Hãy chia thức ăn (thuần chay) gia trì còn lại với ban nhà bếp. Thức ăn gia trì còn lại. Đi đi. Cái này đưa cho mấy người lớn tuổi. Đã gia trì rồi? (Dạ gia trì rồi.) Để tôi gia trì lần nữa nhỡ ra tôi bỏ sót. Họ chỉ thích ăn những thứ tôi đã gia trì. Có bánh quy (thuần chay) là tốt rồi, còn muốn tôi gia trì chúng nữa.
Chúng ta có bánh kẹo (thuần chay) nào ở đây không? Quý vị bảo họ mang đến được không? (Dạ được.) (Yêu cầu họ mang thức ăn [thuần chay] gia trì đến đây.) Nếu ngồi được thì ngồi, đứng được thì đứng Miễn thấy thoải mái là được. (Dạ ngồi xổm không được.) Ngồi xổm không được thì đừng ngồi. (Sau khi bị ngã, thì con không ngồi xổm được nữa.) Không thể ngồi xổm xuống được à? (Dạ không. Sau khi bị ngã thì không ngồi xổm được.) Vậy à? (Trước đây con bị ngã.) (Trước đây cô ấy bị ngã ở chân.) (Ngồi xổm không được.) Ồ tiếc quá. (Con đi bộ không sao.) Ờ. Có một số vấn đề. Khi chúng ta lớn tuổi thì nó khác. Nhưng một số người trẻ tuổi sau khi bị ngã cũng gặp vấn đề. Cái thân này thật sự rắc rối.
Ồ, quý vị có. Tốt. (À!) (Để ở phía trước.) Có gì ở trong vậy? Mở ra. Mở ra. Có còn hơn không. Không nhiều loại, nhưng không sao. Có tình thương bên trong. (Dạ!) Có tình thương bên trong. Lát nữa quý vị chia sẻ với nhau. Được chứ? (Dạ!) Bởi vì có rất nhiều người, nếu tôi đưa cho họ, sẽ náo loạn. Rồi đầu gối của cô sẽ càng khó ngồi xổm hơn.
Được rồi, còn nữa. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Đổ quà ra, để họ lấy tiện hơn. (Dạ.) Đổ vào cái rổ đựng lớn hơn. Để họ lấy dễ hơn. Được rồi. Được rồi. Ồ! Ăn kiểu này, quý vị sẽ phát phì ghê lắm. (Chà!) Được rồi. Được rồi. Đủ rồi. Họ ăn rồi thì sẽ mập, rồi ngồi xổm sẽ không được. Những người trước đây đứng lên không được, bây giờ ngồi xổm không được. Và những người trước đây ngồi xổm không được, bây giờ đứng lên không được. Nếu có thể thì đổ nó vào đó và trộn một chút. Lát nữa làm, không cần làm bây giờ. Cứ đặt nó xuống thôi. Quý vị không cần phải ngồi xổm, đau lắm. Không cần phải ngồi xổm. (Dạ nhiều quá rồi. Đủ rồi. Dạ đủ rồi. Cảm ơn Sư Phụ. Dạ đủ rồi.) Được rồi. Vừa phải thôi. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Dạ đủ rồi.) Họ là người cao niên, nên không thể ăn nhiều như vậy. Chỉ tượng trưng thôi. Tôi còn những thứ khác cho quý vị.
Ồ, còn ai khác nữa? (Những người phục vụ bàn từ ban nhà bếp.) Hồi nãy họ ở đó trước khi họ đến. (Sắp đến giờ ăn rồi.) Không, không phải. Không phải họ vừa mới ở đó sao? (Dạ họ vừa mới đi đến đó.) Họ đi đến đó à? (Dạ họ đi đến đó.) Những người đến đó đã nhìn tôi chưa? (Dạ rồi.) Hãy chia thức ăn (thuần chay) gia trì còn lại với ban nhà bếp. Thức ăn gia trì còn lại. Đi đi. Cái này đưa cho mấy người lớn tuổi. Đây, đây này, đây này. Đưa cho… (Nhà bếp.) Quý vị nói gì? (Dạ nhà bếp.) Nhà bếp, nhà bếp, nhà bếp, nhà bếp. Thêm, thêm. Vừa mới có một túi ở đây. Chà, đã lấy đi rồi à? (Cái này đã được gia trì.) Thật là một người kỳ lạ. (Đã được gia trì.) Đã gia trì rồi? (Dạ gia trì rồi.) Để tôi gia trì lần nữa nhỡ ra tôi bỏ sót. Họ chỉ thích ăn những thứ tôi đã gia trì. Có bánh quy (thuần chay) là tốt rồi, còn muốn tôi gia trì chúng nữa.
Được rồi. Đây là dành cho ban nhà bếp. Có đủ không? (Dạ đủ.) Chưa đủ. Mang cho tôi thêm một túi nữa. Một túi nữa hay gì đó. (Mỗi người chỉ lấy một, hai cái. Đừng lấy quá nhiều.) Phải. Mỗi người lấy một, hai cái. Đúng rồi. Sau khi tôi đi, mỗi người lấy một, hai cái. (Dạ.) Xếp hàng để lấy. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Vậy được rồi. Tốt. Đúng rồi. Một túi nữa cho ban nhà bếp. Họ cho chúng ta thức ăn; chúng ta cũng nên cho họ lại một ít. Thỉnh thoảng. Hôm nay họ có phước báu mới có được. Được rồi. Nhà bếp, nhà bếp. Vừa rồi tôi gia trì túi này chưa? Ờ, đã gia trì rồi. (Dạ đã gia trì rồi.) Được rồi. Đến đây. Đi, đi. Ban nhà bếp. Túi này dành cho người ở đây. Túi này đã… (Dạ đã được gia trì rồi.) Đã được gia trì rồi. Đây là cho họ hả? (Dạ đúng.) Ờ, ờ, vậy thì để nó ở đây. Đợi chút. Chờ chút. Để cái này ở quảng trường, để tiện cho họ lấy. (Lát nữa để cái này ở Đền Thiếu Lâm.) (Dạ.) Để ở đó. Để trong Đền Thiếu Lâm. Họ có thể từ từ lấy sau. Được rồi, tôi đi đây. (Dạ.) Rồi. Cảm ơn quý vị. (Xin cảm ơn Sư Phụ.)
Chậm lại! Chậm lại! Họ là người cao niên. Đừng chen! Đừng chen lấn! Tôi sẽ chậm lại, chậm lại. Đừng chen lấn. Đừng chen lấn họ. Không được chen lấn người cao niên. Họ đi lại không dễ dàng, không… (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị nhớ đó; từ nay về sau phải nhớ rõ rằng không được chen lấn người cao niên. Hiểu không? (Dạ.) Họ đi lại không được dễ dàng. Họ không phải cố ý như vậy. Hiểu không? (Dạ.) Không phải cố ý. Chỉ là họ không thể đi lại dễ dàng. Khi nào lớn tuổi, quý vị sẽ biết. Sớm thôi. Nói quý vị hay. Rất sớm. Quý vị sẽ “xuống dốc” rất sớm. Sau 50, 60, quý vị sẽ cảm thấy mình xuống dốc rất nhanh. (Dạ.) Chúng ta từng nghĩ: “Chà! Không bao giờ. Mình sẽ không bao giờ già”. Nhưng thật kỳ lạ! Chỉ qua một đêm, một đêm thôi, chao ơi! Tại sao tôi già rồi? Rồi chúng ta không thể đi lại như trước nữa. (Dạ phải.) Được rồi. Quý vị chăm sóc bản thân nhé. (Dạ. Xin cảm ơn Sư Phụ.) Ăn nhiều rau sống hơn nếu có thể nuốt. (Dạ.) Rau sống và trái cây. (Dạ.) Và ăn cái gì tốt cho xương nữa. (Dạ.)
Được rồi. Tôi không thể nói gì nhiều. Là như thế đó. Tất cả quý vị đều hiểu rồi. Khi lớn tuổi, quý vị đã hiểu hết rồi. Nếu đã lớn tuổi mà vẫn không hiểu, thì quý vị tiêu tùng. Khi nào mới hiểu đây? Phải không? (Dạ phải.) Người trẻ thì còn có thể nói họ trẻ và không hiểu chuyện. Người già chúng ta không có lý do. Tất cả họ sẽ nói: “Quý vị già vậy rồi mà vẫn không hiểu chuyện sao?” Rồi, thế thôi. (Dạ. Xin cảm ơn Sư Phụ. Chúng con thương Ngài. Chúng con biết ơn Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.) Cảm ơn quý vị. Bảo vệ và gia trì chính mình. Nhé? (Dạ.) (Con thương Sư Phụ.) Thượng Đế bảo vệ quý vị. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Thượng Đế gia hộ. (Chúng con sẽ đến gặp Sư Phụ nữa.) Thượng Đế gia hộ. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Ngài.) Sống được bao lâu, thì chúng ta tu hành bấy lâu. (Dạ.) Đó là điều quan trọng nhất. Giờ lớn tuổi rồi, chúng ta hãy quên đi những thứ không liên quan đến mình. (Dạ phải.) (Dạ. Tạm biệt Ngài.) (Tạm biệt Ngài.) (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ. Xin Sư Phụ cẩn thận trên đường về.) Thời gian rất quý báu. (Xin Sư Phụ cũng bảo trọng.) Hẹn gặp lại. (Dạ. Hẹn gặp lại Ngài.) Tôi không thể chăm sóc từng người một. (Dạ đúng vậy. Chào tạm biệt Sư Phụ.) (Con thương Sư Phụ.) (Xin cảm ơn Sư Phụ. Tạm biệt Ngài.) (Chúc Sư Phụ ngủ ngon.) Lái xe chậm một chút. (Sư Phụ, con thương Ngài.) Hãy nhìn vào mắt. (Dạ, dạ.)
(Thưa Sư Phụ, Ngài bị đụng khi nào vậy ạ?) Chỗ này hả? Không sao, không sao đâu. Bởi vì có một đêm… Có một đêm, tôi làm việc rất muộn, sau đó rời mấy bạn người-thân-chó… Lúc đó tôi làm việc với họ trong một văn phòng nhỏ, để họ cảm thấy có tôi bên cạnh. Cho dù tôi chỉ quan tâm đến họ một chút rồi đi làm công việc của mình, họ nhìn thấy tôi thì cũng đủ tốt rồi. Nhưng… sau khi làm việc xong, tôi đi ra ngoài. Tôi định đi về nhà. Đã khuya lắm rồi, tôi không muốn đánh thức họ, nên tôi không bật đèn. Tôi chỉ lặng lẽ mở cửa, rồi đụng phải một đồ vật trên đường ra. Họ để một vật bằng gỗ ở đó với một cái gì đó nhô ra và ban đêm tôi không nhìn thấy. Tôi đụng vào nó, và làm xước da tôi thế này. (Xin [Sư Phụ] cẩn thận.) Chuyện xảy ra vậy đó. Không có gì to tát. (Ôi.) Chỉ là ngoài da thôi. Chỉ là ngoài da. Sẽ lành sớm thôi. Tôi đã bôi một số thứ đơn giản. Đôi khi tôi nhớ bôi, đôi khi không. Nó sẽ tự lành. Đối với người tu hành chúng ta, bệnh nhẹ lành rất nhanh. Không có gì nghiêm trọng. Từ bây giờ, bất kể người-thân-chó có thức dậy hay không, tôi sẽ bật đèn. (Dạ.) Quá quan tâm đến người khác. (Xin Sư Phụ bảo trọng.) (Xin Sư Phụ cẩn thận.) Rồi. Mọi người bảo trọng nhé. (Dạ, Sư Phụ. Xin Ngài bảo trọng.) (Chúc Ngài mạnh khỏe và vui vẻ.) Tôi ổn. Cảm ơn. Quý vị có ổn không? (Dạ ổn.) (Con rất vui vì có Sư Phụ.)
Tôi không gặp quý vị thường xuyên và không có gì nhiều cho quý vị. Quý vị ổn chứ? Thỉnh thoảng mới gặp tôi. (Sư Phụ đã cho chúng con rất nhiều.) Còn hơn là không có gì. (Dạ.) Bình thường, nhìn một cái là đủ rồi. (Dạ đúng. Cảm ơn Sư Phụ.) Đối với người ngoài, chỉ nhìn một cái là đủ. Huống chi là quý vị. (Dạ.) (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Vấn đề là, sau khi nhìn một cái, quý vị muốn nhìn thêm hai cái, rồi nhìn thêm nhiều cái nữa. Tất cả họ đều như vậy. Chỉ có một mình tôi. Nếu có thêm vài tôi nữa thì tốt biết mấy? Mẹ tôi chỉ sinh một Sư Phụ thôi. Tại sao bà không sinh thêm mấy vị nữa? Ngày xưa, theo truyện truyền thuyết của Âu Lạc (Việt Nam), người mẹ đầu tiên là một nàng tiên xuống trần gian. Và nàng gặp vua rồng, kết hôn và sinh ra một trăm quả trứng, nở ra thành 100 người con. Họ kể câu truyện truyền thuyết như vậy đó. Nếu có một trăm tôi thì tốt biết mấy. Tưởng tượng coi. Nếu có một trăm người như tôi, thì ít nhất vài trăm người có thể có một Sư Phụ. Sau đó, Ngài sẽ có thể làm mọi thứ. Còn một Sư Phụ với hàng ngàn người là khá khó khăn. Thôi không sao. Nhìn mắt là được rồi. (Dạ.) Nhìn mắt là tốt nhất rồi. Sờ chỗ này chỗ kia cũng vậy thôi.
Quý vị có muốn tôi sờ không? Được. Lên đây từng người một. Nhanh, nhanh. (Đi từ từ. Đi từ từ.) Đừng làm vậy. Đừng chen lấn. Đừng chen lấn. Quý vị đi lại đã không dễ dàng rồi mà còn chen lấn hả? (Cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Ngài.) Được sờ đầu rồi thì đi liền. Được sờ đầu rồi thì rời đi. Người kế. Đừng chen lấn! Mọi người… Được sờ đầu rồi thì rời đi. Những người khác… Quý vị xếp hàng đi chứ? Xếp hàng chờ đợi. (Sư Phụ, con thương Ngài. Cảm ơn Sư Phụ.) (Sư Phụ, con thương Ngài. Sư Phụ, con thương Ngài.) (Xin Sư Phụ bảo trọng.) Đứng xếp hàng. Đừng chen lấn. Họ đi lại khó khăn. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Đi về phía trước. Đi về phía trước.) (Xin cảm ơn Sư Phụ. Cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ.) (Sư Phụ, cảm ơn Ngài.) (Cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn. Cảm ơn Sư Phụ.) Được sờ đầu rồi thì đi liền. Để cho người khác đến. Nhé? Ồ, đầu, đầu, đầu. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Cảm ơn Ngài. Cảm ơn Sư Phụ.) Đừng nói. Đừng nói. Giữ Lực Gia Trì. Đừng nói, nó sẽ thoát ra. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Đừng nói! Nếu quý vị nói thì Lực Gia Trì sẽ thoát ra mất. Rồi. Tôi đi nhé. (Dạ vâng.) Gặp lại quý vị sau. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) (Kính chào Sư Phụ.) (Chúc Sư Phụ khỏe mạnh và vui vẻ.) Thượng Đế gia hộ. Cảm ơn. Cảm ơn quý vị. (Chúng con thương Ngài.) (Chúng con thương Ngài.) (Tạm biệt.) (Sư Phụ, chúng con thương Ngài.) (Tạm biệt.)
Mọi chuyện đều ổn chứ? (Dạ ổn.) Cảm ơn quý vị rất nhiều. Hãy nghỉ ngơi. Tôi đi đây. Không có gì cho hộ pháp hả? Có bánh kẹo (thuần chay) nào ở đâu đó không? Những người này từ đâu đến? (Vừa rồi họ đi lên nhà vệ sinh và sau đó không thể vào được.) Được rồi, này! Trong kho còn bánh kẹo (thuần chay) nào để cho hộ pháp không? Anh ấy đã nghe thấy. Anh ấy đã nghe thấy. Tốt quá. Ồ, tốt quá. Có phải cùng người lúc nãy không? Người ở bên trong. (Dạ không phải cùng người.) Không phải người bên trong mà đã mang tiền đến hả? Không. (Dạ, là người khác.) Quý vị hộ pháp cũng phải có chút gì đó. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị không cần, nhưng quý vị sẽ thích. Mỗi người lấy một, hai cái. Chỉ có thế thôi. Có đủ không? Lấy thêm một giỏ nữa có tốt hơn không? Tôi sợ nhiêu đây không đủ. Gần đây, chúng ta có rất nhiều hộ pháp, kể cả mấy người gác cổng đó. (Dạ. Không vấn đề gì.) Kêu một người hộ pháp đi ra lấy bánh kẹo (thuần chay). (Dạ, họ đang mang ra từ kho bên kia.)
Được. Cảm ơn quý vị hộ pháp đã hỗ trợ. Cảm ơn quý vị. Để giỏ này ở một nơi thuận tiện hơn cho mọi người lấy sau. Ở đằng kia trang trọng hơn, ở bên trong đó. Đừng để ở đây. Để ở đó. Lát nữa mọi người sẽ đến. Bảo họ chia nhau. Chỗ này không chỉ cho quý vị, mà cho tất cả mọi người. Để ở đó. Lát nữa họ sẽ đến. À, cảm ơn quý vị. Bây giờ chúng ta đã lấy mọi thứ ra rồi. Cũng tốt. Coi như quý vị có phước báu. Đủ rồi à? Thương, thương, thương. Ồ, thương, thương. Đến đây. Vì có quá nhiều, hãy chia một ít cho ban làm việc. Nếu quý vị biết ai. Nhé? (Dạ.) Ở đằng kia, để ở đó. Cũng để lại một số cho ban làm việc sau. (Dạ hiểu.) Cho ban làm việc trong mấy ngày nay, bất kể công việc của họ là gì. Cảm ơn quý vị. Được rồi. Cảm ơn quý vị ủng hộ. Đem mi-crô đi. Cảm ơn, cảm ơn quý vị. Cảm ơn quý vị rất nhiều. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Họ đã nhìn tôi chưa? (Dạ rồi.) Họ chưa nhìn tôi à? (Dạ, họ nhìn rồi, hồi nãy ở trong đại điện.) Vậy thì được rồi. Rồi, vậy là tốt rồi. Cảm ơn quý vị.