Cũng có nhiều loại chiến tranh khác nhau: chiến tranh tâm lý và chiến tranh chính trị… Con người đang làm gì vậy? Tôi không biết tại sao họ phải làm mọi điều này. Chỉ vì ý thức hệ khác nhau, tôn giáo khác nhau mà thành ra như chiến tranh. Và sau đó mọi người cảm thấy sợ hãi, khủng hoảng và lo lắng, mặc dù họ không làm gì cả. Họ chỉ là các công dân vô tội. Họ không có động cơ chính trị. Họ không muốn chiếm đoạt quyền lực từ chính phủ. Họ không muốn cách mạng, không gì cả! Họ chỉ muốn đi du lịch, có lẽ để xem những quốc gia khác hoặc gặp ai đó mà họ muốn học hỏi. Thế thôi!
(Kính chào Sư Phụ.) Chào quý vị. (Kính chào Sư Phụ.) Quý vị khỏe không? Chà! Nhiều nữ quá hả. Vẫn còn rất nhiều nữ. Rất nhiều nữ giới. Dù chúng ta dời một số sang đó, vẫn còn rất nhiều. Nam giới có vấn đề gì vậy? Tại sao quý vị không đến tu hành? Chỉ ở nhà kiếm tiền thôi hả? Chà! Thấy đó, ngay cả nhà sư – cũng chỉ có một, còn ni cô thì – có bốn. (Dạ.) Tỷ lệ thật đáng ngạc nhiên, ngạc nhiên. Dù sao đi nữa, quý vị khỏe không? (Dạ khỏe.) Dù sao chúng ta cũng không phải là nam hay nữ. Chúng ta chỉ có linh hồn và sự khai ngộ tâm linh thôi. Mấy người kia, không khỏe? Bệnh hả? Có thuốc không? À, tôi hiểu rồi. Được, được. Được rồi, tôi hiểu, giờ hiểu rồi. Xin lỗi, đến từ một quốc gia nhạy cảm, cũng như hôm qua.
Nhưng miền Bắc và miền Nam của Đại Hàn bây giờ rất tốt. Càng ngày càng tốt hơn. Chỉ là họ vẫn không… Chỉ là họ vẫn không thể đi ngang qua biên giới cũ, nhưng có lẽ không lâu họ sẽ đi được. Quý vị thấy đó, như bây giờ, Âu Lạc (Việt Nam), họ có thể ra vào đất nước Âu Lạc (Việt Nam). Họ có thể đi đến miền Bắc và miền Nam. Không ai làm phiền nữa. Tôi thật vui và ước rằng ngày nào đó Đại Hàn cũng sẽ giống vậy, sớm thôi, sớm thôi, để nhiều gia đình không cảm thấy quá đau buồn, nhớ thương nhau; con cái không cảm thấy tủi thân vì không có cha mẹ bên cạnh; và cha mẹ sẽ không cảm thấy quá đau đớn khi lo lắng về việc con cái phải ở một mình nơi nào khác.
Chiến tranh thật khủng khiếp. Nó không chỉ giết người, mà còn chia cắt gia đình và khiến người ta còn cảm thấy chết hoặc bị thương bên trong, không chỉ bên ngoài thôi. Có lẽ họ không bị thương bên ngoài, nhưng họ bị vết thương lòng. Thật là kinh khủng. Và cũng có nhiều loại chiến tranh khác nhau: chiến tranh tâm lý và chiến tranh chính trị… Con người đang làm gì vậy? Tôi không biết tại sao họ phải làm mọi điều này. Chỉ vì ý thức hệ khác nhau, tôn giáo khác nhau mà thành ra như chiến tranh. Và sau đó mọi người cảm thấy sợ hãi, khủng hoảng và lo lắng, mặc dù họ không làm gì cả. Họ chỉ là các công dân vô tội. Họ không có động cơ chính trị. Họ không muốn chiếm đoạt quyền lực từ chính phủ. Họ không muốn cách mạng, không gì cả! Họ chỉ muốn đi du lịch, có lẽ để xem những quốc gia khác hoặc gặp ai đó mà họ muốn học hỏi. Thế thôi! Và rồi phải che mặt và phải sợ bị khủng bố, và đủ thứ… Thật kỳ cục! Thật sự man rợ! Nó giống như giết người theo một cách khác. Tra tấn người theo một cách khác. Tôi không biết tra tấn thể xác có tồi tệ hơn tra tấn tâm lý, tinh thần, hoặc tình cảm hay không. Tôi không biết cái nào tệ hơn, nhưng tất cả đều tệ. Tệ, tệ, tệ, tệ!
Đời người rất ngắn ngủi. Con người phải nên được sống trong tự do, miễn là họ không làm hại bất cứ ai. Bất cứ gì khác đều là man rợ, không văn minh, lạc hậu, phi đạo đức, phi chính trị. Chính trị phải làm cho người dân cảm thấy hạnh phúc và tự do, được bảo vệ, an toàn. Đó là việc của các chính trị gia. Nếu không, tôi nghĩ họ nên đi ra, từ chức, đi sám hối đâu đó trên núi, trong chùa hoặc làm bất cứ gì khác mà tốt hơn là chỉ ngồi đó và kiểm soát đời sống của người dân. Thật đáng xấu hổ! Làm không tốt thì về hưu đi, đi xuống, đi ra. Đi đi, để dân yên, giao đất nước cho người khác mà phóng khoáng hơn, thông minh hơn, nhân đạo hơn để lo cho đất nước đó. Dù sao đất nước cũng không phải của quý vị. Nếu quý vị không thể làm tốt công việc, tôi mời quý vị đi ra, biến đi, và cầu Thượng Đế phù hộ cho quý vị, nếu quý vị còn biết Thượng Đế là ai. Đặc biệt là những người luôn xưng rằng họ biết Thượng Đế, họ thờ phượng Thượng Đế và luôn luôn làm mọi điều này, nhưng không làm bất cứ điều gì theo Lòng Nhân Từ của Thượng Đế, hoặc thậm chí chỉ theo một hệ thống nhân đạo bình thường và hợp lý. Thậm chí không cần phải nói Thượng Đế, giác ngộ chi cả. Quý vị không thích bị đối xử như thế nào, thì đừng đối xử như vậy với người khác, thế thôi. Chính trị đơn giản thế đó. Miễn là người ta là công dân tốt, không làm gì sai, thì cứ để họ yên. Phải không? (Dạ phải.) Nói tôi biết. Phải hay không? (Dạ phải!) Phải. Thế thôi.
Trung tâm (thiền) nào mà đã tìm thấy và nhận người vô gia cư, hãy lên đây. Bắt đầu là Đào Viên. Bình Ðông. Tôi nghĩ Hoa Liên. Còn đâu nữa? Đài Đông hoặc Đài Trung. Lên đây, các liên lạc viên. Lên lẹ, lên. Tất cả những ai [đã nhận] người vô gia cư, lên đây. Đi nào. Nhanh. Tôi không có cả ngày đâu. Quý vị có; tôi không có. Tới đây. Chỉ thế thôi hả? Chỉ có bốn [trung tâm]. (Dạ Bình Ðông.) Ở đâu? (Dạ Bình Ðông.) Bình Ðông? (Dạ. Lai Nghĩa.) Một người? (Hai người.) Hai người. (Đào Viên hai người.) Ba người. (Hai người.) Tôi tưởng có ba người chứ? (Một người đã được con gái đưa về nhà rồi ạ.) Ồ! Tại sao? Tại sao trước đây cô ta không chăm sóc? Bây giờ chúng ta chăm sóc… (Ông ấy bị bệnh. Bệnh rồi nhập viện. Nên con gái của ông đã đến đưa ông về.) À, lạ thật! Sau khi thấy chúng ta chăm sóc ông ấy, thì cô ta đến giật ông ấy lại. Được, như vậy cũng tốt. Vậy tốt. Vậy tốt. Như vậy, chúng ta cho con gái ông ấy biết rằng nếu cô ta không muốn ông ấy, chúng ta sẽ nhận ông ấy. Ngớ ngẩn. Làm sao con gái có thể không muốn chăm sóc cha mình? Và bây giờ sau khi thấy có vẻ ổn rồi thì cô ta lại xuất hiện. Thôi kệ.
(Đài Trung một người.) Một người. (Cao Hùng một người.) Cao Hùng một người. (Dạ, ông ấy đang chuẩn bị thọ Tâm Ấn.) Chuẩn bị thọ Tâm Ấn? (Dạ.) Ông ấy ăn thuần chay đủ ngày chưa? (Dạ chưa, vẫn chưa đủ ngày. Có thể phải đợi đợt Tâm Ấn kế tiếp.) Ồ, vậy à. Được rồi. Không sao. Hộ pháp, đến đây giúp. Đây là cho Đào Viên. Đào Viên là đầu tiên. Đến đây. Đến lấy. Mang về chia sẻ cùng mọi người. Kế tiếp. Ai là người tiếp theo đã che chở cho người vô gia cư? Được. Bây giờ không quan trọng. Cứ đi lên. Bình Ðông hả? (Dạ Bình Ðông.) Đến đây. Chia sẻ với mọi người. (Một trong số họ xin thọ Tâm Ấn.) Hả? (Một trong số họ có thể đang nghĩ đến việc thọ Tâm Ấn.) Một người trong số họ muốn được thọ Tâm Ấn. Được rồi. Không sao. Đó không phải là... Đó là cho một ngày khác. Tôi đang thưởng cho quý vị vì lòng yêu thương tử tế của quý vị. Đi lên, nhóm thứ hai. Hoa Liên hả? (Dạ Đài Trung.) Đài Trung, Đài Trung! Được. Tất cả cùng lên đi. Cao Hùng. Được rồi.
Ngồi đó đi. Ngồi, ngồi xuống. Không cần quỳ. Sau này khi phạm sai lầm, quý vị sẽ còn nhiều thời gian để quỳ. Bây giờ không cần. Cảm ơn. Cảm ơn quý vị. Cảm ơn quý vị vì lòng tử tế từ ái của quý vị. Quý vị có cảm thấy vui không? Hay quý vị cảm thấy không vui khi làm việc thiện? Bây giờ quý vị cảm thấy thế nào? Mỗi người một cái. Ờ. Quý vị cảm thấy thế nào khi làm điều gì đó tốt? (Dạ rất biết ơn Sư Phụ.) Biết ơn tôi? Đâu phải tôi chăm sóc, chính quý vị chăm sóc mà. Tôi hỏi về quý vị. Sau khi nhận những người vô gia cư và chăm sóc họ, cảm giác thế nào? Quý vị cảm thấy thế nào? (Vui hơn và sáng hơn.) Quý vị cảm thấy vui? (Dạ.) Quý vị cảm thấy vui khi làm việc thiện. (Dạ.) Còn quý vị? (Khuôn mặt của họ đã thay đổi thành rất đẹp.) Ai? (Hai người vô gia cư mà chúng con đã nhận.) Bây giờ trông họ rất đẹp? (Cả hai đều trông thấy khác.) Ồ! Khác. (Dạ.) Dĩ nhiên rồi. Trước đây họ khốn khổ. Bây giờ thì họ vui. (Một người trong họ muốn thọ Tâm Ấn.) Ồ, tốt quá. Tôi đang hỏi về quý vị, quý vị cảm thấy thế nào? (Ý nói, con cảm thấy vinh hạnh khi được chăm sóc họ.) Tốt. Tốt.
Nhóm thứ hai. (Con đã học được rất nhiều từ việc chăm sóc người vô gia cư. Ông ấy có tâm rất đơn thuần.) Tôi hỏi về quý vị, không phải họ. Tôi đang hỏi về quý vị. (Dạ đúng. Gần đây con sống chung với người vô gia cư. Con cảm thấy tâm họ rất đơn thuần, và con đã học được rất nhiều.) Tốt. (Cảm ơn Sư Phụ đã cho các đồng tu tại Cao Hùng và con học nhiều bài học về tử tế yêu thương.) Tốt. Tốt. Không phải biết ơn. Quý vị có cảm thấy dễ chịu hay không? Quý vị có cảm thấy rằng đối xử tốt với người khác làm chúng ta cảm thấy vui không? Nếu quý vị vui, thì đó là đúng. Hiểu không? Đa số quý vị trả lời đều không đúng. Thôi dẹp. Kệ thôi. Quý vị nên tiếp tục làm điều đó. Các Trung tâm khác cũng nên làm vậy. Hiểu không? Lát nữa tôi sẽ tặng trang phục này cho Đào Viên. Làm kỷ niệm. (Cảm ơn Sư Phụ.) Hôm nay chúng ta tình cờ nói về những điều này, và Đào Viên là nơi đầu tiên làm điều đó. Nên tôi tượng trưng trao cho họ.
Dù sao tôi cũng không thích trang phục này lắm. Nút rất khó cài. Lẽ ra tôi có thể ra sớm hơn, nhưng cuối cùng lại loay hoay cài mấy cái nút này. Ôi trời! Chúng đều rất cứng, cứng lắm. Tôi không biết sao họ làm được. Làm sao họ có thể cài chặt các nút, còn tôi không thể tháo ra? Tôi cũng không thể ấn nút vào lỗ. Ôi, mất rất nhiều thời gian. Trông thì đẹp, nhưng mất rất nhiều thời gian. Coi đó. Một nút không được cài đúng hay sao đó. Đúng vậy, khó quá. Bây giờ quá khó để tôi cài chặt nút lại. Nhìn xem. Nó không chịu chui vô. Cô ấy may mấy cái khuy áo quá hẹp. Tất cả họ có thân thể cường tráng. Tay họ rắn chắc như răng sắt. Nhưng tôi thì khác. Thêm vào đó, tôi quá bận và vội vàng như thế. Thời gian của tôi được tính bằng giây. Như thế này. Thấy không? Nó không vào thêm nữa. Nó cần bôi trơn để vô. Thấy không? Nó không vô nữa. Tôi không nói dối quý vị. Ôi chao! Trời ơi! A! Xong rồi.
Hãy chu đáo hơn khi làm bất cứ việc gì. Hãy biết nghĩ đến người khác. Sở thích của quý vị không thôi cũng chưa đủ tốt. Nơi trú ẩn… Dĩ nhiên, quý vị có rất nhiều thời gian và có đồng tu giúp quý vị. Nhưng tôi không thể cứ yêu cầu đồng tu đến giúp tôi bất cứ lúc nào: “A, bây giờ cô có thời gian không? Cô giúp tôi cài nút được không?” Hiểu không? Tôi không thể cứ hỏi bất kỳ lúc nào như thế. Trông rất dễ dàng. Tôi tưởng sẽ ổn. Nên tôi đã không nhờ ai hết. Và tôi không muốn.
Tôi có thể xử lý cái gì thì tôi tự xử lý một mình. Bởi vì khi người ta vào nhà quý vị, họ sẽ mang theo những bạn khác, chẳng hạn như gián, kiến, giun đất. Tôi không biết gì nữa. Ong và rất nhiều loại. Phải mất ít nhất một tuần họ mới theo bạn của họ đến một nơi khác. Ý tôi là một tuần sau khi người đó rời đi… Những con gián đó – giả sử người đó có duyên với gián – thì đến một tuần sau gián mới rời đi. Còn kiến thì tôi không biết, đôi khi chúng không bỏ đi một thời gian rất lâu. Một khi chúng vào, chúng sẽ không rời đi. Thành ra không dễ để có ai đó giúp quý vị. Có một cái giá đi kèm với nó. Quý vị không biết về việc trả cái giá đó đâu. Nó không nói bao nhiêu Đài tệ. Nó không nói. Nó âm thầm khấu trừ từ tài khoản ngân hàng tâm linh của quý vị để quý vị cảm thấy bị hành hạ, bị hành hạ về tinh thần. Nó hành hạ tâm trạng của quý vị. Không đơn giản vậy đâu. Cho nên, bất cứ ai muốn giúp Sư Phụ, không cần phải tự hào, nhé? Tôi có một thời gian vất vả để rửa (nghiệp) ở đằng sau.