Ngay cả mấy người-thân-chó của tôi, họ có Phẩm chất Cao thượng là 50%, hay tối thiểu là 40%. Những người-thân-chim của tôi, tối thiểu 20% Phẩm chất Cao thượng. Tối đa 50% Phẩm chất Cao thượng. Đệ tử, tối thiểu 2%, tối đa 30% Phẩm chất Cao thượng. Thật ra tôi ghi xuống cho riêng tôi thôi. Nhân tiện tìm thấy nên cho quý vị biết. Người-thân-voi, 30%. Nói chung. Một số có nhiều hơn, một số có ít hơn. Người-thân-ngựa 32%. Người-thân-heo, 30%. Người-thân-gà, 4%. Nói rồi, tôi viết đây là cho tôi thôi. Nhìn nè, quý vị làm chứng nha. Tôi không có bịa chuyện. Cho nên con người không phải giống như là họ nghĩ.
Tôi nói sau sinh nhật của tôi, tôi sẽ đi châu Âu, và tôi đã đi. Lúc đó, tôi chưa đi châu Âu để sống, mà đã ghi xuống trước rồi, và bây giờ thật sự đi châu Âu. Ý nói ở lâu. Tôi đi Anh quốc ở, ở một khách sạn này nọ. Đó là cách đây nhiều năm rồi. Chắc là mấy năm về trước.
Và đây là đủ loại… Phẩm chất Cao thượng, tôi kiểm tra của người nào đó. Ngay cả nhà lãnh đạo tôn giáo quyền lực nhất – cũng chỉ có 30, 40% tế bào nhân loại và 30, 40% Phẩm chất Cao thượng. Cho nên mới nói cái áo không làm nên thầy tu. Chính tôi cũng kinh ngạc. À, tôi kinh ngạc. Không ngạc nhiên, nhưng kinh ngạc. Tôi tưởng họ có nhiều phẩm chất hơn chút, với dáng vẻ bề ngoài của họ thật là cao thượng, thánh thiện. Thế mà Phẩm chất Cao thượng lại rất thấp. Cho nên con người không phải như là họ nghĩ.
Tôi đang so sánh. Ngay cả mấy người-thân-chó của tôi, họ có Phẩm chất Cao thượng là 50%, hay tối thiểu là 40%. Những người-thân-chim của tôi, tối thiểu 20% Phẩm chất Cao thượng. Tối đa 50% Phẩm chất Cao thượng. Đệ tử, tối thiểu 2%, tối đa 30% Phẩm chất Cao thượng. Thật ra tôi ghi xuống cho riêng tôi thôi. Nhân tiện tìm thấy nên cho quý vị biết. Người-thân-voi, 30%. Nói chung. Một số có nhiều hơn, một số có ít hơn. Người-thân-ngựa 32%. Người-thân-heo, 30%. Người-thân-gà, 4%. Nói rồi, tôi viết đây là cho tôi thôi. Nhìn nè, quý vị làm chứng nha. Tôi không có bịa chuyện. Cho nên con người không phải giống như là họ nghĩ.
Tôi ghi xuống đây là cho tôi thôi. Không phải ghi xuống hôm nay cho quý vị. Tôi không nhớ đã viết như vậy, nhưng tôi đã viết. Tôi chỉ biết lắc đầu. Có hôm, tôi nói với một thị giả, cách đây mấy tháng, tôi nói: “Ồ, anh biết không…” Vì tôi tự nhủ, người-thân chim của tôi, chú này, có bao nhiêu phần trăm, chú kia có bao nhiêu phần trăm Phẩm chất Cao thượng. Sau đó anh ấy hỏi: “Con có bao nhiêu ạ? Tôi nói: “Anh muốn biết hả?” Anh ta nói: “Dạ, xin Sư Phụ cho con biết”. Tôi nói: “10%”. Anh ta nói: “10% thôi sao?” Tôi nói: “Như vậy là khá lắm rồi! Nhiều người chỉ có 2% thôi!” Và anh ta hỏi tôi về nhân vật quan trọng nhất ở Ý, nhân vật tôn giáo quan trọng. Tôi nói “30%”. Anh ta nói “Ha! Tốt quá! Ồ, 30%!” Bởi vì, so sánh với anh ta – anh chỉ có 10% thôi. Biết không, “GH” đó. (Dạ.) Nên tôi nói, “Phải, ông ta có nhiều NQ (Phẩm chất Cao thượng) chỉ bằng người-thân-voi”. Phải, người-thân-voi, 30%. Người-thân-ngựa, (32%). Nghe vậy anh ta cười quá chừng.
Chúng ta không đi ra ngoài làm bẽ mặt người nào hay là xúc phạm ai hết. Vì quý vị là đệ tử của tôi, nên tôi phải cho quý vị biết. Tôi chỉ nói sự thật để quý vị biết rằng con người không phải lúc nào cũng như họ nghĩ, và hình dáng bên ngoài thật sự đánh lừa mình. Cũng lừa cả tôi luôn. Bởi vậy mà tôi muốn tìm cho ra. Bằng không cũng chẳng có thời gian nhúng mũi vào chuyện người khác. Tôi muốn biết coi mình biết đúng hay là sai về người đó, coi họ có xứng đáng với sự tôn trọng không, người ta có tôn thờ đúng người không, tối thiểu có chút Phẩm chất Cao thượng không, và cái gì tốt để cống hiến cho nhân loại. Xin lỗi. Phẩm chất Cao thượng cũng phải xứng đáng có. Phải không?
(Thưa Sư Phụ, có một câu hỏi nhỏ. Một vị thánh ở Đẳng cấp Thứ Năm có bao nhiêu?) Phẩm chất Cao thượng hả? (Dạ.) Còn tùy, còn tùy. Tùy họ ở Thứ Năm thấp, hay Thứ Năm cao. (Thứ Năm cao.) Thứ Năm cao! Có thể 80%. (Ồ.) (Chỉ để so sánh thôi ạ.) Ờ. Còn gì nữa không? (Dạ hết ạ.) Nhưng họ cũng có thể có 90, 20, 100%! Ý nói 120 hay 90% hoặc nhiều hơn.
(Thưa Sư Phụ, trong tất cả các [người]-thân-động vật trên Địa Cầu, [người]-thân-động vật nào có nhiều Phẩm chất Cao thượng nhất?) Tôi chưa có so sánh, nhưng có thể cho quý vị biết một số. Như người-thân-voi, 30 (%). Người-thân-ngựa, 32 (%). (Nhưng cá heo, hay là…) Hả? (Chó, hay là…) Người-thân-chó có 50 (%). Người-thân-cá heo, 20 (%). Người-thân-mèo, 10 (%). Người-thân-bò, tôi có viết bò nào xuống đây không nhỉ? Không? 40 (%). Người-thân-bò, 40 (%). Người-thân-thiên nga mà tôi cho ăn, 40 (%). Bạn đời của cô nàng, 30 (%). Là thiên nga trống. Ờ, tôi không nói đùa đâu. Nhìn đây, tôi đã viết xuống đây. Nhận tiện nói.
Nhân tiện, bởi vì quý vị hỏi. Thiên nga mái sao đó có nhiều hơn. (Người)-thân-vịt cũng vậy, (người)-thân-vịt mái có nhiều NQ (Phẩm chất Cao thượng) hơn là… Nhìn đây! Vịt mẹ, 5% NQ (Phẩm chất Cao thượng). Nhưng vịt bố… Ồ! Mấy người-thân-vịt mà tôi thuần hóa, 8%. Không hẳn là thuần hóa, mà họ không sợ tôi. Họ thường hay tới ăn. Đó là 8%. Còn những người-thân-vịt hoang khác, 5%. (Người)-thân-chim nước, như người-thân-chim nước châu Á, 3%, 5%, tùy theo. Trong quyển sách thứ ba, quý vị sẽ biết thêm về động vật hoang dã. Về người-thân-động vật hoang nào có tên, tên riêng của từng chú, cũng giống như tôi và quý vị, và chú nào không có tên, và tại sao. Hãy đón xem!
(Chúng con phải đợi hơn hai tháng…) Sao quý vị biết hơn hai tháng? Tôi làm xong quyển đó rồi. Họ còn phải sắp xếp, in ra thôi, rồi tôi duyệt lại. Vì tôi chụp rất nhiều hình ảnh trong thiên nhiên, hình thác nước, đủ thứ hình đẹp, hồ nước, người-thân-động vật. 99,9% hình là do tôi chụp, với cái máy ảnh đơn giản, vì tôi không thể cho họ ăn và mang theo rất nhiều bánh mì. Tôi mang theo hai túi bánh mì, mà không bao giờ đủ. Rồi máy hình nữa, cộng thêm ống nhòm coi họ ở đâu. Còn phải đi trên cây cầu mảnh mai băng qua hòn đảo này nọ. Hoặc có khi phải tự chèo thuyền. Không thể mang đủ thứ được. Cho nên chỉ có một cái máy hình nhỏ, đơn giản, loại bỏ túi. Nhưng tôi chụp tất cả hình ảnh, đa số hình là tôi tự chụp, ngoại trừ tấm nào quý vị thấy có tôi trong đó thì không phải là tôi chụp. Tôi cũng ráng chụp, nhưng khi rửa hình chỉ thấy có cái mũi thôi, Vì không chụp được. [Khoảng cách] không đủ xa.
Rồi, người-thân-heo có 30%. (Dạ.) Cũng nhiều như người-thân-voi. Họ rất thông minh và cao thượng.
Còn thêm một số tiết lộ nữa. Sẵn sàng chưa? Hay là muốn đi ăn? (Dạ không!) Không hả? Bảy giờ rồi đó, trời ơi! Không hả? (Thưa Sư Phụ, chúng con no.) (Nhiều bánh [thuần chay]… Đầy bánh [thuần chay]). Đúng vậy, nhưng 7 giờ rưỡi rồi, phải có người đi xem chương trình Truyền hình (Vô Thượng Sư) chứ hả? Tôi cũng bỏ lỡ phần đầu chương trình. Tôi muốn xem. Chương trình rất là sống động, sống động, rất hay! Hôm nay không coi là tôi sẽ không bao giờ có dịp nào để xem nữa hết. (Sư Phụ có thể tải xuống.) Tôi biết, nhưng… Tôi biết! Biết điều đó, nhưng ngày mai không có thời giờ. Thường là nếu hôm nay tôi không xem, thì rất khó để xem lại lắm. Bởi vì không như quý vị có thời gian. Ngày nào cũng là ngày bận rộn. Thôi không sao. Ừ, nếu mình xong lẹ thì… Hay là ai đi xem thì đi. Tôi sẽ hy sinh; khỏi xem.
(Dạ không, không. Chúng ta cùng đi xem, Sư Phụ.) (Chúng ta cùng xem với nhau.) Cái gì? (Còn hai mươi phút nữa.) (Chúng ta cùng xem với nhau.) Còn hai mươi phút nữa, không biết có xong không. (Chúng ta cùng xem. Dạ ngày mai.) Tôi viết nhiều lắm! (Chúng ta có thể xem vào ngày mai.) (Cùng nhau xem?) Ừ, có thể lát nữa. Cái gì cưng? (Chúng con cũng muốn xem chương trình đặc biệt.) Ồ, cưng chưa xem hả? (Chúng con xem rồi, nhưng…) À, không đủ. Thôi được rồi. Vậy thì mình đi xem! Sau đó có lẽ chúng ta trở lại. (Dạ, dạ.) (Dạ, Sư Phụ.) (Cảm ơn Sư Phụ.)
Hai mươi phút không đủ, vì quý vị sẽ hỏi câu hỏi rồi tôi sẽ giải thích. Còn không biết có đọc được chữ viết của mình không nữa. Phải mất một lúc: “Cái gì đây? Nói… đã nói… được nói?” Tôi ghi xuống lâu rồi, cũng không biết có đọc được không nữa. Rồi còn phải suy nghĩ khoảng giữa, chọn lọc chút đỉnh. Có những cái tối mật mà quý vị không nên biết, thí dụ vậy. Có lẽ chúng ta đi ăn một chút, và xem chương trình trong khi ăn, rồi lát nữa mình trở lại. (Dạ, Sư Phụ.) Được chứ? (Dạ.) Không có chi.
Đây rồi, đây rồi, đây rồi. Tôi rất hãnh diện với quyển sách thứ ba, bởi vì thật tình tôi muốn viết quyển sách đó. Hai quyển kia chỉ là nhân tiện, vì có hình ảnh bao nhiêu năm nay thì tôi nghĩ cũng nên làm gì đó, và người-thân-động vật cũng bằng lòng [cho viết về họ]. Nhưng quyển này, tôi đã quyết định làm. Nên ngày nào hầu như cũng chụp hình. (Chà!) Tôi đi vào những chỗ nước đông đá, và chèo thuyền vào những bụi rậm, nhiều khi trầy xước khắp người vì bụi có gai, chỉ để chụp những tấm hình đặc biệt. Vì nếu mình bỏ lỡ, lần sau sẽ không giống vậy nữa, không cùng hành động đó nữa. Đôi khi mình lỡ cơ hội, vì khi tới nơi thì họ bay đi hay gì đó Ngày hôm sau, hôm sau nữa, chờ, chờ hoài. Tôi rất hãnh diện với quyển này! Dĩ nhiên là viết không bao giờ đủ, nhưng cho quý vị biết căn bản về đời sống hoang dã mà quý vị nghĩ là hoang dã. Họ là những chúng sinh đẹp! Rất, rất tình cảm.
Như mỗi lần tôi cho người-thân-thiên nga ăn, nhiều khi thoáng nhìn mình không nhận ra chú nào với chú nào. Tôi nói: “Con có phải là Sai Sai không?” Chú trả lời: “Ứm… ứm…!” Đó có nghĩa là “Phải!” Khi thấy tôi để miếng bánh mì xuống, chú nói: “A, xin cảm ơn Ngài!” Vẫy đuôi, vẫy như người-thân-chó vậy đó! Người-thân-vịt cũng vậy. Trước kia, tôi chạy xe gôn tới, tới lúc quay xe lại, xe kêu bíp, bíp, bíp – là họ biết rồi. Cả gia đình đi ra chờ ngoài bờ hồ, vẫy đuôi và… Quạc, quạc, quạc, quạc! Như người trong gia đình. Người-thân-thiên nga còn cố gắng bảo vệ tôi, giống như một người-thân-chó! Nhưng mai mốt quý vị sẽ biết hết, trong sách đó. (Dạ.) Chú bảo vệ tình cảm của tôi.