Quý vị có thể đến quanh đây. Người mới hả? (Dạ.) Chào mừng người mới. Chào. Tại sao mọi người không ngồi ở đó? Quý vị ổn không? Mọi người đều có thể ngồi ở đây nếu muốn – nếu quý vị muốn nhìn tôi. Nếu không thì cứ ngồi đó. Vậy thì ngồi đằng sau đó, dưới đó, bất cứ chỗ nào. Ôi Trời ơi! Ồ, chao ôi, chao ôi. Này sư huynh, lần sau cái đó của tôi, đẩy nó ra phía sau. (Dạ.) Để mọi người có thể ngồi. (Thưa Sư Phụ có muốn chúng con di chuyển nó bây giờ không?) Nếu quý vị không phiền. Và những người đằng sau có thể đứng lên “bảo vệ quyền lợi của mình”. Được rồi. Quý vị không cần phải ngồi hết vì nếu ngồi ở đó, quý vị không thể nhìn thấy tôi. Nhưng quý vị có thể đứng được chứ? Nếu có thể chịu được tôi, thì quý vị có thể đứng, nhé?
Bây giờ hãy di chuyển. Di chuyển bàn của tôi. Đẩy. 1, 2, 3. Không, không, không, không. Đừng đẩy nó vào đó. (Xin hãy nâng lên, nâng lên.) Ồ đúng rồi, đúng là như thế đó. Bây giờ, sự thật… sự thật lộ diện. Không sao; chỉ là lá thôi, nên không sao. Cứ để nguyên như vậy. (Dạ chúng con không phiền.) Quý vị không phiền? (Dạ không.) Một số người có thể lấy để làm quà lưu niệm. Quý vị không bao giờ biết. Họ làm điều đó. Dù sao thì bây giờ tốt hơn rồi phải không? (Dạ vâng.) Nếu không thể ngồi thì hãy đứng.
Những người mới, giơ tay lên để tôi có thể… Được, được rồi. Chào mừng về nhà. Ờ, cô ngồi đây. Cô ngồi đây – chỗ ở phía trước. Ờ, phải rồi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Ở đây hay ở đó. Ừ, ngồi đó đi. Chào mừng về nhà. Từ đâu tới? Hoa Kỳ. (Dạ California.) California. Thảo nào cô đẹp vậy. Đôi má hồng xinh đẹp. Người mới có vấn đề gì không? (Dạ không.) Tốt hơn là không có. Nếu không thể, thì quý vị di chuyển qua vì mọi người không biết họ đang làm gì. (Dạ.) Quý vị phải di chuyển (Dạ.) tùy theo sở thích của mình.
Quý vị thấy bây giờ tôi phải xây một ngôi đền lớn hơn không? Đây là ngôi đền của tôi. Tuyệt ha? (Dạ.) Ờ, dĩ nhiên rồi. Tốt nhất trên toàn thế giới. Quý vị chưa bao giờ thấy một ngôi đền đẹp và lớn như vậy trước đây. Ngôi đền lớn nhất thế giới. Không có mái che và cả bầu trời là của quý vị, là mái che của quý vị. Cả Địa Cầu, mặt đất là sàn nhà của quý vị. Vậy nên chúng ta không có vấn đề gì.
Quý vị có ổn với tai (tai nghe) của mình không? “Tai thần” của quý vị. Quý vị có tai không? Không? Quý vị không cần tai. Tôi thường nói chuyện với người nước ngoài bằng tiếng Anh. Nhưng đôi khi, chỉ để kéo chân quý vị, tôi cũng nói tiếng Hoa. Quý vị muốn ngồi đâu thì ngồi – bên cạnh đây nếu muốn. Không thì quý vị có thể đứng như vậy. Và thay phiên nhau, nhé? Nếu chân quý vị mỏi, thì hãy kéo người kế bên đứng lên rồi ngồi xuống.
Trước đây chúng tôi có mái che trên đầu. Quý vị có nhớ không? Nếu trước đây một số quý vị có đến. Rồi sau một số rắc rối với… Không phải là rắc rối của chúng ta, rắc rối nội bộ có lẽ giữa chủ sở hữu hoặc mấy người láng giềng. Nên, họ quyết định rằng chúng ta phải là mục tiêu. Thay vì chính họ, họ gây rắc rối cho chúng ta. Vì vậy, tôi nói: “Chào mừng”. Nghĩa là Thượng Đế đã quyết định rằng ngôi đền quá nhỏ cho chúng ta, nên Ngài quyết định ban ngôi đền lớn nhất trên toàn thế giới cho chúng ta. Vì vậy mà chúng ta có ngôi đền rộng mở hiện giờ trước mặt quý vị.
Đạo tràng tốt nhất và duy nhất trên toàn thế giới, nơi mọi người tự mang đến ngôi đền của riêng họ. Bây giờ các tòa nhà đang mọc lên như ở Hồng Kông. Thực ra, khi đó chỉ là… nói thế nào nhỉ… tháo dỡ? Mái che? Tháo dỡ mái che? Ờ. Khi bị “tháo mái”… Một từ mới cho quý vị. Khi chúng tôi “tháo mái” che lần đầu, mọi người lo lắng mưa nắng này nọ. Tôi nói: “Đừng lo, đừng lo lắng. Chúng ta sẽ sáng chế ra một số thiết bị cho mọi thời tiết”. Như áo choàng, như áo mưa cá nhân quân đội? Tôi đoán là quý vị đã xem băng ghi hình. Đã dịch hay chưa? Chưa hả? Vậy hả, thôi không sao. Nó sẽ được dịch lúc nào đó nếu chúng ta có đủ thông dịch viên cá nhân. Người ta nói rằng bàn chân của Đạo Sư rất đẹp. Cho nên, tôi tự hỏi không biết tôi có bàn chân của Đạo Sư hay không. Tôi cứ nhìn hoài, kiểm tra nó. Tốt hơn là tôi nên giấu nó đi. Nếu không thì tất cả quý vị đều muốn nhìn.
Dù sao, tôi đã nói chúng ta sẽ thiết kế cái gì đó như lều, mà là lều cá nhân, và rồi được trang bị túi đựng mọi thứ. Như túi đựng khăn Quán Âm, và túi đựng giày, túi đựng đũa, và đối với người phương Tây, một số túi nhỏ đựng dao nĩa và những thứ tương tự như vậy. Và rồi cái ca, ca i-nox của quý vị. Để chúng ta không lo lắng. Nếu trời mưa, chúng ta chỉ cần hạ bốn mặt xuống và buộc chúng lại bên trong. Còn nếu trời nắng, chúng ta sẽ cuộn lên, và chúng ta có một cái lưới bên trong để ngăn muỗi. Và một số cửa sổ lưới – trong trường hợp trời mưa, quý vị có không khí và mọi thứ… được thiết kế hoàn hảo. Nhưng nó không bao giờ thành hiện thực vì chúng ta không cần nó.
Ngoài ra, vì chúng ta có rất nhiều tòa nhà xung quanh, các tòa nhà nhỏ. Không hẳn là tòa nhà, mà là mái che nhỏ. Vẫn còn một số mái che ở đó. Tôi nói: “Quý vị có thể ẩn náu phần nào. Bất kỳ mái che nào quý vị tìm được, khi nào trời mưa thì quý vị cứ ẩn náu bên dưới”. Tiếng tôi hôm nay hơi buồn cười. Tiếng tôi… Có phải do tiếng tôi hay là mi-crô? (Dạ mi-crô.) Mi-crô? Buồn cười ha? Nhưng họ nói với tôi: “Thưa Sư Phụ, chúng con chỉ có một vài mái che nhỏ, có khi [che] hơn 10.000 người. Làm sao chúng con có thể ẩn náu bên trong hết được?” Tôi nói: “Không sao, quý vị thay phiên nhau”. Thay phiên nhau để ướt. “Khi ở bên ngoài đủ lâu, và cảm thấy lạnh, quý vị kéo người khác ra và nói: ‘Giờ đến lượt quý vị ra ngoài’. Như thế này thì ai cũng ướt hết”.
Dù sao, cho đến bây giờ, cũng chưa ai bị ướt. Không tệ. Quý vị có bị ướt không? (Dạ không.) Không hả? Và những người ở lại lâu… (Dạ không.) (Dạ không.) Tôi đã có trải nghiệm bị ướt. Nhìn ướt, phải không? Không ai ở lại lâu như vậy sao? (Dạ có.) Chỉ vài ngày thôi sao? Những người cũ đã ra về, tôi nghĩ – những người đã bị mưa ướt. (Dạ chưa. Dạ vẫn còn ở đây.) Quý vị vẫn còn ở đây à? (Dạ còn ở đây.) (Vẫn còn ở đây ạ.) Nhìn ướt hả? (Dạ.)
Ừ. Đôi khi ở đây trời mưa. Nhưng thời điểm này trong năm không phải là mùa mưa; đang là mùa bão. Nếu một ngày nào đó thức dậy mà quý vị thấy mình và lều ở một nơi rất lạ, một nơi nào đó rất xa đạo tràng, thì ôi! Là quý vị biết rồi. “Ồ. Thôi rồi. Xong rồi!” Và rồi, quý vị phải trang bị cho mình cái bản đồ Tây Hồ, và rồi quý vị phải tự đi bộ về nhà – dĩ nhiên là mang theo cái lều nữa. Nên, đó là lý do tôi luôn khuyên quý vị đừng mang theo quá nhiều thứ ở đây, vừa đủ để sinh tồn thôi: một vài bộ quần áo để quý vị có thể thay và một túi ngủ để lỡ khi thời tiết trở lạnh.
Đến giờ quý vị vẫn ổn chứ? (Dạ ổn.) Ban đêm trời có mát không? (Dạ mát.) Nhưng ban ngày, đừng cố ngủ trong lều, nhé? Quý vị sẽ bị nướng chín, nấu chín. Thực ra chuyện này có xảy ra. Hôm nay, một tờ báo đăng tin rất lạ, nhưng đó là sự thật. Một người ở Anh đã tự nướng mình chết. Tin được không cơ chứ? Nước Anh! Ôi Trời ơi! Ở Âu Lạc (Việt Nam) thì còn có thể, đằng này nước Anh? Nhưng đó là sự thật; đó là một câu chuyện có thật. Tờ báo đó đã nói như vậy. Quý vị chỉ tin báo chí 50/50, và sau đó chia nó thành bốn, và tin một phần tư trong 50 đó, khi đó quý vị sẽ biết sự thật. Đó là điều mà có người đã nói với tôi. Đôi khi họ in sự thật. Một số tờ báo rất chân thật và trung thực. Nhưng nếu các tờ báo muốn tồn tại, đó không phải là yêu cầu duy nhất.
Photo Caption: Mưa Thiên Đàng Rửa Sạch Tất Cả Những Gì Sẵn Sàng Đón Nhận