Cuối cùng cũng có tin vui mà tôi muốn nói quý vị nghe. Quý vị còn nhớ câu chuyện về người phụ nữ có hắc thần thông đã dùng ma thuật độc ác ở khoảng trống-giữa nghiệp để hại tôi? Mặc dù không giết được tôi, cô ta đã làm hại một chút. Ruột của tôi đã bị thương bởi tà thuật đặc biệt này. Và ruột đã bị thương mấy tháng trời sau khi tôi kể quý vị nghe chuyện đó. Giống như có ai đó bắn mình bằng một khẩu súng hay thứ gì đó, nhưng nó chỉ trượt qua. Không bắn trúng bộ phận quan trọng làm mình chết. Có lẽ chỉ bắn trượt qua, và có lẽ vẫn có thể làm tổn thương khi nó ở gần bộ phận đó. Tương tự như vậy, ruột của tôi bị thương, và tôi nghĩ sau một thời gian sẽ ổn vì vết thương không đau đớn lắm. Nhưng không phải vậy. Rồi tôi cứ để vậy. Tôi nghĩ: “Ồ, một thời gian nữa sẽ ổn thôi”, vì vết thương không lớn. Có lẽ khoảng một phần ba kích thước ngón tay giữa. Nên, nó không lớn lắm. Tôi nghĩ mình sẽ có đủ lực lượng để chữa lành.
Vì tôi cũng bận, không thể chỉ ngồi đó nghĩ đến vết thương nhỏ. Nên tôi tiếp tục làm những việc khác. Quá bận – công việc bên ngoài, công việc bên trong, kinh doanh, thiền, đủ thứ chuyện xảy ra hàng ngày trong cuộc sống. Cũng vậy với tôi. Cho dù tôi đang bế quan, mọi thứ vẫn có thể thấm vào nếu nghiệp thế gian chồng chất quá nặng lúc này hay lúc khác. Nó luôn khiến tôi bận rộn. Nên, tôi thậm chí quên luôn vết thương, tới vài tháng sau, có lẽ khoảng bốn tháng trước, nó bắt đầu gây rắc rối cho tôi. Nhưng tôi cũng quên mất ma thuật tà ác ở khoảng trống-giữa nghiệp này. Tôi tưởng đó chỉ là nghiệp thế gian nói chung. Tại vì mỗi lần tôi hỏi điều gì đó, Thiên Đàng luôn nói với tôi: “Đó là nghiệp thế gian”. Nên tôi coi đó là điều hiển nhiên như vậy. Tôi thậm chí không hỏi nữa. Vì tôi cũng rất bận, quý vị biết đó, rất bận rộn – mỗi phút, mỗi giây trong đời tôi hiện nay. Hoàn toàn bận rộn như vậy, nên tôi cũng quên luôn vết thương trong ruột của mình, và nó ngày càng làm tôi khó chịu hơn. Nó gây rắc rối cho dạ dày.
Chỉ mấy ngày gần đây tôi mới may mắn được biết rằng ruột có vết thương, và vết thương truyền dịch tiết cho dạ dày. Đó là lý do dạ dày có vấn đề. Nhưng tôi đã không nghĩ ngợi nhiều vì nó chỉ đau một chút và ợ chua rất nhiều. Nhưng không cảm thấy mệt mỏi nhiều lắm; tôi không cảm thấy không khỏe hay bị bệnh gì cả. Tôi vẫn làm tất cả công việc của mình cho tới gần đây khi tôi được cho biết như vậy. Từ đó, tôi biết phải làm gì. Bởi vì tôi nhớ ra chuyện đó, và bây giờ đã đỡ hơn rồi. Cảm tạ Ân Điển của Thượng Đế và tất cả Lực Lượng Bảo Hộ. Và tôi đã hỏi nguồn thông tin đó: “Tại sao Các Ngài không nói cho tôi biết sớm hơn? Vậy tôi có thể đã thoải mái hơn, và vết thương không phải ở đó suốt thời gian qua. Lỡ vết thương làm lủng ruột, rồi tôi phải vào bệnh viện thì sao? Bây giờ tôi đâu thể nào đến đó. Tôi đang bế quan mà”. Rồi tôi được cho biết: “Ồ, đó là nghiệp thế gian, không được phép [nói]”. Tôi nói: “Cứ vậy hoài. Thôi được rồi”.
Và tôi thậm chí còn biết một cách điều trị tại nhà để chăm sóc vấn đề về dạ dày và chấn thương. Nhưng mãi tới gần đây tôi mới nhớ tới điều đó, khi tôi được cho biết rằng tôi có “một vết thương ở đó, và dạ dày đã bị truyền dịch tiết. Vết thương ở ruột truyền vào dạ dày một thứ gọi là ‘dịch tiết’”. Đó là từ ngữ chính xác của Họ. Bởi vì tôi không nghĩ tới điều đó, không biết về điều đó. Không biết rằng vết thương trong ruột có thể truyền dịch tiết vào dạ dày và gây ra vấn đề cho dạ dày. Đủ thứ vấn đề xảy ra: khó tiêu, đầy bụng, nặng bụng mà mình có thể cảm nhận, giống như ai đó nhét vài viên đá vào bụng và mình phải mang nó theo khắp nơi. Và ngay cả khi biết tất cả chuyện đó, tôi cũng không yêu cầu giúp đỡ. Quá bận rộn, không nghĩ tới. Và không phải vì chuyện bận rộn, mà đó là nghiệp chướng buộc mình phải hành xử như vậy – rằng mình không hiểu, mình quên. Mặc dù mình có thể tự chữa vết thương, nhưng quên mất. Cho dù có một loại thuốc chữa lành bệnh, mình cũng sẽ quên. Nên, nghiệp là một thứ khủng khiếp.
Đó là điều tôi muốn nói với quý vị qua câu chuyện này. Và tôi thậm chí hỏi Thượng Đế tôi có được phép nói quý vị biết hay không. Tại vì có những đau khổ, đau đớn, hoặc phiền muộn, tôi không luôn luôn được phép nói cho quý vị hoặc bất cứ ai biết. Tôi mừng là có thể nói với quý vị điều này, để quý vị có thể nhận thức rõ hơn về nghiệp lực – của nghiệp cá nhân quý vị, cũng như nghiệp xung quanh, và nghiệp thế gian.
Đôi khi tôi đưa người ta đi cùng, như người thị giả nào đó, bình thường họ cư xử rất tốt, cho đến khi chúng tôi ở lại đâu đó cùng với một số người khác, thậm chí là đệ tử. Và cô ta trở nên khác, hoàn toàn khác. Như cô ta không nấu ăn cho tôi, cô ta không làm gì hết – chỉ ở trong phòng suốt ngày với lý do là phải thiền. Tốt thôi! Cuối cùng tôi phải ngừng công việc và tự nấu ăn cho mình và cho cô ta khi cô ta đi vào. Ngày nào cũng vậy đó, ít nhất gần hai tháng cho đến khi chúng tôi rời đi.
Mỗi ngày tôi nấu ăn; cô ta không làm gì hết. Và cô ta đến ăn muộn – sáu, bảy, tám (giờ tối). Sau đó tôi phải nhắc cô ta giữ gìn sức khỏe, mặc ấm này kia. Tôi không màng. Chỉ là tôi nghĩ nghiệp thế gian đã khiến cô ta trở nên như vậy. Nhưng sau này, Thiên Đàng nói với tôi không phải vậy. Tôi hỏi: “Vậy tại sao cô ta cư xử như thế?” Thì Họ nói với tôi rằng… Chữ nào Họ nói với tôi nhỉ? Tôi chỉ muốn trích dẫn chính xác, nhưng nhiều khi tôi quên. Lâu lắm rồi; chuyện đã qua rồi. Không nhớ nữa. Được rồi, tôi quên mất từ ngữ chính xác, nhưng ý là: người bên cạnh tôi, ở phòng kế, người theo tôi và lẽ ra phải giúp tôi, lại không giúp là tại vì cô ta đã bị nhiễm nghiệp của hai người kia, hai người mà tôi đã trả tiền thuê nhà để ở.
Cho nên nghiệp là một thứ đáng sợ. Và bây giờ quý vị đã hiểu tại sao có nhiều đạo sĩ, nhiều người tu hành đi tới những nơi xa xôi – lên đỉnh Hy Mã Lạp Sơn hoặc đến cuối dãy Hy Mã Lạp Sơn – nơi không ai có thể lên được. Như chỗ Gaumukh ở Hy Mã Lạp Sơn, nơi tuyết rơi quanh năm. Ngay cả vào mùa hè, tuyết cũng phủ dày đến nỗi không ai có thể lên được. Có lẽ cho đến khi quân đội đi dọn sạch tuyết mọi con đường trên dãy Hy Mã Lạp Sơn, để người hành hương có thể lên. Sau đó người ta lên và mang thức ăn cho các đạo sĩ hoặc những người tu hành ở đó, ở ngọn núi xa xôi của dãy Hy Mã Lạp Sơn. Và họ sẽ nhận được thức ăn có lẽ trong suốt thời gian đó và một số thực phẩm khô để giữ trong sáu tháng khi không thể đi qua tất cả tuyết ở vùng Hy Mã Lạp Sơn đó. Tôi đã đi qua nhiều vùng đó sau khi quân đội dọn tuyết, vì tuyết dày đến nỗi cả hai bên đường vẫn như bức tường, những bức tường rất cao – cao ba, bốn mét, chỉ có tuyết và băng – ở hai bên con đường [nhỏ] nơi người hành hương có thể đi.
Nên nghiệp thực sự là thứ khủng khiếp. Nhiều khi quý vị đi ra ngoài làm việc hay làm gì đó hoặc gặp ai đó, và bỗng nhiên quý vị cảm thấy khác; cảm thấy hung hăng, cảm thấy khó chịu, cảm thấy buồn nôn hoặc nôn mửa, bị nhức đầu, bất cứ gì như vậy. Không phải lúc nào cũng do nghiệp của mình, mà vì quý vị bị nhiễm nghiệp bên cạnh mình. Hoặc thậm chí một số đồng tu, khi họ xem truyền hình – truyền hình bên ngoài – rồi họ bị nhức đầu hoài, bất cứ lúc nào. Nếu không xem truyền hình nữa, thì họ sẽ hết nhức đầu. Cho nên, nếu quý vị bỗng nhiên bị mắc bệnh nào đó hoặc điều gì đó kích thích bệnh, thì quý vị hãy chú ý và tránh hoàn cảnh đó, tránh xem chương trình đó hoặc tránh gặp những người đó – nếu có thể, hãy tuyệt đối tránh. Nhân tiện, nói cho quý vị biết.
Có rất nhiều điều tôi có thể nói hoặc không thể nói cho quý vị biết, nhưng tôi cũng rất bận, không thể nói chuyện với quý vị mỗi ngày. Tình hình bây giờ không giống lúc trước. Khi bế quan, tôi phải làm rất nhiều công việc bên trong, thậm chí còn quan trọng hơn công việc Truyền Hình Vô Thượng Sư, nhưng tôi phải làm cả hai.
Cho nên nếu tôi không nói chuyện với quý vị một thời gian dài, xin hãy hiểu; bên trong tôi không bao giờ bỏ bê quý vị. Tôi luôn ở bên quý vị. Thượng Đế ban cho tôi Ân Điển đó. Nên xin đừng lo lắng, biết không? Chúng ta luôn luôn ở bên nhau. Thượng Đế sắp đặt chúng ta bên nhau. Thượng Đế hài lòng khi chúng ta ở bên nhau và rằng quý vị hợp tác với tôi theo Thiên Ý, để chúng ta có thể làm cho đời sống mình tốt hơn, đời sống của người thân, bạn bè mình tốt hơn, đời sống của những người thân yêu tốt hơn, và cả thế giới tốt hơn, trong nỗ lực khiêm tốn nhỏ bé của mình. Chúng ta cảm tạ Thượng Đế đã cho phép chúng ta làm điều đó.
Cho nên đừng cầu quá nhiều cho bất cứ điều gì, chỉ cần cầu rằng Thiên Ý sẽ được thực hiện và rằng quý vị sẽ luôn có thể làm công việc của Thượng Đế và rằng quý vị không bao giờ quên Thượng Đế. Chỉ cầu Thượng Đế rằng quý vị sẽ không quên Thượng Đế và luôn nghĩ tới Thượng Đế, nhớ Ngài, thương Ngài, khao khát ở bên Ngài, và cầu nguyện rằng Thượng Đế cũng không bao giờ quên quý vị. Thượng Đế không quên đâu. Có điều nếu chúng ta cản trở chính mình bằng một số hành động bất chính hoặc một số quan niệm sai lầm hoặc suy nghĩ sai lầm, thì chúng ta tự ngăn mình khỏi Sự Hiện Diện của Thượng Đế, và sẽ không cảm thấy Sự Hiện Diện và Tình Thương của Thượng Đế. Nhưng Ngài không bao giờ ngừng thương chúng ta. Ngài không bao giờ quên chúng ta. Chỉ cầu nguyện rằng quý vị không quên Thượng Đế. Vậy nha, các cưng? Được rồi ha. Tôi nghĩ bây giờ nói nhiêu đó thôi. Tôi cần phải đi làm một số công việc khác. Hơn nữa, công việc Truyền Hình Vô Thượng Sư vẫn đang đợi. Tôi sẽ nói chuyện với quý vị vào lúc khác.
Gửi tất cả tình thương của tôi đến quý vị, tất cả quý vị, đệ tử hay không đệ tử và tất cả chúng sinh trên Địa Cầu này và mọi nơi tôi có thể với tới. Xin Thượng Đế ban phước tôi tiếp tục làm điều đó. Xin Thượng Đế ban phước dồi dào mỗi sát na trong đời quý vị, và tất cả người thân của quý vị cũng được ban phước như vậy. Và rằng tất cả quý vị, và người thân của quý vị và mọi chúng sinh sẽ không bao giờ quên Thượng Đế. Đó là điều tôi ước muốn. Cảm ơn rất nhiều. Amen.
Lạy Thượng Đế, chúng con thương Ngài. Chúng con cầu xin sự tha thứ và Hướng dẫn của Ngài luôn luôn, để chúng con biết điều gì là đúng đắn nên làm cho tha nhân. Dĩ nhiên, cũng cho chính chúng con nữa. Amen.
Photo Caption: Câu Chuyện Có Thật: Lưới Nằm Trong Nước Trống Không. Điều Nhìn Thấy Ở Đây Là Lòng Biết Ơn Được Thể Hiện Từ Bạn Cá Được Thả.