Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Tình Thương Là Ngọn Hải Đăng Trong Tâm Hồn Nhân Ái Chân Thật, Phần 8/9

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Sau khi uống rồi, một ly lớn từ tay của đạo sư. Ai mà không uống? Sau đó tôi nói: “Cảm ơn Ngài rất nhiều. Tôi đi đây”. Và họ nói: “Đợi, đợi, đợi đã! Đợi chút! Cô thật sự vừa nuốt sao? Tôi nói: “Vâng, ông thấy mà. Làm sao tôi dám không uống? Ngay trước mặt ông!” Ông không thể tin nổi. […] Ông ấy nói: “Cô vừa uống nhầm thuốc. Cô ổn chứ?” Tôi nói: “Tôi ổn. Sao không ổn? Chỉ là vẫn ho như trước. Thuốc không có tác dụng nhanh như vậy đâu”. Ông ấy nói: “Không, không, không. Đó là thứ cô không nên uống vô trong, chỉ để “xoa” bên ngoài thôi”.

Mỗi khi thấy họ, tôi đều nói: “Cảm ơn, cảm ơn. Cầm lấy ít đồ ăn đi”. Họ nói: “Dạ không, không, chúng con rất vinh dự được làm việc cho Sư Phụ”. Tôi nói: “Đừng ngại, nhưng cảm ơn, cảm ơn”. Nên họ tiếp tục cung cấp bánh kẹo (thuần chay), mà chúng cứ cạn dần. Vậy, nếu tôi không mời quý vị, những người phương Tây, đến nhà tôi để tiếp kiến ​​riêng nữa, thì bây giờ quý vị hiểu tại sao rồi. Tôi cảm thấy xấu hổ phải nói với quý vị, nhưng tôi sắp hết bánh kẹo (thuần chay) để đãi khách rồi.

Tôi thường thiết đãi quý vị tốt. ở châu Âu, nhớ không? Bởi vì người-thân-chó của tôi không có ở đó. Còn bây giờ người-thân-chó của tôi đang ở đây, nên tôi phải cho vì lợi ích của họ. Giờ quý vị biết rồi. Được rồi, là như vậy đó, bí mật lộ rồi. Và sau đó… Họ tiếp tục cắn mọi thứ, và tôi liên tục bảo mọi người đến sửa; sửa những gì có thể sửa. Và dĩ nhiên, họ còn là chó con nên họ tè lên thảm, lên mấy đồ quý giá, một số ga trải giường, khăn tắm, đệm đắt tiền của [chủ nhà]. Tôi liên tục thay – thay ghế sô-pha, nệm sô-pha và đệm sô-pha. Tôi giấu chúng càng xa càng tốt. Và mọi người, nếu họ bước vào nhà tôi, họ sẽ nói: “Sao cái đệm lại ở trên đó? Và sao ghế sô-pha không có nệm?” Tôi làm gì đây giờ? Không thể nói rằng người-thân-chó của tôi ăn chúng hoặc tè lên chúng, ị lên chúng, và có mùi hôi kinh khủng. Mỗi ngày, ghế sô-pha mới được đưa ra ngoài trời, để giặt giũ… Và mùa đông, rất lâu mới khô.

Và họ liên tục mua sô-pha mới. Mỗi ngày, quý vị sẽ thấy sô-pha nào cũng có mười cái lỗ trên nệm, bởi vì tôi không mua ghế gỗ nữa. Tôi lo là họ sẽ cắn, sẽ nhai và những mảnh gỗ sẽ làm đau răng họ. Nên tôi mua những loại đó – chỉ cần lật lên với tấm nệm, gấp lại ba lần, thì sẽ trở thành sô-pha. Và mỗi ngày có vài lỗ trên đó, hoặc nước tiểu trên đó, hay bất cứ gì. Sau đó, tôi nghĩ có lẽ họ đã hiểu. Không tè trong chuồng, không tè trên nệm, họ chỉ làm vậy ở một chỗ khác. Cho nên tôi để họ lên ghế sô-pha để ngủ với tôi một lúc, ổn rồi. Nhưng họ phải có một nơi nào đó để giải tỏa. Tôi để một mảnh vải lớn ở góc phòng mà tôi làm cho họ. Tôi nói: “Ở đằng kia”. Và tôi bôi một ít nước tiểu của họ lên đó và một số thứ của họ lên đó, rồi nói: “Đi, đi, đi, đi”. Và tôi mang xương (thuần chay) của họ, dẫn họ đến đó rồi họ ngửi, ngửi, rồi họ tiểu.

Và từ đó trở đi, họ luôn đi đến đó. Nhưng đó là sau rất nhiều sô-pha, ga trải giường, chăn mền và nệm giường [đã bị hư]. Nhưng bây giờ, khi họ đến những nơi mới, họ sẽ thử nghiệm cách tương tự. “Có phải sô-pha mà mình có thể thử không?” Chỉ một, hai [chú làm], số còn lại thì rất ngoan. … Không nhất thiết là cô chó muốn, hoặc đôi khi họ tiểu vì đó là một kiểu hành vi phục tùng. Và cô chó tôn thờ người-thân-chó lớn. Hễ khi nào người-thân-chó lớn từ chối cô hoặc gầm gừ cô, thì cô sẽ đi tiểu ở đâu đó. Có thể trên tấm thảm hoặc giường sô-pha. Cái gì cũng được miễn là ở một chỗ khác, không phải trên giường của cô, hoặc giường của bạn chó khác thì được. Nếu không phải mùi của cô, thì cô biết nó là của chó khác, thì cô có thể làm chuyện riêng đó. Tôi có thể làm gì? Và tôi thương người-thân-chó. Tin tôi hay không? (Dạ tin.) Không làm sao khác được.

Tôi không có gì ngoài tình thương dành cho họ. Đôi khi tôi cảm thấy, có lẽ tôi thương họ nhiều hơn tôi thương quý vị. Nhưng có lẽ đó chỉ là hoán tưởng. Bởi vì nếu tôi thực sự thương họ hơn quý vị, tôi sẽ thuê một căn nhà ở đâu đó, sống như trước đây với họ, tận hưởng tình thương của họ, những nụ hôn của họ, suốt ngày. Sao lại ngồi đây, khi tiếng nói của tôi hầu như, thậm chí, đã “đi nghỉ mát” rồi? Nên, sao đó, tôi hẳn phải thương quý vị rất nhiều. Tôi đã làm nhiều thứ, mà quý vị không thể tưởng tượng là tôi sẽ làm, cho quý vị. Ý tôi không phải là “quý vị” cá nhân, mà là “quý vị” con người. Như, tôi sẽ đi địa ngục vì ai đó. Tôi sẽ uống thuốc độc vì ai đó, để người đó không phải uống, hoặc chết vì điều đó; bởi vì người đó sẽ không biết rằng họ sẽ bị đầu độc, rằng đó sẽ là chất độc cho họ. Vì vậy, nếu tôi uống, thì họ không cần phải uống; điều đó sẽ không xảy ra, đại khái vậy. Hoặc xe của tôi bị hỏng, hay bất cứ gì, ti-vi bị nổ – tất cả đều là do nghiệp, cộng nghiệp. Tôi không có nghiệp này. Không có bất kỳ nghiệp nào.

À này, muộn rồi, quý vị đi ăn đi. Một số phải về nhà, và một số – thưởng thức đồ ăn, rồi sau đó thiền. Hãy coi đây là buổi hội ngộ Đêm Giao thừa. Tôi sẽ không ra nữa. Có rất nhiều việc đang chờ tôi. Đừng lo lắng về chất độc. Tôi sẽ không chết đâu, vì tôi có thể uống một chút, so với quý vị, nếu phải uống thì rất nhiều.

Để tôi kể một câu chuyện có thật, mới xảy ra cách đây vài ngày. Tôi mới bắt đầu ho, và... Chưa bắt đầu, nhưng họ đã bắt đầu chú ý, và một sư tỷ của quý vị – cô ấy là dược sĩ, và cô có công ty dược phẩm, sản xuất thuốc và đủ thứ. Rồi cô ấy mang cho tôi một ít thuốc để uống. Cô cũng đưa tôi một loại thuốc uống vào ban đêm. Cô ấy nói: “Chỉ uống trước khi ngủ thôi, thưa Sư Phụ. Bởi vì nếu Sư Phụ uống thuốc này, Ngài sẽ không đi bộ xung quanh, sẽ không làm việc nữa, vì nó sẽ khiến Sư Phụ ngủ ngon hơn. Ít ra để Sư Phụ không ho, hoặc dù có ho, Sư Phụ ho trong giấc ngủ; Sư Phụ sẽ không biết”. Đại khái như thế. Làm tôi ngủ, như thuốc ngủ.

Tôi nói: “Được. Tôi hứa sẽ không uống tới khi tôi đi ngủ”. Và sau đó, trước khi tôi đi ngủ, cô ấy nói có thể uống trước một tiếng. Tôi đã uống trước một tiếng. Nhưng sau đó công việc đến, việc Truyền hình Vô Thượng Sư, mà lẽ ra không nên đến. Đó là việc quan trọng phải làm. Và không ai khác có thể quyết định. Tôi phải làm. Và nhiều công việc khác đến, và đó cũng là công việc thú vị. Và rất nhiều – toàn bộ công việc mà tôi đã chờ đợi rất lâu, để xem nó có hay, hay là không. Và rồi tôi tiếp tục làm việc, làm việc, làm việc, cho đến 8 giờ sáng, (Chao ơi!) không ngủ chút nào. Cũng không cảm thấy buồn ngủ. Và lúc 8 giờ, những người-thân-chó đến. Hôm đó là ngày họ dự định sẽ đến. Một người-thân-chó đến trước. Hôm đó, chỉ có người-thân-chó màu trắng đến trước. Rồi tôi phải ra ngoài để bảo họ phải làm gì, để chú ở đâu, v.v… Và đưa chú đi đâu, và không mang chú đến đây, không làm chú sủa vì bất cứ lý do gì, v.v. Tôi không hề chợp mắt và tiếp tục làm việc, rồi mọi công việc cứ liên tục đến.

Thế là viên thuốc không có tác dụng. Đúng là cô ấy lo uổng công. Cô ấy lo lắng khi tôi uống viên thuốc đó, không nên đi lại. Có thể té ngã vì buồn ngủ. Tôi không ngủ chút nào! Và tiếp tục làm việc cả đêm và cả ngày hôm sau, và tiếp tục vào ngày hôm sau tới khi đi ngủ bình thường, là khoảng 3 giờ sáng. Vậy, nếu tôi vẫn chưa phải chết… Tôi đã bị đầu độc nhiều hơn vài lần, nhưng có lẽ tôi không biết về điều đó, thành ra không chết. Nếu biết, có lẽ tôi sẽ chết – sợ mà chết. Nếu không sợ, có lẽ chất độc sẽ sợ quý vị; nó sẽ chạy trốn quý vị. Nó chỉ, bị pha loãng và đi ra ngoài.

Ở Ấn Độ, ngay cả trước khi tôi trở thành Minh Sư, đã kể với quý vị rồi, ngay cả đạo sư cũng đầu độc tôi. Ông ấy không biết. Họ không biết; họ chỉ đưa nhầm thuốc cho ông. Tôi bị ho, và ông ấy muốn tỏ ra tử tế vì tôi đang làm việc cho ông ấy trong văn phòng để giúp trả lời thư này nọ. Tôi rất giỏi về công việc đó. Nên nhiều người biết đó là tôi. Họ nói: “Nếu tôi muốn một câu trả lời, tôi muốn cô trả lời”, bởi vì họ biết rằng không phải vị Minh Sư trả lời câu hỏi đó. Dù sao đi nữa, ông ấy đã bảo thị giả của ông mang loại thuốc đó cho tôi, loại Ayurvedic. Trông tương tự như thuốc ho hoặc xi-rô trị ho Trung Quốc. Nó màu nâu – tương tự. Thế là họ mang cả chai dầu xoa bóp với rất nhiều thứ trong đó, chứ không riêng gì dầu dừa. Nó dùng để xoa bóp giảm đau, dùng để trị liệu xương khớp. Tôi không biết bất cứ gì trong đó.

Sau khi uống rồi, một ly lớn từ tay của đạo sư. Ai mà không uống? Sau đó tôi nói: “Cảm ơn Ngài rất nhiều. Tôi đi đây”. Và họ nói: “Đợi, đợi, đợi đã! Đợi chút! Cô thật sự vừa nuốt sao? Tôi nói: “Vâng, ông thấy mà. Làm sao tôi dám không uống? Ngay trước mặt ông!” Ông không thể tin nổi. Và rồi ông lại nhìn cái chai lần nữa, trong chai chỉ còn lại một ít. Còn lại một chút. “Ôi Trời ơi! Ôi Trời ơi! Đó không phải là thuốc. Ôi Trời ơi! Ôi Trời ơi! Ôi Trời ơi! Phải làm gì bây giờ?” Tôi nói: “Phải làm gì?” Tôi nói: “Cái gì, cái gì? Có gì để làm?” Ông ấy nói: “Cô vừa uống nhầm thuốc. Cô ổn chứ?” Tôi nói: “Tôi ổn. Sao không ổn? Chỉ là vẫn ho như trước. Thuốc không có tác dụng nhanh như vậy đâu”. Ông ấy nói: “Không, không, không. Đó là thứ cô không nên uống vô trong, chỉ để “xoa” bên ngoài thôi”. Tôi nói: “Ôi Trời ơi! Xin lỗi, xin lỗi”.

Và tôi không nhớ những gì tiếp theo. Tôi chỉ nói: “Bây giờ tôi phải về”. Rồi tôi đi ra ngoài. Tôi không biết họ nói gì với nhau bên trong. Tôi đi ra ngoài, và không có gì xảy ra. Không cảm thấy đau bụng, đau đầu, hoặc… Không gì hết. Họ nói: “Nếu cô cảm thấy thế này, cảm thấy thế kia, hoặc thế nọ, xin quay lại nói chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ gọi bác sĩ ngay”. Tôi nói: “Được, được. Tôi sẽ cho quý vị biết”. Nhưng tôi không cảm thấy gì cả. Nên tôi không quay lại, không nói gì cả. Như thường lệ, chỉ hơi đói. Nên tôi đi tìm cái gì đó để ăn. Tôi đoán dầu đã xoa bóp dạ dày của tôi rất tốt, khiến tôi cảm thấy đói, và ôi chao, hôm đó tôi ăn rất nhiều, nhờ dầu [xoa bóp]. Được rồi. Chào nhé.

Tải ảnh xuống   

Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android