Và đó là cách quý vị tử tế với chính mình. Đó là cách quý vị lập kế hoạch cho một cuộc sống tươi đẹp hiện tại, tương lai và cho tất cả tha nhân xung quanh mình – cho tất cả con cái, cháu chắt, chút chít, cho các thế hệ mai sau của gia tộc, gia đình quý vị. […]
Tôi thật sự nhớ khoảng thời gian ở Hy Mã Lạp Sơn và ở Hảo Trà. Hảo Trà là một vùng núi ở Đài Loan (Formosa), nơi tôi từng đi bế quan một mình hoặc với vài thường trú. Và rồi, đôi khi tôi đưa cả nhóm thường trú lúc đó đi với tôi: chúng tôi dựng lều bên bờ sông, và sống đơn giản, rất đơn giản. […] Cho nên tôi rất nhớ hai nơi này; ước gì tôi có thể sống lại đời sống đó bất cứ lúc nào. Và còn có một nơi khác nữa mà tôi thích ở bên Hoa Kỳ – một trong những ngọn núi ở San Jose, California. Đó là ngọn núi duy nhất vẫn còn có cây cối, thực vật và hoa dại nở rộ tuyệt đẹp vào mùa xuân. […]
Tôi thích chỗ đó lắm. Đêm nào chúng tôi cũng dùng 3 viên đá làm bếp nhỏ để nhóm lửa và lượm củi khô quanh đó để nấu bữa ăn thuần chay. Và chúng tôi sống trong một toa xe kéo đã qua hai, bốn, năm đời chủ rồi. Rồi có một cái giếng nhỏ trên núi đó. Cũng có một hồ nước ở phía trước, nơi cung cấp nước cho thành phố đó. Tôi thật sự rất thích chỗ đó. […] Tôi muốn ở những nơi đó mãi, tại vì không có ai xung quanh – chỉ có một mình, núi non, người-thân-chim, cây cối, rồi nguồn nước nhỏ nào đó. Bây giờ nó hoàn toàn khác rồi.
Lúc đó, tài chính của tôi có giới hạn, thực phẩm và quần áo của chúng tôi, mọi thứ đều có giới hạn. Nhưng lúc đó tôi hạnh phúc nhất. Bây giờ tôi có thể có bất cứ gì tôi muốn. Có thể có các thứ gửi cho tôi nếu tôi muốn. Nhưng tôi không còn thích nhiều như trước nữa. Và tôi ăn rất đơn giản, thậm chí chỉ gạo lứt, muối mè. Và nếu có một số loại rau củ, thì nó phải là những loại không [cảm thấy] đau. Và nếu là trái cây thì chỉ ăn dưa, dưa leo – thế thôi. Không ăn những thực phẩm thông thường mà con người thường tiêu thụ nữa. Không cam, không táo.
Thậm chí không mua nước trái cây vì họ mất rất nhiều công sức ở ngoài kia để làm nước ép. Nên tôi chỉ ăn dưa trực tiếp, nếu như có. Tôi còn lấy vỏ dưa làm dưa chua, để tôi cũng có rau. Nếu muốn, tôi có thể ăn chúng như món tươi sống. Chỉ cần cho nước, muối, giấm vô, và một chút đường. Còn vỏ, thì cắt thành miếng nhỏ và cho vào lọ hoặc hộp đựng bằng thủy tinh, và để trong tủ lạnh ba, bốn ngày; hoặc thậm chí lên đến một tuần, là mình có thể ăn – tươi, rất ngon.
Vì vậy chúng ta không cần phải tạo ra nhiều bãi rác. Ngoài ra, vỏ dưa cũng rất bổ – nhiều dinh dưỡng hơn ruột bên trong quả dưa. Bởi vì khi ăn dưa, mình có thể lấy vỏ làm thành món dưa chua, và đó đã là khá nhiều thức ăn rồi. Nếu thuận tiện thì có thể mua những quả dưa này, ăn ruột bên trong, rồi dùng vỏ để làm dưa chua ăn như món rau hàng ngày. Vậy là rất nhiều rồi, nên tôi không cần phải mua nhiều thứ. Đó là khá sang rồi. Và đời sống có thể còn mãn nguyện hơn theo cách đó. Quý vị không cần phải giặt giũ hoặc nấu nướng nhiều hoặc tạo ra nhiều rác. Bởi vì ngày nay, người ta bán đồ cho quý vị, họ giao hàng đã được đóng gói sẵn trong túi ny-lông, nhỏ hoặc lớn. Và việc đó cuối cùng tạo ra rất nhiều rác.
Bởi vì tôi nghĩ vẫn có nguy cơ đại dịch, và nhiều nguy cơ mắc bệnh khác như cúm gia cầm ngày nay đang lan rộng khắp nơi rồi, và nhiều bệnh lạ khác hoặc bệnh cũ đang tái phát. Cho nên khi giao hàng, người ta sẽ bọc mọi thứ lại. Họ khử trùng rau củ, sau đó họ bọc trong túi ny-lông để giữ vệ sinh cho quý vị. Nên, trong tình huống này, con người tạo ra quá nhiều rác cho các bãi chôn lấp, cho môi trường, và làm tắc nghẽn đường thủy, gây ô nhiễm sông ngòi – các loại nước ở khắp nơi. Ngày nay, rất nhiều nguồn nước bị ô nhiễm không ngừng với hóa chất, hạt vi nhựa, và đủ thứ có hại. Nước không còn sạch như trước, như thời Đức Phật nữa. Nhưng ngay cả thời Đức Phật, các tỳ kheo đã được khuyên nên dùng vải để lọc nước đặng mà sâu bọ hoặc côn trùng sẽ không chết trong quá trình nấu ăn.
Và cho dù các tỳ kheo uống một ít sữa thời đó, thì sữa được lấy một cách nhân đạo. Quý vị cũng biết điều đó. Một số người giàu nuôi người-thân-bò, hoặc -cừu, và họ chỉ vắt sữa bằng tay. Rất nhẹ nhàng và vừa đủ để sử dụng cho gia đình hoặc một chút cho làng xóm. Không giống như cách chúng ta sản xuất [sữa] hàng loạt ngày nay với đủ loại máy móc gắn vào bầu ngực của người-thân-bò đáng thương, hút hết sữa ra, và cướp đi con của họ. Thậm chí còn ăn thịt con của họ!
Ôi, Trời ơi, bạo lực của con người không bao giờ chấm dứt. Tôi không biết làm sao trái tim của hầu hết mọi người có thể chịu được khi ăn tất cả những thứ này nếu họ thật sự biết thịt (người-thân-động vật) được làm như thế nào và từ đâu ra. Họ chỉ nhìn thấy gói hàng. Họ không thể hình dung người-thân-bò đau khổ, vùng vẫy, giãy dụa trong khi bị sát hại hoặc bị cắt cổ, hoặc bê con bị tách khỏi bò mẹ, khóc suốt chặng đường và sẽ bị chặt bằm để làm thịt bê cho người ta. Và tất cả người-thân-cá nhảy, thở thoi thóp trong lưới, hoặc bị bắt sống, giữ sống, và bị chặt đầu, bị ăn khi còn sống. Ôi, Trời ơi. Quý vị biết đó, nhiều thứ khác tương tự như vậy. Và người-thân-cua và -tôm hùm la hét khi người ta quăng họ vào nước sôi để luộc sống, và những người-thân-tôm vẫn còn nhảy trong khi bị nấu. Nói về điều đó, thật đau lòng kinh khủng. Tôi không muốn nói. Không muốn nói, nhưng tôi phải nhắc nhở mọi người đây là sự thật. Sự thật là như vậy; sự thật là, thịt, miếng thịt mà quý vị nhét vào miệng, đến từ sự đau khổ và đau đớn tột cùng của những chúng sinh vô tội không làm hại gì mình. Nói về những chuyện này thật sự rất đau lòng.
Hôm qua, tôi chịu không nổi nữa – chứng kiến biết bao đau khổ, một cách hữu hình và vô hình. Mình có thể thấy trong tâm trí dù không xem truyền hình bởi vì linh hồn mình tự do. Có thể đi dạo quanh và nhìn khắp nơi mình muốn. Nhiều khi tôi phải đóng hết lại, nếu không thì không sống nổi. Hôm qua, tôi đã rất đau đớn và khổ sở khi nhìn thấy quá nhiều buồn phiền trên thế giới. Tôi thường không cầu Thượng Đế bất cứ điều gì cho bản thân. Nhưng hôm qua tôi phải cầu. Tôi phải quỳ xuống, nói: “Xin Ngài, xin Ngài, hãy vì con, xin Ngài ngừng tất cả điều này. Đừng trừng phạt con bằng tất cả đau khổ mà con phải chứng kiến, mà con phải cảm nhận, phải biết”. Thật là kinh khủng. Tôi không thể chịu nổi.
Nhưng, quý vị thấy đó, chúng ta là người tạo ra tất cả điều này. Chúng ta là chủ nhân mà có thể ngừng tất cả điều này. Nên, tôi chỉ khẩn cầu tất cả con người trên thế giới: Xin tử tế với bản thân. Bởi vì nếu quý vị thực sự, thực sự, muốn tử tế với chính mình, thì hãy tử tế với tất cả tha nhân. Đừng gây đau khổ cho người-thân-động vật và cho con người trong chiến tranh nữa. Và đó là cách quý vị tử tế với chính mình. Đó là cách quý vị lập kế hoạch cho một cuộc sống tươi đẹp hiện tại, tương lai và cho tất cả tha nhân xung quanh mình – cho tất cả con cái, cháu chắt, chút chít, cho các thế hệ mai sau của gia tộc, gia đình quý vị. Xin hãy tử tế với chính mình.
Tôi xin lỗi đã nói tất cả điều này. Tôi nghĩ gì nói nấy, bất cứ điều gì đến [trong đầu]. Tôi không viết xuống bất cứ gì. Tôi không có người nào viết cho tôi. Tôi không có ai nhắc chữ hoặc ghi chú hay bất cứ gì. Tôi chỉ nói vào máy ghi âm thôi. Tôi dùng hai [máy] để lỡ như một cái không hoạt động hoặc tôi quên mở một cái. Đã xảy ra vài lần, nên tôi dùng cả hai [máy] phòng khi một cái không hoạt động thì cái kia sẽ ghi âm.
Photo Caption: Sự Hiện Hữu Nào Cũng Có Thời Gian Nhất Định! Hãy Tận Dụng Quãng Thời Gian Đó.