Ngài (Địa Tạng Vương Bồ Tát) cảm thấy đồng cảm, thương xót đối với tất cả những người đang đau khổ dưới địa ngục. Thành ra Ngài phát nguyện. Ngài nói: “Nếu địa ngục không trống, tôi nguyện không thành Phật”. Đó là lời thệ nguyện vĩ đại nhất mà mình có thể nghe được trong toàn Cõi Sáng Tạo. Quý vị không thể làm điều đó. Hầu hết mọi người trên Địa Cầu này: tình thương – rất ít, gần như bằng 0. Ý tôi là tình thương thật sự. Công đức – rất ít, dưới 0. Nếu không có Lực lượng Minh Sư, nghĩa là được tất cả chư Thánh, hoặc một vị Thánh nào giúp đỡ, thì quý vị sẽ không bao giờ thoát ra được, chứ đừng nói chi xuống địa ngục hoặc giúp bất kỳ ai khác hoặc thậm chí giúp con người trên Địa Cầu này. Quý vị dựa vào Lực lượng Minh Sư để làm bất cứ điều gì quý vị làm.
Và Ngài (Địa Tạng Vương Bồ Tát) rất vô điều kiện; Ngài không muốn gì cả. Bởi vì nếu chúng ta làm việc gì đó mà muốn nhận lại đền đáp, thì có thể chúng ta sẽ chỉ nhận được đền đáp, chứ không phải thành quả. Vì vậy, sự cứu giúp và tình thương vô điều kiện là giải pháp. Ngài không muốn gì cả! Ngài chỉ muốn cúng dường, thậm chí hy sinh địa vị Phật của Ngài, chỉ để an trụ làm một vị Bồ Tát đứng hàng thứ hai, để Ngài có thể giúp người trong địa ngục. Vì vậy, tất cả công đức của Ngài sẽ được hồi hướng cho lời thệ nguyện này, mục tiêu này. Do đó, Ngài không bị tổn hại. Đừng thử nha, làm ơn.
Còn câu hỏi nào khác không? Quý vị có hài lòng với câu trả lời của tôi không? (Nếu có thể con xin nói thêm một điều nữa… Chúng ta thực sự không nên thử vì khi chúng ta giúp người khác thì cũng giống như vậy; chúng ta vô tình, tự nhiên lãnh nghiệp của họ. Con cảm thấy như chúng ta lãnh nghiệp nào đó từ người khác, và rồi chúng ta nhận chút đau khổ từ người khác.) Dịch ra đi. (Con nghĩ mi-crô không tốt.) Không, mi-crô tốt. Chỉ là tôi ngồi cạnh cái quạt. (Dạ.) Ngoài ra, cô cố gắng trình bày đơn giản. Lại nữa, [có] tiếng vang… Nói tôi nghe. (Dạ, Sư Phụ đã nói rằng chúng con không nên thử. Chúng con không nên thử như Ngài Địa Tạng…) Ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát! Đúng. (Thực sự nguy hiểm cho chúng con, dĩ nhiên. Nhưng khi chúng con giúp đỡ tha nhân đang đau khổ trên Địa Cầu này, nó hơi giống như vậy, hơi giống như nếm trải địa ngục.)
Không! Nó khác với (Khác ạ.) giúp những người dưới địa ngục. Con người ở đây, họ đau khổ, nhưng không như dưới địa ngục, không giống như bị thiêu đốt mỗi giây phút, mỗi ngày. Không! [Ở địa ngục], họ không còn tâm trí nữa; họ không thể… Họ đau khổ, mà không thể cầu nguyện, họ không hiểu gì nữa. Ngài chỉ giúp những ai thực sự có thể giúp được, còn hiểu biết đôi chút, còn đau khổ ít hơn một chút. Thành ra Ngài cần phải ở đó mọi lúc – bởi vì Ngài giúp từng người một. Ai còn hiểu biết đôi chút, thì Ngài giúp. Ở đây, nó khác. Trên thế gian, trí óc con người hiểu được những gì quý vị nói. Họ đau khổ nhưng không như dưới địa ngục. Dưới địa ngục, quý vị sẽ đau khổ dù quý vị muốn đến đó để giúp họ. Ở đây, quý vị không sao, và có thể thiền để giảm bớt nghiệp. Nó khác. Tôi nói: “Đừng thử”, nghĩa là đừng cố gắng xuống địa ngục để giúp những người ở đó vì quý vị sẽ chết. Quý vị sẽ đau khổ trước khi có thể giúp bất cứ ai.
Quán Thế Âm Bồ Tát, Địa Tạng Vương Bồ Tát, các Ngài có thể. Các Ngài có lực lượng do thiền định đời đời kiếp kiếp, vô lượng kiếp của lực lượng tâm linh. Các Ngài cứu trong nhiều, rất nhiều… Quý vị không thể đo được công đức của các Ngài. Cho nên dù các Ngài sử dụng nó để giúp những người dưới địa ngục, Các Ngài sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng quý vị thậm chí không có chút nào – ý tôi là những người bình thường. Công đức của quý vị rất, rất ít, hoặc bằng zê-rô, dưới zê-rô. Đó là lý do tôi nói: “Đừng thử”, như nói đùa. Nhưng nói thật, đừng cố gắng xuống địa ngục. Dù sao thì quý vị cũng không thể. Quý vị không thể đến đó. Giống như quý vị không thể lên Thiên Đàng, thì cũng không thể xuống địa ngục, nếu không có lực lượng. Dù sao thì quý vị cũng sẽ bị chặn ngay tại cổng. Nếu không có công việc gì để xuống địa ngục; họ sẽ ngăn quý vị ở đó. Quý vị không được phép xuống địa ngục nếu muốn, dù muốn đi nữa. Chỉ những người có công việc để làm ở đó, thì mới có thể đi.
Ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát khi chưa thành Bồ Tát, Ngài là người con gái hiếu thảo. Mẹ Ngài đã vãng sinh, và Ngài muốn tìm mẹ của Ngài. Và bởi vì trong cuộc đời của Ngài, mẹ của Ngài không bao giờ làm điều gì tốt, mà còn làm điều xấu – có lẽ phỉ báng những người tu hành, tăng ni chân chính này nọ, tương tự như mẹ của Ngài Mục Kiền Liên – nên bà đi xuống địa ngục. Và cô con gái này rất thành tâm, rất thuần khiết và rất hiếu thảo. Cô cầu nguyện, cầu nguyện hoài, vì vậy một trong những vị Bồ Tát đã đến giúp Cô, nói rằng: “Nếu muốn, con có thể xuống địa ngục. Con sẽ gặp mẹ con dưới đó”. Và đó là cách Cô có thể đi, nhờ Lực lượng của Phật, Sư Phụ của Cô, vào thời điểm đó. Nếu không, Cô thậm chí không thể vào cửa. Và sau đó, khi cuối cùng Cô có thể vào địa ngục, họ thậm chí còn gọi Cô là: “Thưa Bồ Tát, Thánh nhân, Ngài muốn làm gì ở đây? Tôi có thể giúp Ngài không?”
Nếu quý vị không đủ lực lượng, thì không thể đến đó và được đối xử như vậy. Dù sao thì quý vị cũng không thể vào được. Nó giống như nhà tù trên Địa Cầu chúng ta. Thậm chí, phải là người thân hoặc bạn bè của tù nhân thì mới được vào đó nhìn. Một số tù nhân, thậm chí không ai được phép đến thăm. Quý vị biết điều đó. Không như: “Ừ, đó là một khu vực tồi tệ, dù sao cũng không ai muốn đến, nên tôi có thể vào nếu muốn”. Không, không thể! Vào địa ngục cũng khó như vào Thiên Đàng vậy. Cũng như mình không thể vào bất kỳ tòa nhà chính phủ hay dinh tổng thống nào nếu không có phận sự ở đó. Cũng vậy, quý vị không thể tùy ý vào bất kỳ nhà tù nào. Tôi chỉ nói: “Đừng thử”, nhưng dĩ nhiên, quý vị không thể. Quý vị không thể đến đó, trừ phi quý vị có duyên. Cũng giống như Mục Kiền Liên. Vì ông là đệ tử của Đức Phật và là một trong những đệ tử hàng đầu nên ông mới có lực lượng để đi xuống địa ngục. Chứ ngay cả những chư tăng khác cũng không thể.
Vì vậy, người con gái hiếu thảo đó, sau này Ngài thấy quá nhiều đau khổ dưới địa ngục, và tất cả những người cai ngục, những người canh gác của các tầng địa ngục đã giải thích cho Ngài biết tại sao những người địa ngục đó lại đau khổ như vậy, và tại sao những người địa ngục kia lại đau khổ như thế, và tại sao những người địa ngục nọ lại đau khổ như vậy. Và Ngài nhìn thấy những đau khổ kinh khiếp, đau lòng đến nỗi Ngài không thể chịu nổi. Đó là lý do Ngài phát nguyện rằng Ngài sẽ cứu độ; Ngài sẽ cứu giúp trong địa ngục vì tình thương mà Ngài dành cho mẹ Ngài. Ngài cảm thấy rằng nếu mẹ Ngài đau khổ như vậy, và những người khác cũng đau khổ như mẹ Ngài, Ngài cũng cảm thấy thương cho họ. Cảm thấy đồng cảm, thương xót đối với tất cả những người đang đau khổ dưới địa ngục. Thành ra Ngài phát nguyện. Ngài nói: “Nếu địa ngục không trống, tôi nguyện không thành Phật”. Đó là lời thệ nguyện vĩ đại nhất mà mình có thể nghe được trong toàn Cõi Sáng Tạo. Quý vị không thể làm điều đó.
Hầu hết mọi người trên Địa Cầu này: tình thương – rất ít, gần như bằng 0. Ý tôi là tình thương thật sự. Công đức – rất ít, dưới 0. Nếu không có Lực lượng Minh Sư, nghĩa là được tất cả chư Thánh, hoặc một vị Thánh nào giúp đỡ, thì quý vị sẽ không bao giờ thoát ra được, chứ đừng nói chi xuống địa ngục hoặc giúp bất kỳ ai khác hoặc thậm chí giúp con người trên Địa Cầu này. Quý vị dựa vào Lực lượng Minh Sư để làm bất cứ điều gì quý vị làm. Nên, dù làm điều gì đó tốt, thì cũng đừng quá kiêu ngạo. Bởi vì nếu kiêu ngạo về những gì quý vị làm, nghĩ rằng quý vị đang làm điều đó và quý vị rất vĩ đại, thì lực lượng phủ định, ma vương, sẽ lấy đi công đức đó của quý vị. Bất cứ điều gì quý vị nghĩ trong cõi giới tâm trí, trí tuệ hay vật chất, đều thuộc về Thế Giới Bóng này. Bất cứ điều gì quý vị để lộ ra, ngoài cõi giới tâm linh, nếu quý vị để lộ ra bất cứ điều gì từ đây – quý vị nói về nó, quý vị nghĩ về nó – thì nó thuộc về Thế Giới Bóng. Và Thế Giới Bóng thì bị ma vương cai trị, và quý vị sẽ bị mất. Nếu nói nhiều về điều đó, quý vị sẽ mắc nợ, nghĩa là quý vị sẽ phải làm lại việc đó nhiều lần. Khoe khoang về hành động tốt của mình bao nhiêu lần thì quý vị sẽ phải làm lại việc đó bấy nhiêu lần. Và nếu không có cơ hội làm lại, thì quý vị mắc nợ điều mà quý vị nói quý vị đã làm và đã không [làm lại]. Hiểu không? (Dạ hiểu.)
Nếu tất cả quý vị đều có rất nhiều lực lượng, có thể xuống địa ngục cứu người khác, thì tôi đã không cần phải ngồi đây. Tôi có thể ngồi trong hang động ôm người-thân-chó của mình, cưng nựng họ, cho họ thức ăn. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của tôi, mỗi ngày. Khi tôi có thể ở bên người-thân-chó và được bao quanh bởi tình thương vô điều kiện và tình cảm chân thật, tôi cảm thấy rất vui. Tôi cho họ thứ gì đó, họ vẫy đuôi ăn, rồi họ liếm ngón chân tôi với tất cả tình thương và lòng biết ơn. Dù tôi không cho họ bất cứ thứ gì – tôi bước vào nhà, họ đến và liếm ngón chân tôi. Và một số nhảy chồm lên vai tôi, một số liếm mặt tôi, một số liếm tay tôi, một số liếm ngón chân tôi. Cô chó nhỏ liếm ngón chân, không thể nhảy lên – có thể, nhưng cảm thấy không thích – tôn kính hơn. Và Good Love đến cạ đầu xung quanh. Tôi thích đời sống như vậy.
Tôi thật sự không thích ngồi đây nói chuyện với quý vị. À, không phải là tôi không thích. Ý tôi là tôi không mong muốn gì cả. Tôi làm vì bổn phận phải nhắc quý vị tu hành. Khi nhìn tôi, có lẽ một số quý vị cảm thấy hồi phục lại đức tin của mình. Rồi, quý vị tu hành chăm chỉ hơn và quý vị có thể tự cứu mình, chuộc tội, và giúp năm, sáu, bảy, tám, chín, mười đời của quý vị. Tôi chỉ muốn vậy thôi. Không phải tôi không thích quý vị. Tôi rất vui khi gặp quý vị, rằng quý vị đã đến, nhưng tôi cũng rất vui khi được ở một mình; đó là điểm chính. Tôi không mong muốn gặp quý vị để tôi có thể vui vẻ. Ừ, tôi có mong muốn. Tôi có một mong muốn: Tôi muốn ở một mình với người-thân-chó của tôi. Nhưng đến gặp quý vị cũng không sao, không phải như nếu không gặp quý vị thì cảm thấy ngứa ngáy hay mong nhớ ở đâu đó.
Nếu tôi không có đệ tử nào, tôi thích ngồi trong hang động hơn, không “làm gì cả” – làm một việc gì khác, một việc gì vô hình với quý vị. Bởi vì đôi khi, khi tôi thiền, tôi có thể giúp nhiều hơn nữa, nhiều người khác đang cần giúp đỡ. Giống như, một ngày nọ, tôi đang ngồi, đang làm công việc của mình – công việc giấy tờ cho Truyền Hình Vô Thượng Sư hay là thuế má gì đó, không nhớ nữa. Và sau đó có một thông điệp đến nói: “Đệ tử cũ của Ngài đang sám hối. Ba giây nữa cô ta sẽ xuống địa ngục. Ngài có tha thứ cho cô ta hay không?” Tôi có ba giây để ngừng mọi thứ, và bắt đầu thương lượng, điều chỉnh hướng đi và kết nối với bất kỳ thẩm quyền phủ định nào mà tôi phải giải quyết. Nếu tôi nói không, thì người đó sẽ xuống địa ngục mãi mãi vì cô ta đã làm những điều rất, rất tệ với tôi, mà tôi không muốn nói quý vị biết.
Đôi khi tôi thậm chí không hiểu tại sao người gọi là đệ tử, hay [đệ tử] cũ… Như là cô ta đã bỏ đi; cô ta đã rời khỏi đoàn thể chúng ta. Cô ta rời bỏ tôi vì lý do nào đó. Có lẽ khi mới đến cô ta đã không thành tâm rồi. Cô ta chỉ muốn xem tôi có giỏi hơn cô ta hay không vì cô ta đã học thần thông và đủ thứ. Và trên thế giới này sử dụng thần thông thấy dễ hơn. Có thể thấy kết quả. Có thể cảm thấy có khả năng kiểm soát các thứ, thay đổi các thứ theo một cách nào đó, và rồi cảm thấy rất tự đắc. Cô ta chỉ đến để kiểm tra tôi và sau đó, dĩ nhiên, cô ta không cảm thấy gì hết. Cô ta vẫn phải dùng thần thông của cô ta. Nó làm ngã chấp hài lòng hơn. Cũng giống như Mục Kiền Liên, dù đã theo Đức Phật rồi, nhưng ông vẫn rất khó bỏ sử dụng thần thông. Ông dùng thần thông thấy dễ hơn. Nếu quý vị không làm hại ai và không tranh đua với các pháp sư khác, thì sẽ không gặp nhiều rắc rối. Nhưng nếu quý vị làm vậy, họ sẽ ngày càng có nhiều đồng bọn, và rồi tất cả cùng nhau, họ sẽ hợp thành một sức mạnh mà một mình quý vị, dù mạnh đến đâu cũng không đánh bại được. Đó là lý do ông (Mục Kiền Liên) đã chết thảm thương trong một loại như hố phân.