Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tiết Lộ Của Vua Chiến Tranh Về Chiến Tranh Và Hòa Bình, Phần 2/7

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Và còn có một nơi khác nữa mà tôi thích ở bên Hoa Kỳ – một trong những ngọn núi ở San Jose, California. Đó là ngọn núi duy nhất vẫn còn có cây cối, thực vật và hoa dại nở rộ tuyệt đẹp vào mùa xuân. Tôi thật sự rất thích chỗ đó. Tôi có thể đi dạo cả ngày để ngắm hoa, cây cối và hồ nước. Ở đó, tôi rất vui. Tôi muốn ở những nơi đó mãi mãi, tại vì không có ai xung quanh – chỉ có một mình, núi non, người-thân-chim, cây cối, và nguồn nước nhỏ nào đó.

Hôm nọ, tôi có nói với quý vị về chuyện ăn mỗi ngày một bữa. Tôi không hề có ý định nói với quý vị. […] Nhưng rồi tôi buột miệng nói ra. […] Tôi không muốn thấy những hậu quả của nó, nghiệp nhân lên của nó. Với lại, tôi cũng không muốn một số người bắt chước. […] Nhưng sau đó, Thiên Đàng nói với tôi rằng chuyện đó phải được tiết lộ. Dù có thở dài nhẹ nhõm, tôi vẫn không thích để phần đó [tiết lộ] với công chúng như vậy. Nhưng rồi, tôi biết tại sao nó phải được tiết lộ: để có một lý do khác là tôi có thể nói với quý vị đừng quá cực đoan, mà hãy chăm sóc thân thể, chăm sóc sức khỏe của quý vị, v.v. Vì Thượng Đế không muốn con người hạn chế bản thân quá nhiều với một số loại kỷ luật điên cuồng, vốn không cần thiết chút nào.

Sau đó, tôi cũng nhớ ra Đức Phật cho phép tăng ni thậm chí uống nước ép rau củ và trái cây bổ dưỡng vào buổi chiều, sau giờ ngọ, thường được miêu tả là thời gian duy nhất để ăn-một-bữa-mỗi-ngày. Và rồi tôi nhớ ra rất nhiều đạo sĩ hoặc người tu hành tu tập đủ loại [pháp môn] hành hạ thân thể. Rồi tôi hỏi Thượng Đế liệu điều đó có thật sự giúp họ được giải thoát: “Tại vì suy cho cùng, họ làm tất cả những điều đó vì Ngài, phải không?” Thượng Đế trả lời: “Không”. Thượng Đế không muốn con người làm tổn hại đền thờ của Ngài. Thân thể là đền thờ của Thượng Đế và chúng ta phải nên tôn kính, nên chăm sóc ngôi đền cho tốt – một cách hợp lý. Ý tôi là, dĩ nhiên không đi đến mức cực đoan như vậy, ngoại trừ đôi khi cần thiết. Giống như nếu quý vị phải lên truyền hình, Truyền Hình Vô Thượng Sư, thí dụ vậy, thì quý vị phải ăn mặc phù hợp và trang điểm này nọ. Tất cả đều là ý kiến của tôi.

Tôi muốn mọi người trên thế giới hiểu nhau, biết về các quốc gia khác hoặc trang phục và truyền thống của các vùng khác. Họ càng biết nhiều, càng tốt. Nên, chúng ta làm đủ loại chương trình để mang các công dân trên thế giới lại với nhau trong tinh thần tôn trọng, yêu thương, thấu hiểu nào đó – rằng chúng ta nên sống với nhau theo cách đó. Rồi chúng ta sẽ có hòa bình, hòa hợp, và sẽ không bao giờ có chiến tranh.

Nhưng điều đó dĩ nhiên là chưa đủ. Bởi vì theo lời Vua Chiến Tranh, tôi đã hỏi Ông: “Vậy thì, phải làm gì để tiêu diệt năng lượng hiếu chiến này, năng lượng giết chóc; để có hòa bình trên Địa Cầu, để con người được sống hạnh phúc, may mắn, theo cách họ nên sống?” Ông nói với tôi: “Nghiệp lực vô cùng áp đảo, và sát nghiệp không bao giờ có thể bị tiêu diệt trừ khi con người trên thế giới…” Lời của Ông, tôi trích dẫn lời Ông, nguyên văn: “…trừ khi con người trên thế giới thay đổi lối sống của họ và hoàn toàn cắt đứt bạo lực, giết chóc, thì chiến tranh sẽ bị tiêu diệt. Hòa bình sẽ đến và ngự trị vĩnh viễn”. Kết thúc trích dẫn.

Bây giờ chúng ta đã làm việc mấy chục năm rồi. Lúc trước tôi cảm thấy hơi cô đơn, làm việc hầu như một mình, nhưng ngày nay với hệ thống internet, với truyền thông lan rộng trên khắp Địa Cầu, tôi cảm thấy rằng có vô số công dân đồng hành trên thế giới thực sự có động lực hướng tới hòa bình và cố gắng hết sức ủng hộ điều đó qua lối ăn không [thịt] người-thân-động vật, qua chế độ ăn thuần chay, lối sống thuần chay, và nhiều cách liên quan hoặc tương tự khác. Và tôi rất vui mừng. Chỉ là con số vẫn chưa đủ để bù đắp cho nghiệp giết chóc bạo lực.

Con người giết, ôi Trời ơi, hàng tỷ, hàng tỷ người-thân-động vật mỗi năm. Làm sao chúng ta có thể bù đắp cho điều đó? Làm sao chúng ta có thể bù đắp cho điều đó trừ khi tất cả chúng ta thay đổi sang lối sống nhân từ? Tôi nghĩ ngay cả trẻ em năm tuổi cũng hiểu ý tôi nói gì, nhưng ma thuật khiến mọi người mù quáng, điếc tai và che mờ toàn bộ ý thức tâm linh trong trái tim của hầu hết con người.

Người-thân-động vật khác tạo ra ít nghiệp bạo lực hơn chúng ta. Quý vị thấy đó, có lẽ một số người-thân-động vật không thể ăn thuần chay. Nhưng con người, chúng ta có lựa chọn. Chúng ta có nhiều, vô cùng nhiều lựa chọn, và chúng ta có thể ăn bất cứ gì trong thế giới thực vật và có đủ dinh dưỡng. Đó là điểm chính: Con người đã không cần phải sát sinh, hiện không cần phải sát sinh, và sẽ không cần phải sát sinh. Vậy mà con người vẫn cố tình phủ nhận lối sống nhân từ, và chọn giết, ăn tất cả thịt nhễu máu này, một số thậm chí còn ăn sống. Ăn thịt người-thân-động vật – khi nhớ tới và nghĩ tới nó, mình đã cảm thấy rất kinh tởm rồi; nói chi tới chuyện ăn thịt mà vẫn còn máu trong đó. Hoặc thậm chí ăn sống, ôi Trời ơi! Con người – một số người quá độc ác! Không thể tin nổi. Còn tệ hơn một số ác quỷ địa ngục.

Tôi sẽ ráng nghĩ cách để diễn đạt lần nữa. Ước gì tôi có thể viết xuống, sẽ dễ dàng hơn khi tôi chỉ đọc nó, nhưng tôi không thể viết nữa sau khi chỉnh sửa rất nhiều chương trình trên Truyền Hình Vô Thượng Sư. Chỉ là không cảm thấy thích viết nhiều cho lắm. Tôi chưa bao giờ thật sự thích viết. Chỉ hồi còn đi học hoặc khi còn trẻ, thì tôi làm thơ, bày tỏ cảm xúc của mình vào thời điểm đó. Bởi vì [ý tưởng] tuôn trào, nên chỉ cần viết xuống thôi. Nhưng thơ thì dễ hơn cho tôi vì nó ngắn. Hơn nữa, thơ tuôn ra dễ dàng. Nên, gần giống như tôi viết xuống những gì nảy ra trong tâm trí mình, một cách nhanh chóng và đơn giản. Nhưng những thứ nghiệp và tất cả những điều tôi phải giải thích cho quý vị thì khác. Nó phải chính xác, và phải trung thực. Nó không chỉ là cảm nhận cá nhân, mà phải chân thật và đúng. Nên, khó khăn hơn so với làm thơ hoặc viết tiểu luận ở trường.

Thấy đó, ngay cả trong đời sống thường nhật, tôi cũng không viết điện thư hay gì hết. Dù sao tôi cũng không có. Tôi không biết cách. Cho dù biết cách, tôi cũng không biết có muốn viết điện thư hay không. Chỉ khi tôi phải viết lời bình, chỉnh sửa, hoặc gợi ý cho những chương trình Truyền Hình Vô Thượng Sư, và liên lạc với một số thành viên trong đội ngũ làm việc của tôi; bằng không, tôi không viết gì cả, ngoại trừ một số ghi chú ngắn để nhắc nhở tôi về những việc [cần làm]. Và những điều quan trọng nhất, tôi thậm chí thường không ghi lại. Như cuộc đàm thoại với Thần Chiến Tranh, tôi quên mất một số từ ngữ mà Ông sử dụng. Dù sao ý chính cũng tương tự. Thí dụ như, “nghiệp” bạo lực, hay “năng lượng” bạo lực – tương tự. Nó biểu đạt cùng một điều. Và dù sao thì quý vị cũng sẽ hiểu những gì tôi ráng truyền đạt cho quý vị. Với lại, ngoại trừ một số ý tưởng hoặc điều gì đó tôi phải viết mà không có thời giờ, hoặc đó không phải là lúc để viết cho các thành viên đội ngũ, hoặc tôi không muốn chịu thêm bức xạ nữa vào cuối ngày, thì tôi viết ra bằng tay. Nếu không, tôi không viết cho ai cả, trừ phi đó là công việc cho Truyền Hình Vô Thượng Sư. Và đó là rất nhiều việc đối với tôi rồi.

Bởi vì nếu viết xuống một số chữ sai, thì phải viết lại. Và rồi phải sắp xếp để mình viết cùng một nơi hoặc chỗ chính xác và trong khoảng trống nhỏ như thế của kịch bản, cho chương trình. Mất rất nhiều thời gian. Mà tôi cũng không thể đánh máy bằng mười ngón tay. Với tất cả điều đó, tôi có đủ việc phải làm, và rồi cũng phải làm công việc bên trong nữa. Nên tôi không có cảm hứng để viết những bài viết dài dòng hay gì đó nữa. Tôi chỉ viết những câu ngắn gọn hoặc những bài viết ngắn như cho những khẩu hiệu thuần chay hay hòa bình, hoặc bản tin ngắn cho đội ngũ, một số gợi ý cho đội ngũ về một số chương trình để thực hiện, vài lời bình về một số chương trình, hoặc vài bổ sung cho một số chương trình, v.v. Và những việc này cũng đủ để tôi làm rồi, tại vì tôi cần phải làm nhiều việc bên trong hơn bên ngoài. Nhưng tôi không thể bỏ bên nào cả.

Tôi thực sự nhớ khoảng thời gian ở Hy Mã Lạp Sơn và ở Hảo Trà. Hảo Trà là một vùng núi ở Đài Loan (Formosa), nơi tôi từng đi bế quan một mình hoặc với vài thường trú. Và rồi, đôi khi tôi đưa cả nhóm thường trú lúc đó đi với tôi; chúng tôi dựng lều bên bờ sông, và sống đơn giản, rất đơn giản. Chỉ nấu hai, ba cái nồi lớn, và chúng tôi chia sẻ với nhau, một số loại rau củ dại ăn được vào lúc đó. Và có lẽ là khoai lang, khoai tây, một số loại trái cây chúng tôi ăn sống hoặc vùi vào lửa nhỏ để nướng – táo nướng, cam nướng, bắp nướng, những thứ tương tự. Và chúng tôi rất hạnh phúc. Và rồi, tôi phải đi ra ngoài tại vì họ đã sắp xếp trước một buổi giảng pháp hay gì đó. Cho nên tôi rất nhớ hai nơi này; ước gì tôi có thể sống lại cuộc sống đó bất cứ lúc nào.

Và còn có một nơi khác nữa mà tôi thích ở bên Hoa Kỳ – một trong những ngọn núi ở San Jose, California. Đó là ngọn núi duy nhất vẫn còn có cây cối, thực vật và hoa dại nở rộ tuyệt đẹp vào mùa xuân. Còn bây giờ, nếu muốn sống trên đó, thì phải có giấy phép để xây nhà. Rồi phải làm một con đường từ chân núi lên đến tận đỉnh của ngọn núi nhỏ đó, không lớn lắm. Nhưng tôi không thể. Tôi không muốn, tại vì tôi không muốn đốn cây để [có chỗ] làm đường. Tôi nhìn khắp xung quanh – nhiều đồi, nhiều núi, đã trơ trọi hết rồi. Hầu như chỉ còn chỗ đó là có thực vật và cây cối – và cây lớn. Cho nên, tôi không nỡ lòng nào mà đốn cây xuống. Tôi thích chỗ đó lắm. Đêm nào chúng tôi cũng dùng 3 viên đá làm bếp nhỏ để nhóm lửa và lượm củi khô quanh đó để nấu bữa ăn thuần chay. Và chúng tôi sống trong một toa xe kéo đã qua hai, bốn, năm đời chủ rồi. Rồi có một cái giếng nhỏ trên núi đó. Cũng có một hồ nước ở phía trước, nơi cung cấp nước cho thành phố đó.

Tôi thật sự rất thích chỗ đó. Tôi có thể đi dạo cả ngày để ngắm hoa, cây cối và hồ nước. Ở đó, tôi rất vui. Và rồi, tôi phải rời đi vì có một buổi giảng pháp đang chờ đợi ở đâu đó. Tôi luôn miễn cưỡng rời đi, nhưng rồi tôi nghĩ: “Ồ, không chừng mình có thể trở lại”. Nhưng chẳng bao giờ có cơ hội để tôi có thể quay lại, sống ở đó mãi mãi và có một chỗ chính cho bản thân. Tôi muốn ở những nơi đó mãi mãi, tại vì không có ai xung quanh – chỉ có một mình, núi non, người-thân-chim, cây cối, và nguồn nước nhỏ nào đó. Bây giờ nó hoàn toàn khác rồi.

Photo Caption: Một Góc Biệt Lập Trong Vườn, Vẫn Là Giấc Mơ Bình An Thật Sự Với Chân Tánh Nội Tại!

Tải ảnh xuống   

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android