Khi Ngài (Địa Tạng Vương Bồ Tát) phát lời nguyện này, tất cả các Vũ Trụ đã chứng điều đó và giúp Ngài, bảo vệ Ngài, để Ngài có thể thực hiện công việc của Ngài trong địa ngục. […] Ngài quá thành tâm và quá mạnh mẽ. Vì vậy, tất cả các Vũ Trụ cũng giúp Ngài. Và Ngài rất vô điều kiện; Ngài không muốn gì cả. Bởi vì nếu chúng ta làm việc gì đó mà muốn nhận lại đền đáp, thì có thể chúng ta sẽ chỉ nhận được đền đáp chứ không phải thành quả. Vì vậy, sự giúp đỡ và tình thương vô điều kiện là giải pháp.
Bất cứ ai muốn giúp Sư Phụ, không cần phải tự hào, nhé? Tôi có một thời gian vất vả để rửa (nghiệp) đằng sau đó. Nhưng tôi không thể lúc nào cũng tránh nhờ giúp đỡ được. Ví dụ, có một số việc tôi không làm được. Hoặc một số công việc đòi hỏi đàn ông có cơ bắp, hoặc máy móc. Những ốc vít nhỏ, tôi có thể tự vặn được. Những việc nhỏ mà không cần nhiều sức lực, không cần máy móc lớn, tôi có thể tự làm được. Nhưng nói đến việc sửa cửa hay sửa cái gì đó thì dĩ nhiên là tôi không thể. Tôi không có dụng cụ, cũng không có kỹ năng chuyên nghiệp, hoặc thời gian để làm. Không có thời gian để sửa chữa những thứ to lớn. Nhưng tôi thực sự ráng tránh nhờ vả càng nhiều càng tốt. Đừng nghĩ rằng dường như có rất nhiều người xung quanh, hoặc luôn có người giúp Sư Phụ. Không. Tôi chỉ có một mình. Dọn dẹp, lau sàn, mặc trang phục, trang điểm, nhuộm tóc, tôi tự làm hết. Nếu không, sẽ mất rất nhiều thời gian và tốn rất nhiều tiền. Nếu đi ra ngoài để nhuộm tóc cũng tốn rất nhiều tiền.
Nếu ai đó thực sự cần được bảo vệ, chẳng hạn như vệ sĩ… Giống như vài ngày trước, chúng ta cần vệ sĩ bên ngoài để bảo vệ đoàn múa (Hàn Quốc). Vì cách đây lâu rồi, trước khi có hòa bình, họ đã đào thoát qua nhiều nước rồi mới có thể quay về Nam Hàn. Đó là trước đây. Có lẽ bây giờ không cần nữa. Mọi người đợi đến khi có thông tin thật sự, họ mới vội vàng chạy qua. Vì vậy, sau khi họ qua, chính phủ Nam Hàn đã bảo vệ họ. Họ đi đến đâu cũng đều có vệ sĩ. Nếu mình muốn mời họ thì mình phải có vệ sĩ và cảnh sát. Hiểu không? Và cần phải có sự chấp thuận của cha mẹ họ. Nên việc này rất phức tạp. Nếu tôi mà như vậy thì phải tốn rất nhiều tiền để ngày nào cũng có vệ sĩ. Vệ sĩ thật sự tốn rất nhiều tiền.
Rồi, nhuộm tóc tốn rất nhiều tiền, và một nghệ sĩ trang điểm cũng tốn rất nhiều tiền. Và có người giúp với mấy cúc áo, ôi chao, lại nữa, [tốn] rất nhiều tiền! Vậy nên, đời sống của tôi trông ngăn nắp, tóc nhuộm và đủ thứ, nhưng tôi tự làm tất cả, nên rất tiết kiệm thời gian và tiết kiệm tiền. Bởi vì nếu nhuộm tóc ở bên ngoài, tôi cần có một chiếc xe để đi. Rồi cần thêm một tài xế nữa. Nếu tôi thực sự sợ, thì cần có vệ sĩ. Tôi sẽ tính toán. Nếu thực sự cần vệ sĩ... Thấy không? Một đoàn múa thôi mà đã cần nhiều vệ sĩ như vậy. Bởi vì số lượng vệ sĩ cần thiết tùy vào quy mô của khu vực. Và điều đó tiêu tốn của chúng tôi rất nhiều tiền chỉ trong một ngày. Khoảng một ngày rưỡi. Nếu Sư Phụ cần những vệ sĩ như vậy mỗi ngày, và nếu khu vực rộng lớn như thế, thì cần bao nhiêu vệ sĩ cho đủ đây? Quý vị có thể tính toán nó sẽ tốn bao nhiêu tiền? Rồi tôi thực sự sẽ trở thành một Minh Sư thật “đắt đỏ”. Rất đắt, Sư Phụ đắt nhất. Thông dịch ổn chứ? (Dạ ổn.)
Lâu rồi tôi không nói tiếng Hoa. Nên hôm nay nói tiếng Hoa cho họ nghe. Nếu không, họ sẽ nghĩ rằng tôi bỏ mặc họ và họ sẽ giận. Quý vị thấy thoải mái không? (Dạ thoải mái.) Loại hệ thống này có một chút hơi nước. Cũng không tệ. (Dạ đúng.) Nên tôi cũng cảm ơn những ai đã sắp xếp nơi này, và giúp làm nó thành thế này, để quý vị cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng đó là dành cho cây cối. Các vòi phun sương là để tưới cây. Quý vị được hưởng sái. Nhờ cây cối. Đúng thế. Bởi vì chúng tôi nghĩ trồng một số phong lan mà vốn dĩ mọc ở nơi hoang dã. Chúng thích ẩm. Nóng, nhưng cần ẩm mới được. Vì vậy, chúng ta tình cờ tận dụng hoàn cảnh và cũng được lợi ích từ đó.
Nhân đây, tôi muốn cảm ơn mấy Trung tâm (thiền) đó. Mặc dù chỉ vài người trong số quý vị tìm thấy người vô gia cư, nhưng mọi người đều chia sẻ công đức (tâm linh) chung. Chúng ta không chỉ chia sẻ cộng nghiệp; chúng ta cũng chia sẻ công đức chung. Hiểu không? Nếu không, thì không công bằng. Chúng ta luôn nói về việc chia sẻ cộng nghiệp, bây giờ chúng ta đang chia sẻ công đức (tâm linh) chung. Quay lại và cùng ăn với nhau. Chúng ta không đòi hỏi công đức khi làm việc. Dĩ nhiên, ai cũng biết điều đó. Phải không?
Nhưng tại sao quý vị không tìm người vô gia cư sớm hơn? Mà đợi Sư Phụ nói mới làm? Quý vị không nghĩ tới hả? (Trung tâm Bình Đông đã chăm sóc họ trong những ngày đầu.) Quý vị đã chăm sóc. Tôi biết. Tôi biết mỗi mùa đông tôi cũng góp một số tiền, và quý vị đi ra ngoài để giúp họ. Quý vị cũng thường đến phục vụ cho họ. Điều đó cũng tốt. Nhưng cái họ cần là một mái ấm. Họ cần một cuộc sống ổn định. Và có thể họ sẽ dùng thời gian còn lại để nghỉ ngơi và giải thoát. Đó sẽ là điều tốt nhất, không chỉ là một căn nhà. Cho họ Tâm Ấn nếu họ muốn thọ Tâm Ấn, nhưng đừng thúc ép họ. Đối với người cao niên vượt quá giới hạn tuổi chúng ta quy định, nhưng đã ăn thuần chay từ lâu, thì cũng có thể cho họ thọ Tâm Ấn. Tôi rất vui vì ít ra quý vị đã làm những gì tôi nói. Dĩ nhiên, lời dạy tốt thì nên làm theo, lời dạy xấu thì không thể nghe theo. Chúng ta có đầu óc sáng suốt để biết đúng sai. Tôi chưa bao giờ dạy quý vị bất cứ điều gì xấu, phải không? (Dạ phải.) Thật sự không có ha? (Dạ không có.) Quý vị chắc không? (Dạ chắc.) Được. Quý vị thông minh.
Hôm nay, tôi để quý vị kể bất cứ gì quý vị thích nhưng không phải những điều vớ vẩn, không phải “bom”, không phải những quả “bom” ngu ngốc, và không phải đủ thứ kiểu nhõng nhẽo, chỉ muốn được chú ý và mất thời gian của tôi. Thời gian của tôi rất quý báu. Ngồi đây là một sự hy sinh (của tôi) cho quý vị. Nhưng thỉnh thoảng tôi cần xuất hiện, có lẽ nói vài lời nhắc nhở quý vị tu hành. Đó là lý do tôi làm thế. Chứ tôi thực sự không thích đi đâu cả, thậm chí không muốn bước ra khỏi hang động của mình. Tại sao? Tôi cần gì? Mấy cúc áo tệ hại? Hay là gì? Tôi hầu như tự làm mọi thứ rồi. Tôi cần gì khác từ ai, hoặc sao tôi cần phải gặp ai, khi tôi có thể gặp các Vị Thiên Đế – Huy hoàng, Xinh đẹp và Lộng Lẫy về tâm linh bên trong? Tại sao tôi phải gặp quý vị, bất kỳ ai trong quý vị? Đâu phải tôi không có ai bầu bạn hay là cảm thấy cô đơn. Không! Chắc quý vị giỡn chơi, quý vị giỡn chơi sao. Nếu nghĩ như vậy, thì quý vị thực sự ngu ngốc! Ngốc nhất trong tất cả những kẻ ngốc, bậc thầy của tất cả những kẻ ngốc.
Quý vị có câu hỏi nào không? Có thể nói tôi nghe bây giờ. Chỉ những câu hỏi tâm linh thôi, và những câu hỏi thật sự, không phải giả bộ. Giả bộ cũng là nói dối. Nói dối với Sư Phụ là nghiệp rất lớn, rất tệ cho quý vị. Cho dù đã thọ Tâm Ấn, quý vị vẫn sẽ trả giá cho điều đó. Thậm chí có lẽ quý vị phải đọa địa ngục. Còn tùy quý vị nói gì, tùy loại lời nói dối nào. À, đúng lúc!
Đôi khi, tôi không thể ra gặp quý vị vì lý do khẩn cấp nào đó, bởi vì đôi khi tôi đang làm việc gì đó hoặc có lẽ chuẩn bị đi ra ngoài… Ồ! Nói tiếng Anh được không? (Dạ được.) Tất cả quý vị đều có thông dịch chứ? (Dạ có.) Tốt, tốt. Được. Thông dịch có tốt không? (Dạ tốt.) Bởi vì có một số người nước ngoài ở đây, tôi phải nói một chút tiếng Anh. Tôi nói tiếng Anh trôi chảy hơn. Còn nói tiếng Đài Loan (Formosa) thì phải suy nghĩ một chút, và tôi cũng không thể dùng chữ theo cách mà người Hoa dùng. Có lúc khi cố gắng diễn đạt một số ý tưởng, tôi nói tiếng Hoa không lưu loát như tiếng Anh. Ngay cả tiếng Âu Lạc (Việt Nam) của tôi cũng không lưu loát. [Vì] đã quen nói tiếng Anh rồi.
Được rồi. Có câu hỏi nào ở đây không? Vì quý vị từ xa xôi đến, nên có thể hỏi tôi bất cứ điều gì. Nếu muốn, thì giơ tay và mi-crô sẽ chạy đến chỗ quý vị. Không hả? Người phương Tây, không có câu hỏi? Không có câu hỏi? Không có gì? (Dạ không.) Tốt. Tốt lắm. Không! Họ nói: “Không”. Họ nói: “Nada”. Nghĩa là không! Đừng đứng trước mặt cô ấy. Không ha? Được. Còn người Đại Hàn? Có câu hỏi nào không? Hãy chắc chắn hỏi câu hỏi hay. Nếu không, quý vị biết. Phải không? Hiện tại, quá trình thanh lọc rất, rất, rất gắt gao. Chỉ những người tốt mới có thể ở lại xung quanh. Không phải tôi không khoan dung quý vị. Mà các cõi Thiên Đàng không muốn. Các cõi Thiên Đàng không muốn bất kỳ hạt giống tệ nào xung quanh – những hạt giống vô dụng, hoặc gây rắc rối vô cớ, lãng phí thời gian của tôi và lãng phí thời gian của người khác, và lãng phí không gian quý báu ở đây.
Câu hỏi! (Con đang tự hỏi làm sao Ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát đi trong địa ngục mà không bị ảnh hưởng bởi từ trường địa ngục?) Bồ Tát ở trong địa ngục, cứu giúp người địa ngục, sao Ngài không bị ảnh hưởng? Ngài là một vị Bồ Tát! Ngài không phải là quý vị. Ngài có lực lượng, và đó là công việc của Ngài, cái gọi là công việc. Ngài đã phát đại nguyện rằng nếu tất cả địa ngục chưa trống, Ngài sẽ không bao giờ nhập Niết Bàn, Ngài sẽ không bao giờ thành Phật hoàn toàn. Cho nên, lời thệ nguyện mạnh mẽ của Ngài, được hỗ trợ bởi công đức tâm linh của chính Ngài từ vô lượng kiếp, vô tận như cát sông Hằng. Quá mạnh mẽ!
Và khi Ngài phát lời nguyện này, tất cả các Vũ Trụ đã chứng điều đó và giúp Ngài, bảo vệ Ngài, để Ngài có thể thực hiện công việc của Ngài trong địa ngục. Nếu là quý vị, hoặc quý vị, quý vị, quý vị – bất cứ ai đến đó – ngay lập tức sẽ gặp rắc rối, bị cháy hoặc đau khổ, thậm chí không thể giúp chính mình, đừng nói chi giúp bất kỳ ai khác. Thấy đó, thành ra chỉ có Ngài (mới có thể giúp) trong địa ngục. Ngài quá thành tâm và quá mạnh mẽ. Vì vậy, tất cả các Vũ Trụ cũng giúp Ngài. Và Ngài rất vô điều kiện; Ngài không muốn gì cả. Bởi vì nếu chúng ta làm việc gì đó mà muốn nhận lại đền đáp, thì có thể chúng ta sẽ chỉ nhận được đền đáp chứ không phải thành quả. Vì vậy, sự giúp đỡ và tình thương vô điều kiện là giải pháp.
Ngài không muốn gì cả! Ngài chỉ muốn cống hiến, thậm chí hy sinh địa vị Phật của Ngài, chỉ để an trụ làm một vị Bồ Tát đứng hàng thứ hai, để Ngài có thể giúp người trong địa ngục. Vì vậy, tất cả công đức của Ngài sẽ được hồi hướng cho lời thệ nguyện này, mục tiêu này. Do đó, Ngài không bị làm hại. Đừng thử nha, làm ơn.