Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tình Thương Là Ngọn Hải Đăng Trong Tâm Hồn Nhân Ái Chân Thật, Phần 2/9

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Và càng ít thấy Thượng Đế, thì chúng ta càng có ít tình thương trong linh hồn, trong tâm mình. Và càng ít tình thương, thì càng có nhiều cơ hội vấp ngã. Rồi xã hội sẽ bắt chúng ta và đưa vào một nơi tối tăm, giam cầm, thì lại càng không có tình thương. Thậm chí ít tình thương hơn trước. Sau đó, con người bắt đầu tức giận với xã hội. Bất kỳ niềm tin nào mà họ có nơi Thượng Đế trước đây, có lẽ cũng mất luôn rồi. Thành ra tôi cảm thấy thương cho con người.

Còn ai khác bị cắt câu thông bên trong không? Câu thông bên trong của chúng ta không bao giờ có thể bị cắt, trừ phi quý vị cắt nó. Ví dụ, khi quý vị tin ai đó đã đắc Đạo, và để họ sờ đầu hoặc chân quý vị, nghe những bài giảng của họ và giao tiếp với họ. Thì tôi sẽ cảm thấy rằng quý vị không cần tôi nữa và sẽ rời đi. Ai muốn chen vào làm chi, khi không được hoan nghênh? Nhiều người từ Đại Lục kêu ca với tôi rằng họ được ông thầy vĩnh viễn này nọ gia trì và mất hết Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại). Tôi nói đó là việc của họ. Tôi không quan tâm. Tôi đã bảo quý vị là không được để cho người khác gia trì mà, đúng không? (Dạ.) Quý vị có một vị Sư Phụ, quý vị nên chuyên tâm tu hành với Ngài là được rồi. Nếu quý vị không nghe thì tôi làm gì đây? Tôi không thể ép quý vị. Không thể ép được. Ngay cả khi quý vị thành tâm tu hành với Sư Phụ, mà đôi khi còn rớt tới rớt lui, huống hồ là quý vị tự nguyện bỏ và không theo Ngài nữa. Dĩ nhiên, khi đi đường khác, thì quý vị không thể thấy gì hết. Tôi đi hướng bắc, còn quý vị đi hướng nam. Làm sao tôi có thể ép buộc quý vị quay đầu lại? Tôi cũng không thể đợi quý vị vì có những người khác đang đi theo tôi. Tôi không bao giờ lừa dối quý vị, nên quý vị đừng lừa dối tôi. Đừng tìm kiếm những người khác được gọi là minh sư, rồi cuối cùng mất hết.

Các đồng tu mới có thể đến ngồi ở lối đi, ở giữa đây. Rồi lát nữa khi quý vị rời đi, hãy để họ đi ra trước. Nhường đường. Bao nhiêu người? Nếu được thì có thể đến phía trước đây ngồi. Tới đây, tới đây. Hãy để họ… Phía trước đây có một ít chỗ. Một số có thể đến từ đó, và một số đến từ đây. Chào mừng! Quý vị khỏe không? Quý vị ổn chứ? Người Trung Quốc hả? Âu Lạc (Việt Nam)? Bao nhiêu người Âu Lạc (Việt Nam) thọ Tâm Ấn hôm nay? Những người mới. Không, không, không phải quý vị, mà những người mới. Người mới. Mấy người mới truyền Tâm Ấn giơ tay coi. Mấy người Âu Lạc (Việt Nam) mới truyền Tâm Ấn đó hả? Rồi, rồi. Bây giờ nghe bằng tiếng gì? Tiếng Âu Lạc (Việt Nam) hả? Không có cái đây hả? Người nào có cái máy thì đưa lên, nghe. Chứ tui ngồi đây không có nói ba, bốn thứ tiếng được. Khan tiếng hết rồi. Thôi hổng sao đâu, hổng có gì.

Ngồi dòm chút được rồi. Còn ở lại không? Còn ở lại. Người nào bữa nay về hả? Có người nào bữa nay truyền Tâm Ấn xong đi về liền hả? (Dạ hai tây mới về.) Hai tây thì còn lâu. Được, rồi. Người nào không có máy thì giơ tay lên, người ta đem lại cho. Vì những người mới, [nên] tôi sẽ ở lại vài phút. Được rồi, quý vị. Tốt chứ? Tôi sẽ ngồi đây thiền với quý vị một lúc, rồi chúng tôi sẽ đi. Tôi sẽ ở đây thiền với quý vị một lúc, rồi sau đó tôi phải đi. Tôi có rất nhiều việc phải làm. Ngồi xuống thiền đi. Nhắm mắt lại ngồi thiền.

Nãy giờ tôi nói gì? Ồ. Thiếu tình thương trong tâm dẫn đến nhiều điều khác, nhiều điều sai trái trong đời mình. Vì tình thương là ánh sáng dẫn đường của nhân tâm chân thật. Nếu không có tình thương, thì quý vị giống như đang mò mẫm trong bóng tối. Cho nên, dĩ nhiên, quý vị sẽ thường xuyên vấp ngã. Nhiều trẻ em sống trong gia đình tan vỡ, hoặc gia đình bất thường, hoặc gia đình ngược đãi, gia đình nghiện rượu, ly dị, gia đình hút ma túy, thì các em lớn lên không có tình thương, rồi nhiều em trở thành những phần tử xấu của xã hội.

Cội rễ rất sâu. Khi còn trẻ, nếu không có tấm gương tốt nào để noi theo, một cái neo tốt để bám vào, thì cứ trôi dạt mãi. Và rồi sẽ đậu lại ở bất cứ đâu – bất kỳ vùng nước tối tăm nào, vùng nguy hiểm nào trên biển. Và quý vị không biết làm sao để điều khiển nó. Không biết cách điều khiển con thuyền nếu không có neo. Xã hội cho quý vị nhiều học vấn, chỉ để có bằng tiến sĩ (PhD), như tôi chẳng hạn. Nhưng họ không dạy quý vị điều gì hơn thế.

Và dù họ có dạy quý vị chút triết lý hoặc chút lý thuyết tôn giáo nào đó, thì đó chỉ là những câu lặp đi lặp lại, những câu vụn vặt của sự hiểu biết ngôn ngữ trí thức, chứ không có gì hơn thế. Quý vị hiểu rằng chữ “Thượng Đế” nghĩa là Đấng nào đó rất cao, Đấng nào đó có lực lượng, nhưng quý vị không thực sự biết Thượng Đế là gì. Và rồi bất cứ ai đến nói với quý vị: “Ừ, đúng, Thượng Đế ở đây. Tôi sẽ chỉ cho quý vị thấy. Quý vị trì niệm điều này, bái lạy những bức tượng này, rồi quý vị sẽ được câu thông với Thượng Đế”. Không phải như thế, phải không? Quý vị biết, phải không? Quý vị biết rằng suốt đời quý vị đã bái lạy rất nhiều, mà không có gì xảy ra. Thậm chí không nghe Thượng Đế nói, cũng không thấy biểu tượng nào của Thượng Đế, không gì cả.

Và càng ít thấy Thượng Đế, thì chúng ta càng có ít tình thương trong linh hồn, trong tâm mình. Và càng ít tình thương, thì càng có nhiều cơ hội vấp ngã. Rồi xã hội sẽ bắt chúng ta và đưa vào một nơi tối tăm, giam cầm, thì lại càng không có tình thương. Thậm chí ít tình thương hơn trước. Sau đó, con người bắt đầu tức giận với xã hội. Và rồi, dù sau khi hết hạn tù, được tự do, họ cũng không bao giờ hối lỗi. Họ trở về và trả thù, làm cho còn tồi tệ hơn trước, bởi vì họ đã mất niềm tin vào con người. Bất kỳ niềm tin nào mà họ có nơi Thượng Đế trước đây, có lẽ cũng mất luôn rồi. Thành ra tôi cảm thấy thương cho con người. Bởi vì tôi cũng phải mang thân này để hiểu con người.

Tin tôi đi. Làm sao một người giàu sống trong cung điện mỗi ngày, mỗi đêm, có mọi thứ họ cần, mà hiểu được một người vô gia cư trên đường phố? Có thể họ hiểu quan niệm thôi, chứ họ không biết ý nghĩa thực sự của hoàn cảnh vô gia cư. Họ chưa bao giờ sống vô gia cư. Họ chưa bao giờ phải ngủ trên nền bê tông lạnh lẽo ở một góc vắng vẻ của thị trấn, nơi mọi người khác xa lánh, tránh xa, hoặc lạm dụng quý vị, hoặc gây rắc rối cho quý vị. Rất khó cho nhà vua hiểu được điều đó. Hoặc khó cho người giàu – hiểu được điều đó.

Cho nên tôi rất vui khi biết rằng nhiều tỷ phú trong thời đại chúng ta đã góp tiền hoặc dành một phần tiền của họ, một phần lớn tiền của họ, hoặc một nửa tài sản của họ, để giúp tha nhân. Nhưng họ làm được vì họ có tiền. Không nhất thiết tất cả họ, những người tài trợ, đều hiểu được nỗi khổ của các nạn nhân, của người mà họ muốn giúp. Nhưng nếu họ giúp, thế cũng đủ rồi. Rất tốt rồi. Chúng ta không mong họ phải đi ra ngủ ngoài đường, trong đêm lạnh giá không chăn mền, ăn mặc phong phanh, để hiểu cho người vô gia cư. Chúng ta không mong điều đó. Nếu họ giúp bởi vì người nào đó nói với họ rằng những người vô gia cư chịu khổ, họ bị lạnh, bị bệnh, không ai chăm sóc họ, không thuốc men, không thức ăn – [những người giàu] hiểu được phần nào quan niệm đó, thì đã là tốt lắm rồi.

Sau đó, họ bắt đầu giúp bằng bất cứ thứ gì họ có. Bởi vì, thẳng thắn mà nói, họ có rất nhiều tiền, dễ kiếm được; nếu họ chết, họ không thể mang tiền theo. Dù con cái họ thừa hưởng tất cả số tiền đó, thì con cái họ sẽ làm gì với số tiền đó? Nhiều người nghiện ma túy, nghiện rượu vì có quá nhiều tiền, và rồi họ có bất cứ thứ gì họ muốn và họ cảm thấy chán. Nên, đôi khi họ thử dùng ma túy, thử uống rượu, rồi nghiện ngập. Thì họ càng trở nên chán nản và buồn chán hơn; buồn chán hơn thì uống rượu nhiều hơn, hút thuốc, ma túy nhiều hơn, và rồi đời họ bị hủy hoại. Là như vậy đó. Người nghèo khó nghiện. Ngay từ đầu họ không có tiền để mua rồi. Và người bán ma túy, họ cũng muốn kiếm tiền. Thấy không, họ không đi dụ dỗ những trẻ em nghèo.

Cho nên nghèo không phải lúc nào cũng là hoàn cảnh tệ nhất, nhưng giàu thì có lẽ. Có thể. Quý vị phải coi chừng, bởi vì không bao giờ biết bạn bè của mình là ai. Không bao giờ biết. Ai cũng đến nói lời ngọt ngào với quý vị, rồi quý vị rơi vào bẫy của họ. Và khi tin tưởng họ, họ sẽ lôi kéo quý vị vào đời sống đen tối, thấp kém, mà quý vị chưa bao giờ mơ là mình sẽ rơi vào.

Vì vậy, nếu có tiền, tôi khuyên quý vị hãy cho đi; cho đi ít nhất một số. Tặng cho tổ chức từ thiện nào đó mà quý vị tin tưởng. Hoặc ra ngoài, bố thí cho người nghèo, mà chính quý vị tin là họ thật sự cần. Hoặc thuê ai đó đi cùng quý vị, mua đồ để giúp người nghèo. Giúp những người cần thuốc men.

Tải ảnh xuống   

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android