“Một Đấng đặc biệt và hiếm có”, nghĩa là Ngài Babaji, “với nhiệm vụ phi thường; phúc cho những ai có đặc ân thoáng thấy Đấng vĩ đại này. Có 70 Đấng nhân từ như vậy đang gia trì cho Địa Cầu này và đảm bảo rằng tất cả chúng sinh xứng đáng có cơ hội công bằng để trở về Nhà Thiên Đàng”. Dẫn dắt linh hồn, giúp đỡ, làm giảm bớt khổ đau một cách vô hình hoặc hữu hình.
“Bánh xe tái chế vẫn tiếp tục quay tới khi nào người đó có phước được gặp Minh Sư, là vị từ bi che chở họ dưới Ân điển bảo vệ của vị đó và nâng họ lên cao, nhưng không phải là không có tranh đấu mãnh liệt với Giáo chủ Nhân Quả, y không muốn mất ‘công dân’ của y. Do đó, cũng tùy vào tốc độ tiến bộ tâm linh, tùy vào người đó đang ở đâu, ở đẳng cấp tâm thức nào, đã rơi xuống bao xa, đã tiến hóa cao bao nhiêu, khát khao giải thoát nhiều cỡ nào. Và dĩ nhiên…” Này, vẫn còn! “Và dĩ nhiên, quan trọng nhất là Ân Điển mạnh mẽ của Minh Sư”. Cũng tùy vào đó nữa.
“Một vị Minh Sư ở đẳng cấp cao, như Ngài Babaji, chẳng hạn, Ngài sẵn lòng ở cảnh giới thấp của cõi giới A-tu-la để giúp những Minh Sư khác trong công việc cứu rỗi, là một Đấng vĩ đại…” Dù ở Cảnh giới A-tu-la, nhưng Ngài là một Đấng vĩ đại. Ngài đến từ Đẳng cấp Thứ Năm, Thứ Năm siêu cao. Chứ không phải Thứ Năm bình thường, mà Thứ Năm siêu cao. Đẳng cấp Thứ Năm Tối cao. Chỉ cho quý vị biết vậy thôi. Chứ tôi không có viết xuống ở đây. “… trong công việc cứu rỗi, là một Đấng vĩ đại từ bỏ sự cực lạc khôn tả của Cảnh giới Thứ Năm, được ca ngợi và thán phục bởi những ai biết sự hy sinh vĩ đại này”. Tôi cũng ca ngợi Ngài. “Ngài có thể ở trong cảnh giới vật chất và A-tu-la, tùy ý – tùy vào những gì cần phải thực hiện vào lúc đó”.
Nếu quý vị đã đọc Tự truyện của Yogananda, quý vị sẽ tưởng Ngài [Babaji] là chúng sinh cõi vật chất. Nhưng Ngài ngụ ở (Cảnh giới) A-tu-la. Như tôi đã nói, dù Ngài là chúng sinh A-tu-la thật, Ngài vẫn có thể hóa hiện thành thân thể vật chất một thời gian, chỉ để nấn ná hoặc làm gì đó trong cảnh giới vật chất. Do đó, những ai gặp Ngài lúc đó tưởng rằng Ngài là Minh Sư trường thọ. Ngài sống trong cảnh giới vật chất và cảnh giới A-tu-la. Điều đó cũng đúng. Nhưng hầu hết là ở (Cảnh giới) A-tu-la. Vì Ngài làm việc từ đó dễ hơn. Ngài chỉ thỉnh thoảng hiện ra trong cảnh giới vật chất, tùy ý, vì công việc của Ngài là làm điều đó, vì Ngài có nhiều lực lượng.
Có nhớ trong Kinh Phật cũng có một truyện về Địa Tạng Vương Bồ Tát. Bản thân Ngài cũng ở địa ngục để cứu chúng sinh địa ngục. Người nào rơi xuống địa ngục, Ngài sẽ cứu họ bằng cách có lẽ dạy họ cầu nguyện này nọ. Có lẽ làm chút Pháp Quán Âm dưới địa ngục – Tôi không biết làm cách nào, nhưng có lẽ họ cố ráng. Ở đó, không cần những đèn sáng này, vì rất nhiều… nó luôn luôn sáng. Người quay phim không cần phải ngồi đó, cứ để máy tự quay, không cần điện. Cho nên, nó lại là địa ngục “xanh”. Không ô nhiễm không khí.
Rồi, gì nữa đây? “Một Đấng đặc biệt và hiếm có”, nghĩa là Ngài Babaji, “với nhiệm vụ phi thường; phúc cho những ai có đặc ân thoáng thấy Đấng vĩ đại này. Có 70 Đấng nhân từ như vậy đang gia trì cho Địa Cầu này và đảm bảo rằng tất cả chúng sinh xứng đáng có cơ hội công bằng để trở về Nhà Thiên Đàng”. Dẫn dắt linh hồn, giúp đỡ, làm giảm bớt khổ đau một cách vô hình hoặc hữu hình. Chà! Văn chương chỗ này cũng hay ha. Viết trong màn đêm. “Các Ngài được gọi một cách trìu mến là Bạch Huynh Đệ, những Đấng Âm Thầm” - Bạch Huynh Đệ hay là những Đấng Âm Thầm, “trong cõi vật chất”. Nếu quý vị nhớ câu chuyện về Chúa Giê-su, sau khi Ngài bị đóng đinh, có vài thiên thần trong bộ đồ trắng, hoặc chúng sinh nào đó trong bộ đồ trắng, mang Ngài vào hang động và chữa cho Ngài hoặc chăm sóc Ngài, nhớ không? Đây là các Đấng Bạch Huynh Đệ từ Cảnh giới A-tu-la và cảnh giới vật chất – A-tu-la và vật chất. Họ sống tại ngưỡng cửa. Họ không sinh, không tử. Họ không phải vật chất; mà cũng không phải A-tu-la. Họ đi lên, đi xuống, tới lui hoài hoài. Giống như quý vị sống ở biên giới. Giống như giữa Pháp và Thụy Sĩ, biên giới không có ranh giới.
Có lần tôi sống ở Thụy Sĩ; họ nói: “Băng qua lối nhỏ này là qua Pháp. Bước ngược lại, là Thụy Sĩ. Lúc nào cũng sang ngoại quốc”. Đúng như vậy. Khi chúng tôi ở Geneva hoặc đâu đó, tôi nhớ như thế. Chúng tôi ở nhà của một đồng tu, họ nói: “Ở đó!” Lối đi chỉ lớn thế này thôi. Đi qua là Pháp. Đi về là Thụy Sĩ. Tương tự như những vị Âm Thầm, Họ sống ở ngưỡng cửa của hai cõi vật chất và A-tu-la, và Họ có lực lượng mạnh mẽ. Họ chọn ở đó. Chứ không phải Họ là chúng sinh A-tu-la.
“Nhưng những danh hiệu này không biểu thị được một chút nào về Sức Mạnh và Sự Vĩ Đại của Họ”. Chúng ta gọi Họ là “những vị Âm Thầm, những vị Bồ Tát Âm Thầm, hay là Bạch Huynh Đệ, nhưng những danh hiệu này không bao giờ biểu thị được một chút nào về Sức Mạnh và Sự Vĩ Đại của Họ”. Tôi viết như thế! Ghi xuống như vậy!
“Chúng sinh nào…” Đây là ghi chú khác bị gạch ngang rồi. “Chúng sinh nào từ những cảnh giới tâm thức kế bên có thể đi thăm nhau nếu được mời, hoặc vì một lý do chính đáng, nhưng không thể ở lại dù một đêm”. Thật vi diệu! “Một vị tu hành tốt có thể ở lại đó lâu hơn, nhưng các công dân bình thường thì không”. À, có các trường hợp ngoại lệ!
Có lẽ người Sô-cô-la có thể ở đó lâu hơn người khác vì người ta không thấy họ. “Cái gì? Đâu có ai ở đây!” (Không cười.) Hả? (Đừng cười!) Đừng cười! Ở đây quý vị quá sáng. (Dạ.) Buồn cười ha. Họ có răng trắng, sáng, ai cũng ganh tị. Đa số họ có răng sáng! Họ mà cười trong bóng tối thì không bao giờ cần đèn. Không cần phải mang đèn pin đi bế quan, phải không? Chỉ cần cười và đi với... với hàm răng của quý vị. Tiện lợi lắm và thật sự rất “xanh”. Sô-cô-la đánh vần “xanh”. X-A-N-H.
“Nếu được nhận nuôi...” Thậm chí được nhận nuôi, ở Cảnh giới Thứ Hai hoặc Thiên Đàng tâm thức cao hơn. “Nếu được một chúng sinh của cảnh giới cao hơn nhận nuôi, thì người đó được nâng đẳng cấp và ở lại đó”. Chà! Tuyệt vời! Nghe tương tự như ở đây, phải không? “Chúng sinh cao đẳng hơn sẽ truyền thêm Ánh Sáng và năng lượng cho chúng sinh thấp hơn và do đó nâng người này lên”. Chà! Chẳng phải tuyệt sao? (Dạ.) Nếu may mắn, quý vị có thể được nhận nuôi. Ai biết quý vị sẽ đi đâu kế tiếp? Cho nên, hãy tử tế với mọi người, lỡ người đó lên cao hơn, họ có thể nhận nuôi quý vị. Điều đó tuyệt ha.
Còn gì nữa không? “Một vị Hội Đồng từ Đẳng cấp Thứ Chín, thực hiện sứ mệnh như Ngài Vô Thượng Sư, chẳng hạn, trong khi ở cõi giới vật chất, luôn luôn có thể mang chúng sinh từ cảnh giới thấp đi thăm cảnh giới cao hơn”. Như, từ Cõi giới Thứ Ba lên Cõi giới Thứ Năm để thăm – tùy ý, bất cứ lúc nào. Dù không phải là Minh Sư Hoàn Mỹ. Ngay cả Minh Sư Hoàn Mỹ, Minh Sư Hoàn hảo 100% từ Cõi giới Thứ Năm cũng không làm được, không thể đem một chúng sinh từ Đẳng cấp Thứ Ba lên thăm Cõi giới Thứ Năm. Nhưng một vị Hội Đồng Đẳng cấp Thứ Chín có thể làm vậy, tùy ý. Dĩ nhiên rồi! Họ là các Minh Sư của Vũ Trụ! Tôi trích lời Chúa Giê-su ở đây: “Chừng nào Ta còn ở thế gian, thì Ta là Ánh Sáng và Con Đường của thế gian”. Câu đó nghĩa là như vầy, nếu Ngài ở đây thì Ngài là Ánh Sáng. Ngài có thể làm bất cứ gì. Làm sáng thế giới của bất cứ ai.
“Minh Sư Hội Đồng (Đẳng cấp) Thứ Chín có thể xuống lại Địa Cầu để thăm một thời gian ngắn, sau khi Ngài làm xong sứ mệnh ở đây đã lâu rồi, trong phàm thân”. Điều này có thể. Có thể trở lại thăm. Minh Sư Hội Đồng (Đẳng cấp) Thứ Chín, không phải Minh Sư Đẳng cấp Thứ Năm. Vị Hội Đồng (Đẳng cấp) Thứ Chín là vị cao hơn (Đẳng cấp) Thứ Tám. “Nhưng việc đó chưa bao giờ xảy ra và sẽ không bao giờ xảy ra”. Dù Ngài có thể làm, nhưng chuyện đó không xảy ra. Sẽ không xảy ra. Sẽ không bao giờ xảy ra. Ở đây không giải thích tại sao. Không có ghi. Bà ấy không viết xuống. Có thể Bà ấy không nhìn thấy.
À, Bà ấy có giải thích đây: “Họ quá bận lo công việc của toàn thể Vũ Trụ, công việc viên mãn hơn, huy hoàng hơn là việc đó”. Biết không, Họ bận việc của Họ. “Những việc viên mãn hơn, huy hoàng hơn là việc đó”. Tôi viết như thế. “Đó là việc thật sự của Họ. Họ là những Minh Sư của Vũ Trụ!” À, tôi vừa mới nói rồi. Ủa sao Bà ấy biết vậy? Sao tôi biết Họ là Minh Sư của Vũ Trụ? Vừa mới nói, thì có ghi ở đây! Trời ơi, tôi thông minh quá!