tai ở đâu, quý vị không màng sự bất tiện, không màng thời giờ mất mát, không ngại hiểm nguy, quý vị chỉ đi thôi. Tôi rất hãnh diện về quý vị, thật vậy. Tôi muốn nói điều này nhiều lần. Tôi kiểm tra tất cả việc làm của quý vị, luôn luôn, âm thầm, giống quý vị vậy. Quý vị làm việc âm thầm, tôi cũng làm âm thầm. Phải, tôi biết quý vị tiến bộ rất nhiều. Nếu không thì quý vị đã không có mặt ở đây.