Đôi khi cô nàng không để tôi đưa cô vào nhà, nên tôi phải đuổi theo cô quanh sân nhỏ tới khi cô bị dồn vào góc tường. Và sau đó, rồi, cô nàng biết không chạy được nữa – chỉ ngồi đó như chó con bất lực: “Rồi, giờ thì sao?” Tôi nói: “Chúng ta phải đi vào trong nhà, hiểu không?” Lúc đó cô mới để tôi dẫn vào. Còn không, nếu cô có đủ chỗ, cô sẽ để tôi đuổi theo cô đến cuối tinh cầu khác. Cô chó thích vậy đó. Ồ, rất tệ. Chỉ một người-thân-chó – rất nhiều việc để làm rồi. Bây giờ tôi có bảy, trước kia là 10.
Tưởng tượng xem, người-thân-chó, khó bắt, thậm chí không thể chạm vào, thậm chí không thể đến gần, có một sợi xích, rất chặt trên cổ cô. Tôi lo quá chừng, “Làm sao chúng ta đến gần cô chó để cởi xích cho cô bây giờ?” Ôi, Trời ơi. Họ có nhiều đàn ông; họ chỉ trùm cái khăn lên cô chó hoặc cái gì đó, rồi xích cô chó lại. Nên chúng tôi phải nghĩ ra một cách. Sau đó một người giữ được cô chó. Ồ, cô chó ráng cắn mọi người. Có bốn người giúp bị cắn và phải đi tiêm phòng bệnh dại. Bốn người; [cô chó] cắn họ. Vì lúc đó chúng tôi mới bắt được cô chó, và ông bác sĩ nói cô chó còn yếu chưa thể tiêm dại hay bất kỳ mũi tiêm nào khác. Cô chó yếu như vậy mà vẫn cắn rất mạnh. Tôi đã phải đưa những người giúp đi bệnh viện nhiều lần để tiêm cho hết liệu trình. Họ vẫn còn sống, đừng lo, vẫn ổn. Chỉ là may mắn; nếu như những người khác... nếu cô chó cắn bốn người như thế là cô xong đời, bị cho đi “ngủ” ngay. Quốc gia nào cũng vậy. Nếu biết người-thân-chó nào cắn người như thế, họ sẽ chích cho ngủ (chết).
Tôi có thể làm gì đây? Cô nàng là người-thân-chó. Chúng ta, con người, có thể tự chăm sóc bản thân. Người-thân-chó không biết gì cả, và tôi còn tưởng cô nàng là chó con. Tôi không biết cô bao nhiêu tuổi, mãi tới sau này mới biết khi cô đã khỏe. Và bác sĩ phải kiểm tra để tiêm và làm giấy tờ, nên họ biết: “Ồ, cô chó này ít nhất cũng ba tuổi rồi”. Tôi nói: “Cái gì? Thật sao? Cô chó trông nhỏ hơn tất cả mấy chú cún mà tôi đã nhận nuôi”. Và cô chó vẫn còn nhỏ – chỉ là vóc dáng của cô. Cô chó không lớn được; có lẽ [do] đời sống khó khăn, không có đủ dinh dưỡng nên cô chỉ có thể lớn đến thế thôi. Và bây giờ cô chó ăn rất nhiều. Ăn nhiều hơn tất cả phần ăn của những người-thân-chó gộp lại. Lấy trộm thức ăn của tất cả các bạn chó bất cứ khi nào cô nàng muốn.
Món nào cô thích là cô ăn hết tô của cô rồi sang hết tô này đến tô khác, ăn hết – sầu riêng hoặc khoai. Mấy chú chó kia thì no nê và được cưng chiều, luôn no bụng. Ăn chậm rãi, õng a õng ẹo, ăn như quý ông hoặc quý bà. Cô chó không cần biết, quý bà, quý ông: “Thức ăn của tôi; tôi thích. Tôi tới lấy món gì tôi muốn”. Và khi họ quay trở lại: “Hả? Sao thế? Không còn gì hết!” Rồi tôi phải cho họ phần ăn khác, khi cô chó đã – bụng cô to hơn chính cô – nằm đó trong nhập định. Sau đó tôi lại cho mấy bạn chó kia ăn, thì cô chó để họ ăn. Cô chó không đánh nhau với bất cứ ai, nhưng cô biết cách để có được những gì cô muốn. Cô nàng như thế đó.
Đôi khi cô nàng không để tôi đưa cô vào nhà, nên tôi phải đuổi theo cô quanh sân nhỏ tới khi cô bị dồn vào góc tường. Và sau đó, rồi, cô nàng biết không chạy được nữa – chỉ ngồi đó như chó con bất lực: “Rồi, giờ thì sao?” Tôi nói: “Chúng ta phải đi vào trong nhà, hiểu không?” Lúc đó cô mới để tôi dẫn vào. Còn không, nếu cô có đủ chỗ, cô sẽ để tôi đuổi theo cô đến cuối tinh cầu khác. Cô chó thích vậy đó. Ồ, rất tệ. Chỉ một người-thân-chó – rất nhiều việc để làm rồi. Bây giờ tôi có bảy, trước kia là 10. Nhưng chưa bao giờ biết người-thân-chó nào như thế này. Mấy bạn chó của tôi rất dễ tính. Nên, tôi nghĩ tất cả chó đều giống nhau. Tôi mắc kẹt trong ý nghĩ rằng tất cả người-thân-chó đều như nhau. Họ không như nhau. Và đây là những bạn chó hoang, thực sự là chó hoang. Giờ tôi mới biết, nhưng đã quá muộn; tôi thương họ mất rồi. Không thay đổi được nữa.
Tôi thương tất cả họ, kể cả những chú không ngoan cắn hư tất cả cửa nhà tôi và tất cả cửa căn hộ thuê. Khi chúng tôi trả lại, sẽ tốn rất nhiều tiền, [họ sẽ] chỉ trỏ tay và la hét. Tôi để các đệ tử Hồng Kông giải quyết. Họ có thể nói tiếng Quảng Đông với nhau. Tôi không ở đó, nên không cần phải nghe. Nhưng, thấy không, họ cắn mọi thứ – toàn bộ, những cửa lớn vững chắc. Quý vị biết Hồng Kông đó, người ta rất quan tâm về an ninh. Những cánh cửa đồ sộ – bằng gỗ lớn, gỗ tếch hay gì đó. Cho dù chúng ta muốn chặt nó, sẽ phải mất một thời gian lâu. Răng mềm của người-thân-chó cắn nát hết! Ôi Trời ơi, cả khối đồng loạt rơi xuống hết.
Trước đó, ở Thái Lan, khi tôi mới nhận nuôi họ, dĩ nhiên, tôi muốn giữ tất cả họ trong nhà xe cho đến khi bác sĩ đến kiểm tra xem có chú nào bị bệnh không rồi mới mang vô nhà. Hơn nữa, đó không phải nhà tôi. Căn nhà thuộc về một người rất giàu, một đệ tử. Dĩ nhiên, anh ấy không phiền – anh ấy nói vậy. Nhưng nhà anh ấy ở sân gôn, quý vị biết không? Nhiều Mỹ kim. Khoan, đó là ở Thái Lan. Nếu ở một quốc gia khác, nó sẽ đắt hơn. Liệu anh ấy có phiền không nếu người-thân-chó của tôi cắn mọi thứ? Cánh cửa Pháp? Giường nhập cảng? Cái bàn cổ? Gậy đánh gôn – gậy đặc biệt? Và ghế Thái dài chạm trổ? Anh ấy phiền không? Tự hỏi mình. À, tôi biết; tôi không nói gì. Tôi nói: “Ồ, cảm ơn anh đã rất rộng lượng”. Nhưng trước khi rời đi, tôi đã sửa mọi thứ
Và làm cho anh ấy một mái hiên lớn bên ngoài – toàn bằng kính – bởi vì ban đầu, tôi muốn ở đó. Tôi muốn những người-thân-chó của tôi nhìn thấy tất cả quang cảnh. Họ đều là chó con; họ có chỗ riêng của họ, nhưng tôi muốn họ ngắm cảnh. Và quý vị biết gì không? Trước đó, họ ở trong nhà để xe. À không, nhà kho – trống. Và họ cắn cả bức tường, bốn phía, mọi thứ mà họ có thể... Riêng chó mẹ cắn mọi thứ mà cô có thể nhảy tới. Ít nhất cao khoảng 1 mét. Bốn góc đều thành bụi, thật thế, tất cả đều thành những mảnh vụn. Bên trong, tôi nghĩ họ đã tráng một lớp xi măng mỏng hay gì đó. Bên ngoài, cô chó không thể cắn, vì họ làm bằng gỗ rất cứng. Nhưng bên trong, họ che phủ bằng gỗ mỏng hoặc tráng xi măng mỏng và sơn một lớp xi măng mỏng màu trắng. Mọi thứ đều rơi xuống; quý vị có thể thấy tất cả “sườn” cấu trúc, các thanh gỗ bên trong. Tôi không biết sao cô chó vẫn còn sống. Lúc đó thậm chí chưa được 1 tuổi. Cô có thai sớm – cuộc đời đáng thương. Nhưng rồi cô chó cắn tất cả vì muốn các con của mình thoát ra ngoài. Dĩ nhiên, lần đầu cách ly, họ không thích. Cách ly một đêm thôi. Được. Không sao. Tôi phải gọi thợ đến để sửa chữa hết.
Và trước khi tôi đến, tôi bảo họ rào lại toàn bộ khu vườn xinh đẹp, thoáng đãng của căn nhà sân gôn của anh ấy. Người chơi gôn – họ không rào vì nó nhìn ra sân gôn. Sân gôn và khu vườn trong nhà hòa quyện với nhau bằng cỏ sang trọng được cắt tỉa bằng tay và cây cối được tỉa bằng kéo. Và tôi đến với một người-thân-chó – ờ, một người-thân-chó lớn. Nhưng bây giờ thêm 10 người-thân-chó. Họ từ từ bị đem đi và chết – hai chú chết, ba chú được nhận nuôi, nên tôi còn lại sáu. Có mười chú. Hai đã chết, ba được nhận nuôi và dĩ nhiên là tôi có năm vì chó mẹ là chó mẹ, không phải chó con. Ồ, cô cũng là chó con. Và cô chó phá hủy tất cả. Tôi phải sửa toàn bộ nhà kho. Và, dĩ nhiên, anh đệ tử nói: “Xin Sư Phụ đừng lo. Đó chỉ là nhà để xe. Xin đừng lo, con sẽ sửa nó”. Tôi nói: “Tôi sẽ sửa, vì đó là trách nhiệm của tôi”. Một quý ông rất tốt, rộng lượng. Câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Dĩ nhiên, anh ấy để tôi lái xe của anh ấy vì tôi mới đến. Tôi không nghĩ mình sẽ ở lâu. Dù ở lâu, nhưng tôi mới đến. Mới vài tuần, tôi không đủ thời gian để mua xe hoặc bất cứ thứ gì. Nên anh để tôi dùng xe của anh. Được rồi. Và xe golf, tôi cũng có thể lái, không vấn đề gì. Nhưng khi anh đến, anh lái xe đi. Và một số đệ tử khác nói: “Tại sao? Anh nên để xe cho Sư Phụ lái. Sao anh lại lấy xe đi khi anh ở đó? Rồi làm sao Sư Phụ lái xe đi mua sắm?” Tôi nói: “Không sao đâu, cửa hàng gần lắm. Tôi có thể đi bộ”. Nó không quá gần, nhưng đủ gần, và tôi có thể đi bộ. Có lẽ hơn năm phút đi bộ? Mười phút đi bộ? Tôi không đi những cửa hàng lớn, chỉ đến cửa hàng địa phương bán cho những người chơi golf. Tôi nói: “Tôi vẫn còn chiếc xe lớn. Đừng lo. Không sao”.
Cho những người-thân-chó của tôi lúc ban đầu. Họ đã sử dụng nó; bao lâu, quý vị biết không? Hai ngày, và tôi phải chạy – mang theo tất cả người-thân-chó của tôi. Ở Thái Lan, mua nhiều thứ không dễ lắm. Ngay cả mua một cái chuồng cho người-thân-chó cũng khó. Vì vậy, tôi phải dùng thùng các-tông [làm chuồng] và đắp chăn cho họ, và che phía trước – chỉ có một khe hở nhỏ để họ ra vào, giống như một cánh cửa, nên cũng ấm áp cho họ. Họ là những chú cún còn nhỏ lắm, và họ an ổn cả. Dần dần, họ ăn hết [các-tông]. Mỗi ngày, tôi phải đi đến cửa hàng, xin những thùng giấy mới. Họ không cho tôi. Họ nói: “Hầu hết chúng tôi đem trả lại cửa hàng, để nhận một ít tiền”. Vì vậy, không ai có thùng các-tông như vậy. Họ có những thùng nhỏ, như thùng Côca-Côla hay gì đó, chứ không có những thùng lớn.
Mặc dù những người-thân-chó của tôi còn nhỏ, nhưng họ cần thùng lớn hơn để có không gian. Rất khó. Quý vị biết tôi phải làm gì không? Tôi phải gom hết những cái thùng giấy nhỏ cỡ này, về nhà, cắt ra, ghép lại để làm thành chuồng lớn – từng cái một. Tôi đi xin tất cả các cửa hàng xung quanh khu vực của tôi. Và họ cảm thấy tội cho tôi. Tôi nói: “Làm ơn, tôi sẽ đưa tiền cho quý vị, không phải là tôi xin quý vị. Vui lòng nhận tiền; đưa cho tôi bất cứ thùng giấy nào quý vị có”. Họ lấy tất cả các thùng giấy từ nhà để xe của họ, từ nhà kho của họ, thậm chí từ những người-thân-gà mà họ có. Tôi nói: “Ồ, không. Nếu gà của quý vị dùng rồi, thì tôi không muốn”. Tôi lo lắng về bệnh tật hay bất cứ gì không sạch sẽ. Họ lấy mọi thứ ra. Sau đó, họ lấy ra một số hộp đựng đồ ăn, loại nhỏ, họ hỏi: “Bà có thể dùng cái này không?” Tôi nói: “Không, không, nó quá nhỏ. Tôi sẽ mất một ngàn năm để ghép chúng lại thành một cái chuồng lớn”. Nhưng thật sự rất khó cho tôi, không có xe lại càng khó hơn. Chưa nói đến chuyện đó.
Rồi. Sau đó, khi tôi mang họ vào trong nhà, họ bắt đầu “ăn” đồ nội thất. Chó mẹ (ăn) trước. Bất cứ khi nào có thể ở trong nhà, cô chó cắn mọi thứ để có thể nhảy ra ngoài. Cô chó không thể chịu nổi bị nhốt vì cô chưa quen với điều đó. Bây giờ cô chó vẫn thích ở ngoài trời, và chúng tôi để họ chạy bất cứ khi nào có thể, như ít nhất hai tiếng mỗi ngày. Mỗi lần chạy nửa tiếng hoặc hơn, tùy thời tiết. Cô chó chạy tới khi cô đến xin để được vào nhà, sau đó, tôi cho cô vào. Những chó khác không muốn ở ngoài quá lâu – đi vào nhanh, vì lo lắng Mẹ Lớn sẽ đi mất. Họ lo lắng về việc tôi đi mất hơn là họ không thể bỏ trốn hoặc mẹ của họ sẽ bỏ trốn. Thật ra, cô chó chỉ nhận nuôi họ. Cô chó chỉ có ba đứa con, những chú màu đen. Hãy nhìn vào đôi tai dựng đứng, như đôi tai mà quý vị thấy trong “Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao” ngày xưa. Đôi tai dựng đứng và to; cả ba chú trông giống nhau. Một chú đã chết, hai chú kia vẫn rất hiếu động và nhảy từ bất kỳ ban công nào – họ cứ nhảy ra ngoài; không cần phải nhốt họ ở ban công, vô ích.
Tôi đã làm hàng rào và mọi thứ – vô ích. Vì vậy, chúng tôi phải làm mấy hàng rào xanh xấu xí này bởi vì đó là hàng rào duy nhất mà họ không thể vượt qua. Nhưng họ đào bên dưới và vẫn chui ra được. Cho nên mấy ngày nay, chúng tôi vẫn xếp những khối xi măng dọc theo bờ rào. Những người Cao Hùng này, tôi cảm thấy rất thương. Và thậm chí họ không có đủ nhân lực, nên họ phải mượn mấy người Âu Lạc (Việt Nam) [lưu trú] ngắn hạn đó. Tất cả họ đều đang đổ mồ hôi, tất cả vì người-thân-chó của tôi. Tôi không yêu cầu, nhưng họ phải làm điều đó. Thế là kẹo bánh (thuần chay) trong nhà cứ hết sạch vì tôi cảm thấy có lỗi với họ. Tôi phải “hối lộ” họ bằng cách nào đó. Mỗi khi thấy họ, tôi đều nói: “Cảm ơn, cảm ơn quý vị. Cầm lấy ít đồ ăn đi”. Họ nói: “Dạ không, không, chúng con rất vinh dự được làm việc cho Sư Phụ”. Tôi nói: “Đừng ngại, nhưng cảm ơn, cảm ơn”. Nên họ tiếp tục cung cấp bánh kẹo (thuần chay), và chúng cứ cạn dần. Vậy, nếu tôi không mời quý vị, những người phương Tây, đến nhà tôi để tiếp kiến riêng nữa, thì bây giờ quý vị hiểu tại sao rồi. Tôi cảm thấy xấu hổ phải nói với quý vị, nhưng tôi sắp hết bánh kẹo (thuần chay) để đãi khách rồi.